Không phải Thường Lị sắp xếp vậy chẳng nhẽ tên tay trong này là của Ninh Tịch? Chuyện này nênưc chắn là không thể nào!
Nếu thế thì… tên kia rốt cuộc có lai lịch như thế nào?
Cách đó không xa, Tô Tuân thấy Tô Diễn bần thần hết cả người thì lập tức cười ha hả: “Ha ha, thật sự xem Đế Đô này là thiên hạ của nhà họ Tô đấy à… Núi cao còn có núi khác cao hơn, huống chi còn là cái nơi “đầm rồng hang hổ” như cái đất Đế Đô này! Tôi nói này, anh chị đừng có tự cho mình là mẹ thiên hạ ha ha ha ha…”
“Cậu…” Ninh Tuyết Lạc tức đến xì khói nhưng cô ta không có rảnh mà để ý đến tên đó, cô ta quay qua nhìn Tô Diễn với ánh mắt cầu xin: “Diễn…”
Đây vốn là thứ sắp nằm trong tay, hơn nữa cô ta cũng đã ám chỉ với các phóng viên rằng cô ta sẽ là chủ nhân mới của chiếc vương miện này. Tất cả đều biết Tô Diễn chuẩn bị dùng nó để tặng cô ta làm vật đính ước, nhưng bây giờ nó lại bị cướp đi trước mặt bao nhiêu người như thế, cô ta còn có mặt mũi nào nữa đây!
Thế nên, cô ta tất nhiên là hy vọng Tô Diễn tiếp tục ra giá cướp nó về!
Tuy Tô Diễn cũng không muốn bị mất mặt, có điều, khi nhìn thấy ánh mắt của Ninh Tuyết Lạc, khuôn mặt anh ta cũng không kìm được mà trở nên khó nhìn. Cái giá 6000 vạn đã là cái giá mà gã ta có thể chịu được, mà cái giá đối phương đưa ra lại gần gấp đôi cái giá của gã, nếu lại tiếp tục gã không lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.
Ninh Tuyết Lạc cũng biết cái khó của Tô Diễn, cô ta bèn nói thầm vào tai gã: “Bằng không thì để em bù vào phần còn thiếu?”
Lông mày của Tô Diễn cau chặt: “Sao anh có thể để em bỏ tiền được, lại nói… lần đấu giá này đều thanh toán luôn sau khi tiếng búa cuối cùng gõ xuống!”
Điều này có nghĩa là gì? Có nghĩ là đối phương có thể lấy 10.000 vạn dễ như trở bàn tay, nếu cứ tiếp tục tranh với người ta thì sẽ chỉ ngày càng khó coi hơn mà thôi!
Móng tay Ninh Tuyết Lạc đâm sâu vào lòng bàn tay: “Chết tiệt…”
Rốt cuộc tên chó chết đó là ai? Làm thế với mục đích gì?
Tự nhiên lại nhảy ra đúng lúc này, hủy hết mọi kế hoạch của cô ta…
Chiếc vương miện đó là bước đầu tiên trong việc tạo thanh thế cho hôn lễ sắp tới của cô ta và Tô Diễn, ấy thế mà…
Trên đài, người đấu giá thấy không ai nói gì liền tiếp tục buổi lễ đấu giá: “Không có ai ra giá nữa sao? Vậy thì… Số 8, 10.000 vạn lần một! 10.000 vạn lần hai! 10.000 vạn lần 3!!!”
“Cạch” một tiếng, tiếng gõ búa quyết định vang lên, giao dịch hoàn thành.
Từ đầu tới cuối Tô Diễn vẫn không nói lời nào.
Đồng tâm trạng với gã chính là Tôn Triển Bằng – người bị cướp hai lần.
“Xin chúc mừng, quý ông số 8 của chúng ta là người đã giành được chiếc vương miện này! Bây giờ xin mời ngài lên nhận báu vật thuộc về ngài! Xin mời!” Người đấu giá kich động nói.
Lời người đấu giá vừa dứt, tất cả mọi người dưới khán đài đều rướn cổ về phía sân khấu. Cuối cùng cũng có thể xem xem “số 8” kia là thần thành phương nào rồi?
Người này rõ ràng là có thực lực vô cùng hùng hậu, ấy thế mà lúc nãy còn chơi trò nâng giá từng đồng một chỉ để dành một món đồ của một nghệ sỹ nhỏ nhoi… Hành động cổ quái như này đúng là kich thích trí tò mò của tất cả mọi người!
Trong góc, Tiểu Đào kich động không thôi lắc lắc tay Ninh Tịch: “Ôi trời ơi! 10.000 vạn! 10.000 vạn đó chị! Thật đáng sợ quá đi! Mặc kệ người kia là ai nhưng đúng là hả giận quá mà, ai cũng được, chỉ cần không phải đám Ninh Tuyết Lạc là ok tất! Vừa rồi em đã trách oan cho người ta rồi! Có điều người này đúng là kỳ quá đi, đang yên đang lành chơi trò nâng từng đồng một để mua cái vòng của chị làm gì?”
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc