“Trời ạ! Tôi còn tưởng Tín Ngưỡng Hắc Ám đã là cực hạn rồi… không ngờ…”
“Đây… thật sự quá kinh người!”
“Thế này thì ai có đủ khí chất để lấn át bộ trang phục này đây?”
…
Đương nhiên, trong những tiếng trầm trồ kinh ngạc cũng xen lẫn với những tiếng chất vấn.
“Nhưng mà, đây lại không phải là thiết kế của Tắc Linh… vừa rồi cô gái giới thiệu chẳng phải đã nói rồi sao? Đây là đặt một nhà thiết kế khác đấy!”
“Đặt thiết kế thì có làm sao? Anh tưởng Tín Ngưỡng Hắc Ám của History cũng do Đới Uy tự thiết kế đó hả? Tuy rằng gã ta vẫn lập lờ nước đôi để mọi người nhầm tưởng rằng chính gã đã thiết kế, nhưng chắc chắn không phải gã ta thiết kế đâu, bọn họ mời người ngoài đó!”
“Phong cách thiết kế của một người có thể biến đổi đa dạng, nhưng cũng có giới hạn và trở ngại nhất định. Khác biệt lớn như thế này, làm gì có ai có thể khống chế được, sao có thể trách móc Tắc Linh mời người thiết kế ngoài được, huống chi cả History cũng làm thế cơ mà!”
“Nói đến mới thấy… sao tôi thấy phong cách của Tín Ngưỡng Hắc Ám và Chúng sinh giống nhau thế nhỉ?”
“Dù có thế nào, lần này Tắc Linh thắng lớn rồi!”
“Ha ha ha… Hôm nay thật đúng là đặc sắc, có tít để mà giật rồi!”
…
Nhìn người của Tắc Linh ba hoa chích chòe trên sân khấu, nghe đám truyền thông kinh thán không thôi, Ninh Tuyết Lạc tức đến mức suýt ói máu!
Cái gì mà phong cách giống nhau?
Cùng một người thiết kế cả đấy!
Nó thuộc về History bọn họ cơ mà!!!
Ninh Tuyết Lạc hít một hơi thật sâu mới nuốt được cái vị ngai ngái trong cổ họng xuống: “Đi… đi báo cảnh sát cho tôi, bảo là History bị mất cắp “bảo vật trấn điếm”!!!”
Đới Uy nghe thế có chút khó xử nói: “Sếp… thế… thế không ổn lắm đâu… tuy rằng tôi không biết làm thế nào mà Tắc Linh lại có được nó, nhưng bộ trang phục này chắc chắn là Hàn Kiêu tự nguyện tặng cho bọn họ…”
“Vậy thì làm sao! Từng viên kim cương, mỗi viên đá quý từng đường kim mũi chỉ của nó đều là tiền của tôi!” Ninh Tuyết Lạc gần như mất khống chế mà hét lên.
“Sếp ơi… chị nhỏ tiếng một chút đi…” Đới Uy kéo Ninh Tuyết Lạc vào trong góc: “Tuy rằng nói là như thế nhưng mà sếp ơi, bộ Tín Ngưỡng Hắc Ám trước… Hàn Kiêu cũng không lấy một đồng nào của chúng ta mà, nếu thật sự tính ra thì chúng ta cũng không có lý đâu… Với lại chúng ta cũng không ký hợp đồng với Hàn Kiêu… lúc đầu những nguyên liệu đó cũng là do chúng ta tự nguyện cung cấp cho anh ta mà…”
“Đừng nhắc đến Tín Ngưỡng Hắc Ám với tôi nữa, một thiết kế bị đánh bại thì còn chút ý nghĩa nào nữa?” Vẻ mặt Ninh Tuyết Lạc xám xịt.
Đới Uy đương nhiên cũng biết điều đó: “Nhưng mà, chuyện đã đến nước này rồi…”
“Thế nên cậu bảo tôi ngậm bồ hòn làm ngọt chứ gì, bảo tôi trơ mắt nhìn công sức của mình biến thành công cốc, để Tắc Linh hưởng hết?”
Giờ phút này, trong bụng Đới Uy cũng đang phát rồ hết lên: “Sếp, đương nhiên là tôi cũng không muốn! Nhưng mà Hàn Kiêu thực sự là không dễ chọc, nếu cô không tin thì hậu quả cô tự mình đi mà gánh lấy, đừng có trách tôi không nhắc cô trước!”
Câu này của Đới Uy rất nặng nề, Ninh Tuyết Lạc cũng đã từng nghe một vài sự tích của Hàn Kiêu rồi, thế nên dù tức đến mức phát điên nhưng cũng không dám làm gì…
“Đới Uy, cậu nghe cho rõ đây, nguyên nhân của tất cả mọi chuyện đều do cậu vô dụng, cậu biết mình nên làm cái gì rồi đấy!” Ninh Tuyết Lạc bỏ lại tối hậu thư.
Đới Uy siết chặt nắm tay…
Những thiết kế mà gã ta ăn trộm được của Cung Thượng Trạch không phải là đã hết rồi, nhưng mà bởi vì số lượng có hạn và trước đó gã ta lại không biết tiết kiệm lỡ dùng quá nhiều, hiện tại không đến lúc mấu chốt nhất thì không thể lấy ra được.
Bây giờ mà lấy ra một bản thiết kế chẳng khác gì xẻo mất một miếng thịt của gã ta vậy!
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc