Lục Đình Kiêu không nói gì, tiếp tục vùi đầu vào đống tài liệu trên bàn.
Có thể tùy ý vung một phát 10.000 vạn như thế, cả tác phong nghênh ngang ngông cuồng thế này nữa…
Khỏi cần điều tra cũng biết là ai.
Mà người đó, Ninh Tịch đã nói rằng cô ấy chỉ từng qua lại với hắn có một ngày.
Cứ cho là Ninh Tịch đã từng thích… thậm chí là từng yêu hắn đi chăng nữa… thì cũng chỉ là đã từng mà thôi…
Lục Cảnh Lễ nhìn dáng vẻ “anh chính là chính thất” của anh trai mình thì liền tỏ vẻ khâm phục: “Đúng thế, “số 8″ này và cả Tô Diễn kia nữa, chẳng qua cũng chỉ là bạn trai cũ mà thôi! Cho dù đấu đá nhau đến đầu rơi máu chảy thì sao! Anh mới là chính thất cơ mà! Ha hả ha hả…”
Lục Đình Kiêu xem nốt tập tài liệu cuối cùng trong tay, sau đó đứng dậy cầm áo khoác đi ra ngoài.
“Ấy, anh đi đâu đó?” Lục Cảnh Lễ vội vàng hỏi.
“Chuẩn bị quà.”
“Hả? Anh đi tặng quà cho chị dâu à? Anh tính tặng cái gì đó? Có cần em chọn giúp anh không?” Lục Cảnh Lễ tò mò không thôi, chẳng nhẽ anh Hai còn có quà tốt hơn để tặng Tiểu Tịch Tịch hay sao?
…
Bên kia, sau khi đêm hội từ thiện kết thúc, Ninh Tịch bèn bảo Tiểu Đào về trước, sau đó mới gửi tin nhắn cho Annie hẹn cô bé ra gặp mặt.
Tuy 7000 vạn đã được đem đi làm từ thiện nhưng chiếc vương miện này vẫn có giá trị lên tới 3000 vạn, đây không hề là một món tiền nhỏ. Bởi vì đây là thứ người khác tặng nên cô không đem đi quyên góp được, chỉ đành tạm thời nhận lấy rồi nhờ Annie trả lại thôi.
Cô biết đối với người nào đó, số tiền này cũng chẳng đáng là bao, cũng biết rằng đồ hắn đã tặng cho người khác sẽ không nhận lại.
Nhưng, cô cũng có nguyên tắc của cô, cô đã có Đại ma vương rồi thì đương nhiên là không thể nhận quà của người đàn ông khác được.
Kể cả cái tên không nằm trong phạm trù “loài người” này…
Trước khi gặp Annie, cô còn cố ý về nhà một chuyến mang theo cả viên kim cương lớn hồi trước hắn tặng nữa, tiện tay còn cầm theo quà đã chuẩn bị sẵn cho Annie.
Trong phòng riêng của một nhà hàng nào đó ở Đế Đô.
“Anh Tịch!” Annie trông thấy Ninh Tịch thì vui vẻ hô lên.
“Tặng em này.” Ninh Tịch đưa một chiếc túi màu hồng nhạt cho cô bé.
Thấy đám bánh bích quy mang hình dáng hoạt hình đáng yêu trong túi thì đôi mắt Annie sáng choang: “Woa! Đáng yêu quá! Tặng cho em à? Anh Tịch, anh mua ở đâu thế?”
“Anh làm đấy, đừng có ghét bỏ nhé!”
“Cái gì? Anh tự tay làm á? Sao lại ghét bỏ được chứ! Em thích lắm lắm lắm luôn! Cảm ơn anh Tịch!” Annie ôm bịch bánh vào lòng như báu vật, không ngờ anh Tịch lại có thể làm ra thứ đáng yêu thế này.
“Anh mới là người nên cảm ơn em mới đúng, đơn thuốc lần trước em kê cho ông nội anh hiệu quả lắm.” Ninh Tịch cảm kich nói.
“Chỉ là một cái nhấc tay thôi mà… Đúng rồi, anh Tịch… anh tìm em có việc gì thế?” Annie thăm dò.
Ninh Tịch liếc cô bé một cái: “Em biết chuyện hôm nay không?”
Annie do dự đáp: “Thật ra thì em cũng không rõ lắm, chỉ biết là lão Đại, anh Dạ, còn có chị Tiêu Tiêu nữa đều ra ngoài cùng nhau… Hình như là tới tìm anh đó! Mọi người đã gặp nhau chưa?”
Khóe miệng Ninh Tịch co giật, Đại sư huynh và Tam sư tỷ cũng đi cùng?
Rốt cuộc là mấy người đang làm cái gì thế hả?
Ninh Tịch day day trán: “Thật ra lần này tìm em là vì có chuyện muốn làm phiền em. Có hai món đồ… em trả lại cho Satan giúp anh! Với tính cách của anh ta thì khó mà nhận lại, thế nên… em lặng lẽ để vào phòng anh ta giúp anh là được. Vốn anh định tự mình đi, nhưng… em cũng biết đó, anh thật sự không thể tới cái nơi quái quỷ mà bọn em đang ở được…”
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc