Tay còn xách một đống đồ, tất cả đều là đồ mua cho Tiểu Bảo.
Kết quả, vừa bước chân vào cửa đã nhìn thấy Lục Sùng Sơn mất tích cả ngày giờ đang ở đây. Đã thế còn một bước cũng không rời cứ quấn lấy Tiểu Bảo, hết lấy hộ Tiểu Bảo bút vẽ, rồi lại khen ngợi đủ kiểu…
Vẻ mặt Nhan Như Ý ngay lập tức đông cứng lại luôn: “Được lắm, Lục Sùng Sơn! Ông nói với tôi là đi đánh golf với bạn thế mà kết quả lại chạy đến đây!”
Nhìn thấy Nhan Như Ý, vẻ mặt của Lục Sùng Sơn có chút ngượng ngượng ho khẽ một cái: “Tôi không thể đến đây được à? Chẳng lẽ tôi đến thăm cháu tôi mà tôi còn phải xin phép bà à?”
“Nếu đã là đến thăm Tiểu Bảo thì tại sao ông lại phải lừa tôi?” Nhan Như Ý biết thừa ý định của ông già này.
Lục Sùng Sơn lúc này cũng không nói gì nữa, vẻ mặt đầy ngượng ngùng.
Nhan Như Ý chỉ vào ông ta “hứ” một cái, vẻ mặt vừa tức giận vừa đố kỵ: “Ông ở với Tiểu Bảo cả ngày trời, Tiểu Bảo đã gọi “ông nội” được câu nào chưa?”
Đúng lúc này, Lục Cảnh Lễ không biết từ đâu chui ra đứng đằng sau lưng Nhan Như Ý, vừa cầm quả táo gặm rôm rốp, vừa cười ha hả: “Ha ha ha ha…mẹ! Mẹ cứ yên tâm đi! Ba con có cạnh tranh không chính đáng đi chăng nữa thì vẫn chưa “công được thành” đâu! Con đã hỏi thăm mấy cô hầu trong nhà rồi, cả ngày hôm nay Tiểu Bảo vẫn chưa nói câu nào ấy chứ nữa là gọi ông nội!”
Lục Sùng Sơn liền tức đến nỗi râu với tóc tai đều trợn ngược hết lên: “Cái thằng khốn nạn này! Không gọi ông thì sao! Hôm nay Tiểu Bảo ở với ba rất vui vẻ đấy nhé!”
Nhan Như Ý nghe nói Tiểu Bảo vẫn chưa có gọi Lục Sùng Sơn tiếng nào, thoáng cái tâm trạng đã dễ chịu ra hẳn!
May là cái lão này không vượt lên trước bà, bằng không không biết lão ấy sẽ lấy chuyện này mà khoe khoang với bà tới năm nào tháng nào mất!
Còn Lục Cảnh Lễ thì càng vui vẻ: “Ha ha ha ~ Con đã bảo rồi mà ~ Quả nhiên con mới là “tình yêu đích thực” của Tiểu Bảo mà ~”
Mấy bữa nay Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn thi nhau gia tăng cảm giác tồn tại của mình với Tiểu Bảo, chỉ đáng tiếc là chẳng có ai thành công.
Anh ta vẫn giữ vững kỷ lục nhá há há há!
Lục Cảnh Lễ đang đắc ý thì cách cửa đằng sau bật mở, Lục Đình Kiêu bước vào, đi cùng anh còn có cả Ninh Tịch, hai người tay xách nách mang một đống thức ăn.
Nhìn thấy Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn đều có mặt, Ninh Tịch lập tức sững ra, sau đó liền nói thầm vào tai Lục Đình Kiêu: “Bố mẹ anh cũng có ở đây, sao anh không nói cho em biết?”
Vẻ mặt của Lục Đình Kiêu cũng đầy vô tội: “Anh cũng vừa mới biết.”
“A! Chị dâu! Chị đang định nấu cơm à? Có đúng không, có đúng không? Thảo nào sáng sớm nay đầu giường em lại có chim khách kêu! Mau vào đi, mau vào đi!” Lục Cảnh Lễ ba chân bốn cẳng chạy đến xách đỡ đồ cho Ninh Tịch, sau đó như thể sợ Ninh Tịch chạy mất mà hướng về phía trên lầu gọi một tiếng: “Bánh bao nát! Mẹ con đến này!”
“Bịch bịch bịch” tiếng bước chân xuống cầu thang vang lên, vừa nghe thấy mẹ đến, Tiểu Bảo đã phi như bay xuống, lập tức bổ nhào đến ôm chầm lấy chân Ninh Tịch. Cu cậu ngẩng đầu, kiễng chân lên rồi hấp tấp giang hai tay ra hết cỡ: “Mẹ ơi bế ~”
Trên gương mặt nhỏ như đang tỏ vẻ đầy ấm ức “Bảo Bảo đã đợi mẹ bế cả ngày rồi ~”.
Nghe bảo bối nói xong, Ninh Tịch vội vàng nhét hết tất cả những thứ trên tay vào lòng Lục Đình Kiêu, sau đó bế bổng bánh bao nhỏ lên, giọng nói dịu dàng đến mức ngay cả Lục Đình Kiêu cũng phải đố kỵ: “Bảo bối, hôm nay con làm được những gì nào?”
“Vẽ ạ ~”
“Còn gì nữa nào?”
“Luyện chữ nữa ~”
“Thế Tiểu Bảo có ngoan ngoan ngoãn tập võ không?”
“Có ạ ~”
“Bảo bối của mẹ thật giỏi!”
…
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc