Sau khi về đến nhà, Ninh Tịch thay một bộ đồ nam rồi gọi điện cho Trang Khả Nhi. Cô vẫn còn thiếu cô bé ấy một chầu tiệc vì sự giúp đỡ lần trước, cuối cùng cũng có thời gian rồi.
Vì để dỗ dành cho cô bé ấy vui vẻ, cô còn cố ý mặc đồ nam nữa.
“Alo, Khả Nhi ~”
“Alo, Tiểu Tịch à…” Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh khàn khàn yếu ớt.
Ninh Tịch nghe xong lập tức chau mày: “Khả Nhi, giọng cậu làm sao thế? Cậu ốm à?”
“Khụ khụ… không sao, chỉ hơi sốt một chút thôi…”
“Sao lại sốt rồi, đi khám chưa? Đã uống thuốc chưa?”
“Đã khám rồi, cũng đã uống thuốc rồi, đừng lo, mình ngủ một giấc là ổn thôi… cậu tìm mình có việc gì không?”
“Cũng không có gì, chỉ muốn mời cậu ăn bữa cơm thôi. Cơ mà sức khỏe quan trọng hơn, cậu cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe trước vậy!”
“Ồ, được rồi…” Giọng nói của Trang Khả Nhi nghe có chút tiếc nuối.
Vất vả lắm mới đợi được Ninh Tịch hết bận để đi ăn với mình, kết quả là bản thân lại bị bệnh…
Ninh Tịch đương nhiên biết Trang Khả Nhi tiếc, bèn khẽ cười nói: “Ngày mai mình tới thăm cậu nhé?”
“Thật sao?” Trang Khả Nhi lập tức như có thêm sức mạnh: “Cậu không phải quay phim nữa à?”
“Đã đóng máy rồi nên khá rảnh rỗi, cậu có muốn ăn gì không? Mình nấu cho cậu!” Ninh Tịch ân cần hỏi.
“Miệng nhạt thếch chả có vị gì cả, ăn gì cũng thấy chả ngon, mình chẳng biết là mình muốn ăn gì nữa…”
“Vậy để mình xem xem! Cậu cứ đợi lộc ăn là được!”
“Ừ!”
…
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Tịch cảm thấy mình đã thay đồ rồi mà không dạo ra ngoài mấy vòng thì tiếc quá, vì thế bèn hẹn Đường Lãng đi uống rượu. Vừa hay, cô cũng muốn nghe ngóng tin tức bên kia một chút nữa.
Từ lúc biết đám Vân Thâm1 về nước, cô vẫn luôn có chút lo lắng bất an, kết quả là đợi bao nhiêu ngày như thế mà mãi chẳng có động tĩnh gì, điều này khiến lòng cô càng hoảng hốt, không biết là tên giời đánh kia đang ấp ủ “kế hoạch” vĩ đại gì?
1Vân Thâm có tên phiên âm là Yun Shen, viết tắt là YS. Từ giờ sẽ gọi YS là Vân Thâm.
“Nhị sư huynh, đi uống rượu đi! Vẫn quán bar số 8 lần trước! Muội mời!”
“Con nhóc thối còn muốn gạt ông đây à! Cô cho là ông đây bị đần à mà rơi vào bẫy của cô tiếp! Đánh chết cũng không đi! Cho dù có cả một phòng đầy rẫy các em gái xinh đẹp cũng không đi!” Giọng nói đầy giận dữ của Đường Lãng truyền qua loa điện thoại.
Ninh Tịch hoàn toàn câm nín: “Đừng có kich động thế được không? Muội thề lần này chỉ có muội tìm huynh uống rượu thôi!”
“Đồ lừa đảo!”
“Lừa huynh có tiền tiêu hả! Lại nói lần trước Đại sư huynh đã đánh huynh rồi, sao lại đánh nữa được? Huynh thèm đòn thế cơ à?”
“Ừ!”
“…”
…
Ninh Tịch “nài nỉ” Đường Lãng cả buổi, cuối cùng đối phương mới chịu mò đến.
Khoa trương nhất là tên này lại còn mặc nguyên bộ đồng phục bảo vệ đến!!!
“Má! Sao huynh lại ăn mặc thế này hả?”
“Tiện để lẩn trốn!” Đường Lãng đảo mắt nhìn quanh bốn phía, đến khi chắc chắn chỉ có mình Ninh Tịch thì mới ngồi xuống.
“Nhìn cái dáng vẻ vô dụng của huynh kìa! Đến nỗi thế cơ à?” Vẻ mặt Ninh Tịch đầy khinh thường.
Đường Lãng lập tức trả về: “Ha ha, cô còn không biết xấu hổ mà nói huynh à? Là ai không chút do dự bán đứng huynh dưới “dâm uy” của Đường Dạ hả?”
Ninh Tịch ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, được rồi, chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa, dạo này Đại sư huynh có liên lạc với huynh không?”
“Trước khi huynh đánh thắng được Đường Dạ thì huynh có gan để liên hệ với anh ta hả?” Đường Lãng tức giận nói.
“Thôi… được rồi… bữa này coi như mất tiền oan rồi… muội còn muốn hỏi xem huynh có nghe ngóng được tin tức nào không thôi mà…” Ninh Tịch thở dài.
Đường Lãng nhấp một hớp rượu rồi ra vẻ sâu kín nói: “Tin tức à! Huynh đây đúng là đang có một tin!”
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc