Trang Liêu Nguyên chỉ có thể nhặt lấy trọng điểm để nói: “Thật ra đứa bé mà cha thấy lúc trước cũng không phải con ruột của Linh Ngọc mà là con nuôi của em ấy… hai đứa bé bị người ta bế nhầm ở bệnh viện lúc sinh ra, mãi đến lúc chúng 18 tuổi mới phát hiện…”
“Thế cho nên, đứa trẻ cứu cha kia mới là con gái ruột của Linh Ngọc sao?”
“Đúng vậy.”
“Cha nhớ lúc đó là một buổi tiệc rất quan trọng, sao nó lại mang theo một đứa con nuôi đến tham dự mà không phải là Tiểu Tịch?” Trang Tông Nhân trầm ngâm.
“Việc này… sau khi Tiểu Tịch được đón về thì đã xảy ra không ít chuyện. Nguyên nhân chắc là vì con bé lớn lên ở nông thôn 18 năm nên không thích ứng được cuộc sống ở thành thị, với lại cũng không hiểu lễ nghi nên làm ra vài chuyện không thích hợp…”
“Chính vì thế nên Linh Ngọc vẫn không thích Ninh Tịch, sau này lại gửi con bé ra nước ngoài học, mãi đến năm trước mới tốt nghiệp về nước. Đứa trẻ này cũng không định dựa giẫm nhà họ Ninh mà vẫn luôn dốc sức làm việc bên ngoài…”
“Linh Ngọc vẫn luôn công khai với bên ngoài rằng Ninh Tuyết Lạc mới là con gái ruột của nó, thế nên mọi người đều cho rằng Ninh Tịch là con nuôi…”
Trang Tông Nhân ôm ngực, tức đến nỗi suýt phát bệnh: “Mất dạy! Đây là cốt nhục của nó đấy! Sao nó có thể độc ác như thế! Chỉ vì mặt mũi mà không nhận cả con ruột hay sao?”
“Cha không phải là không biết tính Linh Ngọc, xưa nay nó rất coi trọng thể diện, không cho phép mình có bất cứ khuyết điểm gì. Nhất là sau khi gả cho Ninh Diệu Hoa, vì để chứng tỏ trước đây nó chọn thế là đúng mà không ngại ngần cắt đứt quan hệ với chúng ta…”
Vẻ mặt Trang Tông Nhân đầy mệt mỏi, ông khoát tay: “Thôi thôi, chuyện đã qua bao nhiêu năm thế rồi, cha cũng đã sớm xem như không có đứa con gái này… chỉ khổ cho đứa trẻ vô tội…”
“Đứa trẻ kia rất có chí tiến thủ tự mình mở một Studio thiết kế, bộ lễ phục mà Khả Nhi mặc trong bữa tiệc được quan khách khen ngợi kia chính là do con bé tặng!” Trang Liêu Nguyên an ủi.
Sắc mặt Trang Tông Nhân lập tức hòa hoãn mấy phần, sau đó kich động nói: “Ta nói sao đứa trẻ này lại có thiên phú bắn súng như thế, hóa ra là con cháu nhà chúng ta. Người ta thường nói cháu ngoại giống cậu, quả nhiên là đúng như thế… không vào quân đội đúng là đáng tiếc! Con có nói với cô bé chưa?”
Trang Liêu Nguyên biết là cha mình sẽ nhắc đến việc này, bất đắc dĩ nói: “Chuyện này cha đừng nghĩ tới nữa, con đã tửng hỏi rồi, nhưng con bé nói nó có ước mơ của mình…”
Huống hồ… còn có người tuyệt đối sẽ không đồng ý!
…
Gần đây, phần lớn thời gian của Ninh Tịch đều om mình trong phòng làm việc.
Bởi vì phía Tắc Linh gặp chút phiền phức.
Hiện tại, việc làm ăn của Tắc Linh càng ngày càng lớn, các khâu ngày càng phải chi tiết hơn, nhân viên cũng càng lúc càng nhiều, trước mắt đã hình thành được dây chuyền sản xuất chuyên nghiệp.
Cây to thì đón gió lớn, mắt thấy danh tiếng của Tắc Linh càng lúc càng lên thì đương nhiên cũng có người đỏ mắt, nhất là thương hiệu vốn đã xem Tắc Linh như cái gai trong mắt – History.
Từ sau tuần lễ thời trang lần trước, Đới Uy đã bắt đầu nghe ngóng xem nhà thiết kế của Tắc Linh là ai. Nhưng vì Cung Thượng Trạch có khu thiết kế độc lập, tách biệt với cả công ty nên cho dù là nhân viên làm việc ở Tắc Linh thì ngoại trừ Hàn Mạt Mạt và Kiều Vi Lan ra hầu như không ai có thể gặp được cậu ta.
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc