Chậc chậc, chiêu của tiểu gia đây đương nhiên phải cao tay hơn tên Dịch Húc Đông kia nhiều rồi!
Đây cũng chẳng phải lần đầu Lục Cảnh Lễ làm trò này nên tất nhiên Lục Đình Kiêu cũng biết được.
Vốn Lục Cảnh Lễ còn đang tranh thủ một chút công trạng, ai mà ngờ anh Hai nhà mình lại pro đến vậy, tự mình bốc thăm trúng số của Ninh Tịch luôn!
Đùa, anh à, cái tay của anh cũng quá nghịch thiên rồi!
Ngay là ông trời cũng hùa theo anh ngược cẩu, thật là không có thiên lý mà!
Lục Cảnh Lễ trào lệ nhìn dãy số trên tờ giấy rồi mở miệng nói: “Lần này Boss thân ái của các cô rút trúng con số: 166!!! Xin mời cô gái có số may mắn nghịch thiên này lên sân khấu nào!”
Vừa dứt lời các ống kính đã thi nhau chuyển hướng khắp đám người xem người mang số 166 là ai…
Lâm Chi Chi kinh ngạc, thế mà lại là Ninh Tịch.
Tiểu Đào cũng cao hứng đến phát điên: “A A A A A A A! Anh Tịch trâu bò quá đi! Rút trúng anh rồi kìa!”
Tối nay có chút quá may mắn rồi, không chỉ lật mặt được Tô Dĩ Mạt mà còn chiếm được một phúc lợi lớn như vậy.
Ninh Tịch nhướng mày, nhất định là tên Lục Cảnh Lễ kia lại động tay động chân rồi.
Khi ống kính máy quay lia đến tấm thẻ in số 166 trong tay Ninh Tịch, mọi người đều ồ lên những tiếng kinh ngạc và hâm mộ.
“Ôi trời! Là Ninh Tịch đó!”
“Mặc dù tôi không được bốc trúng cơ mà người trúng lại là Ninh Tịch thì chả hiểu sao tôi cứ có cảm giác cực kỳ hả dạ sao á?”
“Ha ha ha ha… Tất nhiên là phải hả dạ rồi! Lúc tước Tô Dĩ Mạt chó cậy gần nhà muốn phong sát Ninh Tịch đó!”
“Tôi cũng cảm thấy bốc trúng Ninh Tịch thì tuyệt lắm, lại được chiêm ngưỡng sắc mặt đặc sắc của Tô nương nương thì càng sướng chứ sao?”
“Cơ mà… không biết lần này Boss đại nhân đã hài lòng chưa? Chắc không thay người lần nữa chứ?”
….
“Ồ! Là Ninh Tịch à! Không hổ là người tiểu gia tự tay đào được, may mắn cũng ăn theo tiểu gia luôn! Mau mau lên đây nào!”
Dưới giọng điệu mời mọc phấn khích của Lục Cảnh Lễ, Ninh Tịch đứng lên chỉnh lại váy áo rồi bước từng bước lên sân khấu.
Tô Dĩ Mạt nhìn chằm chằm Ninh Tịch, móng tay cô ta siết chặt lưu lại từng vệt máu trong lòng bàn tay: “Sao lại là Ninh Tịch!”
“Nhất định là có động tay động chân rồi! Nếu không tại sao lại trùng hợp là Ninh Tịch chứ!” Lương Bích Cầm giận đến vặn vẹo cả mặt mũi: “Sao Lục tổng có thể vừa ý con hồ ly lẳng lơ đó được! Chắc chắn là không rồi… dù gì thì ngay cả chị họ anh ấy cũng…”
Lương Bích Cầm nuốt lại chữ “khinh thường” vào miệng.
Dưới ánh mắt nóng bỏng của toàn trường, Lục Đình Kiêu đứng trên sân khấu đột nhiên sửa lại hai ống tay áo rồi nhấc đôi chân thon dài bước từng bước đi xuống phía dưới, hướng thẳng về hướng của Ninh Tịch.
Cuối cùng khi khoảng cách rút ngắn chỉ còn có hai bước chân, hai người dừng lại.
Tất cả mọi người nín thở nhìn Lục Đình Kiêu đứng trước mặt Ninh Tịch rồi chậm rãi đưa tay làm một động tác mời về phía cô.
Ninh Tịch nhìn người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng trước mặt, suýt nữa thì bị sắc đẹp của anh làm cho choáng váng. Ninh Tịch sững người một chút mới hoàn hồn lại được, cô nhẹ nhàng đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay rộng lớn của anh.
Tiếng nhạc du dương vang lên, Lục Đình Kiêu dắt tay Ninh Tịch bước tới giữa sàn. Một tay anh đỡ lấy tay cô còn một tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo yêu kiều rồi bắt đầu cất bước trong tiếng nhạc.
Lục Cảnh Lễ bị bỏ quên sau lưng: “…”
Hừm, tiểu gia đây đã phải kỳ công chuẩn bị một bài diễn văn làm sống động hâm nóng bầu không khí đó, sao hai người chẳng nói chẳng rằng cứ thế nhảy luôn là thế nào?
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc