Sau khi rời khỏi Châu Giang Đế Cảnh, Hàn Kiêu đi bộ về khu nghĩa địa lớn nhất Đế Đô đặt tại dưới chân núi Tiềm Long.
Không biết có phải vì trông thấy những thiết kế trước đây của mình ở chỗ Ninh Tịch hay không mà tâm tư của anh lúc này không khỏi lơ đễnh bay về phần quá khứ rất lâu về trước…
Anh không nhớ mình đã không nghĩ về những chuyện trong quá khứ từ lúc nào nữa…
Năm năm trước.
Trong một ngọn núi sâu thăm thẳm, khắp nơi toàn là cây cối khô khốc, tiếng gào thét của dã thú khi vang lên, sẽ nhanh chóng bị tiếng súng bao trùm.
Phía trước một cái cây khô đang bị mấy người vây lại, nhìn kỹ thì thấy họ đang giương súng về phía cái cây đó. Bỗng có bóng một chàng trai xinh đẹp lóe lên, anh nhanh tay rút cái cây khô dưới lòng đất lên rồi biến mất.
Phía sau, có ba người đàn ông cầm súng ống đuổi theo, trong đó có một người mặc một bộ vest đắt tiền, đeo một chiếc kính râm: “Hừ… Đúng là biến thái mà, chẳng giống tốc độ của con người chút nào!”
“Cẩn thận một chút, mày cũng biết người đó có lai lịch thế nào rồi đấy!”
“Ha, Lý Tùy Phong, uổng công mày là sát thủ đứng số 1 trên bảng Nguyên Tội, ngay đến đám người thế giới ngầm cũng phải kính mày một trượng, thế mà đối diện với người này mày lại sợ đến thế à?” Tên lùn nhìn người đàn ông châu Á rắn rỏi phía trước cười khẽ.
“Ha Ha, Lý Tùy Phong, tên đó kể cả có giỏi hơn nữa chẳng lẽ lại thắng nổi súng sao?” Người còn lại cười nói.
Lúc này, Lý Tùy Phong – người được xưng là sát thủ số 1 khẽ nhíu mày: “Venus, Jackie, sự tồn tại của hắn ngay đến cả gia tộc Rothschill – vua thế giới ngầm ở Châu Âu cũng phải kiêng kỵ đấy…”
Thấy Lý Tùy Phong nhắc tới gia tộc Rothschill, sắc mặt của Venus và tên còn lại đều khẽ biến.
“Chẳng trách mày lại cẩn thận như vậy, hóa ra là nhiệu vụ do gia tộc Rothschill giao… Chỉ sợ, trên thế giới này, người có thể thỉnh cầu mày chắc cũng chỉ có lão già của gia tộc Rothschill kia thôi…” Tên lùn Venus khẽ nói.
“Đúng là tao có chút kiêng dè, nếu không, cũng sẽ không nhờ hai đứa chúng mày giúp một tay, tên đó…”
Lý Tùy Phong nhíu chặt mày, sau đó có hơi giật mình, ra dấu im lặng, ba người lập tức khom người, nhẹ nhàng tiến sâu vào trong rừng.
Chỉ chốc lát sau, Lý Tùy Phong dừng lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn ra xa, gã lạnh lùng nói: “Kiêu gia, ra đi, anh cũng biết… lần này để đối phó với anh, thậm chí tôi còn phải tìm cả Venus và Jackie tới.”
Ánh mắt của Venus và Jackie đều tràn ngập sự tò mò, có thể khiến Lý Tùy Phong – sát thủ số một phải thận trọng thế này, bọn họ muốn nhìn xem xem rốt cuộc cái vị gọi Kiêu gia kia có gì khác biệt.
“Gàoooo.” Một tiếng rống lớn đột nhiên truyền tới.
Ba tên Lý Tùy Phong kinh ngạc nhìn về phía trước, chỉ thấy một con hổ trắng to lớn đứng cạnh một người đàn ông xinh đẹp tóc dài tới tận hông.
“Mẹ kiếp, có thể thuần phục được cả hổ à?” Venus trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc.
Ánh mắt hung hãn của con hổ kia trông ác kinh người, răng nanh sắc nhọn, bộ lông sáng loáng, vừa nhìn đã biết là loại hổ trắng hoang dại thuần chủng, tuyệt đối không phải là loại được nuôi trong nhà từ nhỏ, người đàn ông có tướng mạo xinh đẹp này rốt cuộc có lai lịch gì, mà lại có thể đứng cạnh con hổ đó?
“Kiêu gia, anh chạy không thoát đâu.” Lý Tùy Phong hít sâu một hơi.
“Ha ha ha, mày chính là Hàn Kiêu… Nghe nói, mày tự xưng là vô địch thiên hạ?” Jackie nhìn Hàn Kiêu, trông như một cô gái, gã khinh khỉnh cười.
Hàn Kiêu ra điều suy nghẫm, rồi lắc đầu nói: “Vô địch thiên hạ… Chuyện này cũng chưa chắc, có lúc đứng thứ nhất, có lúc đứng thứ hai.”
“Ờ…” Venus tiến tới nửa bước, thưởng thức khẩu súng ống trong tay: “Mày có lợi hại đến mấy thì cũng có hơn súng được không.”
“Súng…” Hàn Kiêu ngẩn ra, tức tốc ôm lấy hai tay tỏ ra run rẩy sợ hãi: “Xin hãy tha mạng!”
Thấy Hàn Kiêu nói vậy, Venus và Jackie đều cảm thấy rất kỳ lạ, nhân vật có thể khiến gia tộc Rothschill kiêng kỵ sao lại có thể nhát cáy như vậy?
“Kiêu gia… anh cũng biết, tôi là sát thủ, gia tộc Rothschill có ơn với tôi… nhiệm vụ lần này tôi phải giết anh.” Lý Tùy Phong thở dài một tiếng.
“Nhóc con, cái món võ mèo quào của cậu là do ai dạy? Hửm? Giờ cậu không tìm được đối thủ nên tìm đến chỗ Kiêu gia tôi mua vui sao.” Hàn Kiêu nhìn chằm chằm Lý Tùy Phòng, nở nụ cười vô hại.
“Kiêu gia, tôi cũng hết cách rồi…” Lý Tùy Phong siết chặt nắm tay: “Nếu lần này tôi chết trong tay Kiêu gia, chỉ hy vọng Kiêu gia có thể tha cho hai người bạn này của tôi.” Lý Tùy Phong nghiêm mặt nói.
Kể cả có liên thủ với hai tên sát thủ hàng đầu này gã cũng hoàn toàn không nắm chắc được việc có thể giết được Hàn Kiêu.
“Lý Tùy Phong, là nó dạy mày sao?” Venus sợ run lên, Lý Tùy Phong giờ là sát thủ đứng đầu bảng, thực lực thế nào trong lòng gã rất rõ, còn tên Hàn Kiêu này, không ngờ lại là sư phụ của Lý Tùy Phong?
Lý Tùy Phong chỉ nhìn Hàn Kiêu, không đáp lại câu hỏi của Venus.
“Haizz… Lão già nhà Rothschill, tôi không lấy con gái ông ta, ông ta liền tìm người tới giết tôi. Trên đời này, có người con gái nào có thể xứng với Hàn Kiêu tôi chứ? Ha… các người… có từng thấy người phụ nữ nào như vậy chưa?” Trong mắt Hàn Kiêu lóe lên một tia điên cuồng bệnh hoạn.
“Hàn Kiêu, vừa xong chẳng phải mày mới xin tha mạng đấy sao, giờ không sợ chết nữa rồi à?” Jackie lạnh lùng nói.
“Má ~ Gạt mấy người cho vui thôi.:Hàn Kiêu nhún vai, bên hông anh có giắt một thanh Đường đao cổ, anh đưa chân bước nhanh về phía ba người Lý Tùy Phong.
“Kiêu gia… Đừng nói là anh, kể là tộc của anh cũng chưa chắc dám đối địch với gia tộc Rothschill. Nếu như anh lấy con gái ông ta, sau này ngôi vị thế giới ngầm sẽ đều là của Kiêu gia anh cả! Chẳng lẽ Kiêu gia thật sự là người “đoạn tình tuyệt du͙c” sao?” Lý Tùy Phong hít sâu một hơi, Hàn Kiêu say mê võ thuật, vì tu luyện võ thuật mà “đoạn tình tuyệt du͙c” là điều không phải là không có khả năng.
Thấy Hàn Kiêu không đáp trả, trong mắt Lý Tùy Phong hiện lên một tia lẽo thấu xương, chỉ cần giết chết Hàn Kiêu, gia tộc Rothschill sẽ thực hiện lời hứa có lợi cho gã…
“Được, ai cũng nói Kiêu gia có thể chắn được đạn, nhưng Lý Tùy Phong tôi sống cả đời này cũng chưa từng thấy ai có khả năng như vậy. Mà sau khi trở thành sát thủ đứng đầu, kiến thức được nâng cao không ít, tôi biết rõ Hàn Kiêu anh không phải là kẻ mà tôi không thể thắng được.”
Lý Tùy Phong vừa dứt lời liền chĩa súng về phía Hàn Kiêu, một tiếng “Đoàng!” vang lên.
Cùng lúc đó, Hàn Kiêu biết mất, một khoảng lá khô khẽ bay trong không trung.
“Gì thế?”
Venus và Jackie đứng đần ra đó, tên Hàn Kiêu kia, tránh được đạn của Lý Tùy Phong rồi?
Còn về cá nhân Lý Tùy Phong, sắc mặt cũng kinh hãi theo.
“Cẩn thận!”
Venus bỗng gào lên với Lý Tùy Phong.
“Ê ~ Nhóc con, tốc độ của cậu càng ngày càng chậm rồi đấy, có những chuyện không thể dựa vào súng để giải quyết đâu, cậu nói xem!” Hàn Kiêu khẽ nhếch miệng, nở một nụ cười tà mị.
Tay phải của anh ta giơ lên, nhẹ nhàng giữ chặt lấy cuống họng Lý Tùy Phong.
“Ai cũng nói Kiêu gia không chắn được đạn, nhưng không ngờ Kiêu gia lại tránh được nó.” Lý Tùy Phong trông có vẻ khá là tuyệt vọng, lãnh ý trong mắt biến mất dần thay vào đó là vẻ sợ hãi: “Kiêu gia, anh đã từng chỉ dạy tôi… anh thật sự muốn giết tôi sao?”
Lúc này, Lý Tùy Phong đã có chút hối hận rồi, gã biết rõ Hàn Kiêu là con người như thế nào. Nhưng, gã lại bị lời hứa vụ lợi của Rothschill làm mụ não.
“Yên tâm, cậu là do tôi dạy, tôi sẽ không giết cậu đâu.” Hàn Kiêu trầm ngâm trong phút chốc rồi mới nói.
“Kiêu gia… cảm ơn, tôi…”
Chỉ có điều, Lý Kiêu Phong còn chưa nói hết đã nghe thấy một tiếng “rắc” giòn tan vang lên, cổ Lý Tùy Phong bị Hàn Kiêu bẻ gãy ngay tức khắc.
“Hì ~ Lại lừa cậu đấy, chẳng chịu để ý gì cả.”
Hàn Kiêu buông lỏng tay phải ra, cả người Lý Tùy Phong ngã vật xuống đất như một cọng bún.
Thấy Lý Tùy Phong bị Hàn Kiêu dễ dàng giết chết, Venus cùng Jackie cùng hít một luồng khí lạnh.
“Giết!”
Hai người nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nhanh chóng tán ra hai hướng và đồng thời cùng bắn về phía Hàn Kiêu.
“Đoàng!”
Thanh Đường đao của Hàn Kiêu chắn trước người, tiếng kim loại chạm vào nhau, trên thanh đao lóe lên tia lửa li ti.
“Mẹ nó! Đây là người hay là quái vật thế!” Jackie đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, trên đời này, người có thể tránh được đạn không phải là không có, nhưng dùng đao chắn đạn thì có mấy ai!
“Hàn Kiêu, chơi đủ chưa?”
Xa xa, bỗng có một nam một nữ tiến đến, người đàn ông vừa mở miệng nói mặc một bộ đồ đen, sắc mặt lạnh lùng. Còn người phụ nữ có tướng mạo thanh tú thì mặc một chiếc váy dài, đôi đồng tử linh hoạt của cô nhìn chằm chằm vào Hàn Kiêu.
“Ha ha, chơi tí thôi mà.” Hàn Kiêu khẽ cười một tiếng.
“Sát thủ đầu bảng, sát thủ đứng đầu châu Á, sát thủ đứng đầu châu Mỹ… Hàn Kiêu, cậu đắc tội với ai vậy?” Người đàn ông mặc đồ đen tò mò hỏi.
“Lão già Rothschill, tôi không muốn lấy con gái ông ta, ông ta liền thuê người tới giết tôi.” Hàn Kiêu nhún vai.
“Thú vị thật.” Người đàn ông tỏ ra khinh thường: “Trên đời này, không có ai có thể xứng với cậu hết.”
Vừa dứt lời, người phụ nữ xinh đẹp kia liền tóm lấy tai hắn ta: “Tần Vấn Thiên, nếu anh còn tiếp tục giựt dây Hàn Kiêu, em sẽ đánh nát cái miệng của anh đấy!”
“Tần U Ca, anh nói thật mà, phụ nữ trên đời này đều không xứng.” Tần Vân Thiên nghiêm mặt nói.
“Vậy em cũng không xứng à?” Tần U Ca lạnh lùng nói.
“Ơ… Em… Em không phải phụ nữ của thế giới này…” Tần Vấn Thiên bất đắc dĩ nói.
“Các người nói đủ chưa!”
Venus quát lên rồi bắn về phía Tần Vấn Thiên.
“Đoàng!”
Tần Vấn Thiên lập tức rút thanh kiếm của mình ra, vung với tốc độ không phải là người.
“Gãy rồi…”
Sau khi Tần Vấn Thiên ngăn được viên đạn, hắn ta nhìn thanh kiếm bị gãy của mình, ánh mắt dấy vẻ ác độc.
“Muốn chết.”
Lúc này, Tần Vấn Thiên bay vọt tới phía trước Venus, không đợi Venus kịp phản ứng lại, đoạn kiếm gãy đã cắt ngang cổ hỏng Venus.
“Quái vật… Hai tên quái vật!”
Jackie nổi hết cả da gà, gã chính là sát thủ hàng đầu của Châu Mỹ, gã tung hoành khắp cái châu Mỹ đến mức có ai nghe tên gã mà không khiếρ hồn táng đảm. Ấy thế mà hôm nay lại đụng phải hai con quái vật!
“Muốn chạy à?”
Mắt thấy Jackie quay đầu bỏ chạy vào trong khu rừng, Tần Vấn Thiên ném thanh kiếm gãy trong tay tới, tiếng kim loại xé gió vang lên vù vù rồi nhoáng một cái xuyên thẳng qua đầu của Jackie.
Giải quyết hai người kia xong, Tần Vấn Thiên đi tới trước mặt Hàn Kiêu: “Thế lực ngầm của Rothschill trải dài toàn bộ Châu Âu, nghe nói còn có cả Châu Á và Châu Mỹ cũng có thế lực của ông ta nữa, thậm chí ông ta còn là người đứng sau của mấy cuộc chiến tranh giữa các quốc gia…”
“Lợi hại vậy sao? Vậy để tôi cưới con gái của ông ta đi!” Hàn Kiêu chống cằm nghĩ nghĩ một chút rồi nói.
“Thứ đàn bà trần tục không xứng với cậu.” Tần Vấn Thiên không đổi sắc nói.
“Đàn bà trần tục không xứng với tôi, chẳng lẽ cậu xứng với tôi hả, cậu thầm mến tôi đúng không?” Hàn Kiêu sâu xa nhìn Tần Vấn Thiên.
“Biến ngay!”
Tần Vấn Thiên đánh một chưởng về phía Hàn Kiêu nhưng Hàn Kiêu lại chỉ cần nhẹ nhàng nghiêng người một cái đã tránh được.
“Thân là hậu nhân mang dòng máu của Tần Hoàng đừng nên nóng nảy như thế chứ, như vậy không tốt.” Hàn Kiêu cười một tiếng sau đó kéo tay U Ca đi về phía xa.
“Này, em cũng là hậu nhân mang dòng máu của Tần Hoàng đó.” U ca nhìn chằm chằm Hàn Kiêu, sắc mặt rất bất mãn.
“Ha ha ha, Tần Hoàng hung ác, thế nên con cháu của Tần Hoàng ai cũng đều có máu điên cả, anh nói không sai đi.”
Chỉ trong chớp mắt, hai người đã đi tới một đỉnh núi, Hàn Kiêu đưa tay kéo U Ca vào trong ngực.
“Dù sao cũng không cho phép anh nói thế, sau này không được nói con cháu của Tần Hoàng hung ác nữa!” U Ca tức giận bóp bóp khuôn mặt của Hàn Kiêu.
“Ừ biết rồi, biết rồi…” Hàn Kiêu bất đắc dĩ nhìn con sư tử Hà Đông bên cạnh.
Lúc này U Ca mới thấy hài lòng, cô vui vẻ đi lòng vòng xung quanh Hàn Kiêu: “Em mặc bộ này có đẹp không?”
“Không mặc gì đẹp hơn.” Hàn Kiêu nghĩ nghĩ một chút rồi cong môi nói.
“Đần độn, có rảnh thì đi ra ngoài mà nhìn ngắm thế giới đi, đây chính là nhãn hiệu cao cấp nhất của Ý đó, cả thế giới chỉ có mười bộ mà thôi.” U Ca bĩu bĩu môi, vô cùng bất mãn chuyện Hàn Kiêu không biết thưởng thức.
“Anh thấy cũng chỉ là loại hàng bình thường thôi, chờ sau này để anh thiết kế mấy bộ cho mà mặc.” Hàn Kiêu huyên hoang nói.
“Hừ hừ, đây là chính miệng anh nói đấy nhé, em đây mỏi mắt mong chờ.” U Ca ngồi xuống tựa vào lồng ngực Hàn Kiêu, giữa hai chân mày thoáng qua vẻ buồn rầu: “Anh không cưới con gái của Rothschill thì liệu có phiền toái gì không…”
“Phiền toái?” Hàn Kiêu chợt cười to: “Trên đời này anh muốn ai chết thì kẻ đó phải chết, ai có thể làm đối thủ của anh chứ, còn lão già kia để sau này tìm lão tính sổ sau!”
“Hừ, lại chém gió! Cái danh hiệu vô địch thế gian ý à, chờ bao giờ anh đánh bại được Tần Vấn Thiên thì hãy chém gió tiếp nhé.” U Ca nhịn không được phải đả kich một câu.
“Đừng có nhắc tới thằng nhóc Tần Vấn Thiên kia nữa, cậu ta đoạn tuyệt thất tình lục du͙c thì cũng thôi đi, thế mà còn dám xúi anh cũng đoạn tình theo! Anh là người đã có vợ!” Đầu ngón tay của Hàn Kiêu quấn lấy một lọn tóc của U Ca rồi hừ hừ nói.
“Đó là do anh ấy sợ anh không tập trung vào võ đạo! Người có thể thành đối thủ của anh ấy chỉ có mình anh mà thôi, nếu không có anh thì anh ấy sống cũng chẳng có gì thú vị.” U Ca không nhịn được mà bật cười.
“Em cẩn thận chút đi, tên biến thái kia mà thích anh thì em lại có thêm một tình địch đấy.” Hàn Kiêu nghiêm túc nói.
Còn chưa kịp nói gì tiếp thì phía sau chợt vang lên tiếng bước chân.
Hai người quay đầu lại thì nhìn thấy một ông lão tóc bạc phơ.
“Lão già, ông tới đây làm gì?” Hàn Kiêu lấy làm kỳ quái.
“Chú Hàn Âm.” U Ca nhanh chóng đứng dậy, trên mặt còn có mấy phần sợ hãi. Ông lão này là sư phụ vỡ lòng của Hàn Kiêu, cô cũng coi như là có quen biết.
Hàn Âm không nói gì mà đi thẳng tới cạnh U Ca, trong mắt ông ta lóe lên một tia sáng sắc lạnh rồi nhanh như chớp nâng tay hung hăng bổ một chưởng vảo người cô.
Crack!
Tiếng xương bị vỡ vang lên giòn giã, U Ca còn không kịp giãy giụa đã mềm nhũn ngã xuống đất.
Ông lão này ra tay quá bất ngờ, từ đầu tới đuôi Hàn Kiêu đều không kịp phản ứng lại dù chỉ một chút, anh ta cứ thế trơ mắt nhìn cô ngã xuống trước mặt mình…
“Hàn Kiêu, thằng láo xược này, con gái của Rothschill mày không muốn là do bị con bé này mê hoặc tâm trí?” Lão già không thèm nhìn đến cô gái mà xoay người nhìn thẳng Hàn Kiêu.
“U Ca…” Hàn Kiêu nhìn chằm chằm vào cô gái ngã sóng xoài dưới đất, ánh mắt đăm đăm, toàn thân run rẩy kịch liệt.
“Hừ, Hàn Kiêu, mày phải nhớ cho rõ, mày phải cưới con gái của Rothschill!” Hàn Âm lạnh lùng “hừ” một tiếng.
“U Ca…” Hàn Kiêu tiến đến gần cô gái rồi ngồi xổm xuống, hai cánh tay run lẩy bẩy đem cô gái kia ôm vào ngực, ôm thật chặt.
“Kiêu… em… lạnh…”
Cả tai, mắt, miệng lẫn mũi của cô gái đều đang trào ra máu tươi.
“Đừng trách… chú Âm.. chú ấy… là vì… tốt… cho anh…” Cô gái muốn dùng sức ôm chặt lấy Hàn Kiêu, nhưng cánh tay giơ lên được một nửa lại vô lực rơi xuống.
“U Ca, để anh chữa cho em… em đừng sợ…” Hàn Kiêu nhanh chóng ôm lấy cô gái nọ rồi chạy thật nhanh xuống núi.
“Anh… lại lừa em… Vua… khoác lác… Anh chỉ biết giết… giết người… sao biết cách… cứu người…”
Hàn Kiêu dán sát mặt của mình lên mặt của cô gái: “Anh học, cái gì anh cũng học, đừng chết, em đừng chết!”
“Anh… đã từng nói… mang em đi… đỉnh núi… Côn Luân… ngắm… ngắm tuyết… nhưng em… không thể… không thể đi cùng… cùng anh… Anh hãy… tìm một… đất nước an toàn… tìm một… người con gái… anh yêu hơn em… cùng anh… đi hết… nửa cuộc đời… còn lại…”
“Em rất muốn… gả cho anh… sống với anh… thật muốn… thật là muốn…”
Cô gái nói xong máu tươi lập tức ồ ạt trào ra từ trong miệng, chiếc váy trắng mặc trên người cũng bị nhuộm thành màu đỏ, thân thể mềm mại trong lòng Hàn Kiêu cũng từ từ trở nên lạnh ngắt.
“U Ca!!!” Móng tay của Hàn Kiêu cắm sâu vào lòng bàn tay, máu tươi chảy thành từng dòng men theo những ké ngón tay rơi xuống mặt đất.
Nhẹ nhàng đặt thi thể của cô gái sang một bên, Hàn Kiêu xoay người nhìn về phía Hàn Âm. Anh nhẹ nhàng rút thanh Đường đao bên hông ra.
“Hàn Kiêu, mày muốn làm cái gì!”
Hàn Âm thấy vậy thì sửng sốt, thằng nhóc này luôn luôn rất cung kính với lão, thế mà hôm nay chỉ vì một con đàn bà mà nó dám chĩa đao về phía mình sao?
“Tôi muốn… khi sư diệt tổ.” Hàn Kiêu nắm chặt Đường đao rồi đâm thẳng về phía Hàn Âm.
“Hàn Kiêu! Mày muốn phản bội cả dòng tộc sao?” Thấy Hàn Kiêu thật sự động sát tâm, Hàn Âm có chút đuối sức.
“Chỉ vì con hồ ly tinh con cháu của Tần Hoàng mà mày đánh mất lý trí rồi sao!” Hàn Âm gầm lên một tiếng, lão ta đưa chân đá thi thể của cô gái kia xuống vực sâu vạn trượng.
“Tao muốn mạng chó của mày!” Hàn Kiêu hoàn toàn phát điên, một bước bay vọt về phía Hàn Âm, Đường đao trong tay nhoáng lên một đường chém ngang sắc lẻm.
“Phốc!”
“Hàn Kiêu, mày dám…!”
Một đao của Hàn Kiêu dũng mãnh xông tới, Hàn Âm chật vật né tránh.
Đao thứ hai được chém ra rồi nhanh chóng được Hàn Kiêu thu lại trong vỏ, anh không thèm liếc nửa con mắt sang nhìn Hàn Âm mà lập tức chạy nhanh xuống núi.
“Phốc!”
Sau khi Hàn Kiêu rời đi, chỗ cổ của Hàn Âm đột nhiên phun ra dòng máu xối xả, lão ta đã bị Hàn Kiêu dùng một đao “phong hầu”.
…
Ba ngày sau, trong một rừng cây khô héo.
Đôi mắt Hàn Kiêu lóe lên hung quang nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên đang bước từng bước tới gần.
“Hàn Kiêu, cậu đã giết Hàn Âm, phải cùng tôi trở về nhận tội.” Tần Vấn Thiên nghiêm mặt nói.
“Tôi chỉ nói một lần… Cút.”
Trong đáy mắt mắt Hàn Kiêu lúc này tràn ngập sự điên cuồng, thân thể anh nhè nhẹ run lên tựa như đang cố ghìm lại cơn điên trong người.
“Hàn Kiêu, cậu đã làm sai.” Tần Vấn Thiên thấy bộ dạng Hàn Kiêu như thế thì có chút không đành lòng.
“U Ca, chết rồi.” Hàn Kiêu nói.
“Tôi biết, nhưng tôi đã nói ngay từ đầu, cậu phải đoạn tuyệt thất tình lục du͙c! Cái chết của U Ca là mệnh lệnh của dòng tộc. Dường như bọn họ có chút trao đổi với Rothschill, nhưng chuyện cậu giết Hàn Âm chính là phản bội lại dòng tộc.” Vẻ không đành lòng của Tần Vấn Thiên nhanh chóng tản đi khôi phục lại sự bình tĩnh như cũ.
“Dòng tộc? Hừ, cái đàn tầm thường kia mà cũng dám động vào người của Hàn Kiêu tôi sao.” Hàn Kiêu cười âm hiểm.
“Cậu muốn đánh, hôm nay, cậu và tôi… chỉ có một người được sống.” Hàn Kiêu đứng dậy.
“Tâm tính cậu đã loạn, đã không phải là đối thủ của tôi! Hôm nay… tôi không giết cậu, nhưng từ nay về sau Tần Vấn Thiên tôi cùng Hàn Kiêu cậu tình nghĩa cắt đứt! Ngày sau gặp lại không bàn tình cảm chỉ phân cao thấp!” Tần Vấn Thiên nói xong liền hung hăng ném thanh đoản đao trong tay ra, thân đao chắm sâu vào lòng đất.
“Thanh đao Tâm Thiên Dục này là năm đó cậu đưa cho tôi, hôm nay, tôi cũng trả lại cho cậu!” Hàn Kiêu cũng lấy thanh Đường đao cổ xưa bên hông xuống rồi ném về phía Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên đưa tay bắt lấy thanh Đường đao nhưng khóe miệng lại hơi giật giật, tựa như muốn nói cái gì đó nhưng rốt cuộc lại thôi, chỉ quay đầu rời đi.
“U Ca, em đang ở đâu, anh không tìm được em… không tìm được em…”
Chờ Tần Vấn Thiên rời khỏi, Hàn Kiêu lại phát điên đi khắp nơi để tìm thi thể của cô gái kia, nhưng vẫn… không tìm được…
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc