Lục Cảnh Lễ đang đau khổ ngồi trong công ty tăng ca thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi.”
“Nhị thiếu…” Người đến là trưởng phòng truyền thông Diệp Dĩnh.
Lục Cảnh Lễ duỗi người nhìn về phía cô ta: “Ôi, Tiểu Diệp Tử đó à, sao thế, có chuyện gì?”
Nhìn đôi mắt hoa đào biết cười của Lục Cảnh Lễ cùng biệt danh thân mật kia, Diệp Dĩnh có là người trải đời tới mức nào cũng không nhịn được mà đỏ bừng hai má, cô ta nhẹ giọng nói: “Nhị thiếu, có chuyện muốn xin phép anh đây! Hợp đồng đại diện của Tô Dĩ Mạt với tập đoàn Lục thị đã hết hạn, trước mắt đang đàm phán hợp đồng mới. Nhưng mà Triệu An Hinh lại muốn số thiền thù lao tăng lên gấp đôi…”
Lục Cảnh Lễ thờ ơ nói: “Chỉ chuyện này?”
Diệp Dĩnh vội nói: “Nhị thiếu yên tâm, tôi đã đồng ý rồi, vốn cũng chẳng muốn vì chuyện nhỏ này mà quấy rầy anh! Nhưng mà còn có một chuyện… năm nay công ty chúng ta có một quảng cáo vô cùng quan trọng, muốn mời bảy vị nam thần đang hot cùng đóng chung! Người thứ bảy tôi định mời nữ nghệ sĩ đang hot gần đây – Ninh Tịch, để cô ấy giả trai cùng sáu nam thần khác đóng quảng cáo, như thế thì kể cả về mặt sáng tạo lẫn đặc sắc đều không hề thấp.”
Lục Cảnh Lễ nghe vậy thì hai mắt lóe sáng, bưng ly cafe trong tay lên nhấp một ngụm: “Đúng là chủ ý hay.”
Nghe được lời khen ngợi của Lục Cảnh Lễ, Diệp Dĩnh vừa vui mừng lại vừa mất mát: “Nhưng mà, Tô Dĩ Mạt cũng xem trọng cái quảng cáo này, bên họ đề cử Lương Bích Cầm thay thế Ninh Tịch! Nếu chỉ là quảng cáo đơn giản thì Lương Bích Cầm cũng ổn, nhưng nếu bàn về giả trai thì tôi sợ hình tượng của Lương Bích Cầm sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu quả của quảng cáo, thậm chí ảnh hưởng đến hình tượng công ty chúng ta…”
Diệp Dĩnh nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nỡ để cho quảng cáo này bị hủy, cho dù biết tám phần là Lục Cảnh Lễ sẽ đồng ý với Tô Dĩ Mạt nhưng vẫn không cam tâm tới xin một chỉ thị.
“Cô Tô hình như không thích Ninh Tịch, cho nên để tránh cô Tô không vui tôi đã đáp ứng với cô ấy sau này tất cả những quảng cáo hay sự kiện của tập đoàn Lục thị đều không dùng Ninh Tịch…”
“Phụtttttt!” Nghe đến đây Lục Cảnh Lễ phun thẳng ngụm cafe ra ngoài.
Diệp Dĩnh lấy làm kinh hãi: “Nhị thiếu có chuyện gì vậy?”
Lục Cảnh Lễ mất rất lâu mới hoàn hồn lại, đang định lên tiếng thì không biết nghĩ tới cái gì liền không nói nữa.
Lục Cảnh Lễ sờ cằm một cái, ồ, tất nhiên là hiện giờ tiểu gia có thể thay Tiểu Tịch Tịch giải quyết chuyện này… cơ mà, một cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân tốt như thế kiểu gì cũng phải để anh trai tới làm mới đúng nha!
Huống chi muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, chuyện này nhất định phải do anh Hai làm.
Trước đây không biết thần xui quỷ khiến thế nào lại khiến Tô Dĩ Mạt cứu Tiểu Bảo một mạng, cơ mà sự đền ơn của họ cũng chỉ là nâng cô ta nổi thôi. Chuyện nhỏ này cũng chẳng đáng gì, dù sao thì nâng ai cũng là nâng, chỉ cần cô ta không tự mình tìm đến chỗ chết thì chỉ bằng chuyện cô ta bất ngờ cứu Tiểu Bảo một mạng cũng đủ cho cô ta cả đời này ăn ngon mặc đẹp.
Lúc trước anh Hai chỉ nói một câu xong mặc kệ luôn, xem chừng chừng chính anh Hai cũng sớm đem cô ta quăng ra khỏi trí nhớ luôn rồi ấy, chứ đừng nói là đi chú ý một con tôm tép ăn bám chút danh tiếng của mình.
Cơ mà lần này cô ta lại thành công để anh Hai chú ý rồi.
“Tiểu Diệp Tử này, cô có biết là mình vừa nhặt về một cái mạng không?” Lục Cảnh Lễ nhìn Diệp Dĩnh rồi sâu xa nói.
“Dạ? Ý của Nhị thiếu là gì?” Diệp Dĩnh khó hiểu.
Lục Cảnh Lễ thở dài, sau đó tốt bụng nói: “Trưởng phòng Diệp, hợp đồng đại diện với Tô Dĩ Mạt và hợp đồng quảng cáo kia đừng ký vội.”
“Này… tại sao vậy?” Diệp Dĩnh càng thấy khó hiểu.
Lục Cảnh Lễ nâng lên khóe môi: “Đến lúc đó cô sẽ biết thôi.”
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc