“Tử Dao vẫn còn chưa bước vào cửa nhà họ Lục, mà cậu ta đã có đàn bà ở bên ngoài rồi. Còn vì đứa con gái đó mà khiến hai nhà không vui, này… Này chẳng phải là khiến người ta rợn lòng sao?”
Lục Sùng Sơn nghe thế, vẻ mặt cũng trở nên nặng nề, sau một hồi suy tư ông mới thở dài nói: “Anh Quan à, Tử Dao… từ nhỏ đến lớn tôi và Như Ý đều rất thích nó, chúng tôi đều coi nó như con gái, nếu như có thể tôi đương nhiên cũng mong hai nhà chúng ta có thể thành một nhà.”
“Nhưng mà… Lục gia nhà chúng tôi cũng không ích kỷ để con bé ép mình bấm bụng bấm dạ mà đợi Đình Kiêu được. Tình hình của Đình Kiêu bây giờ anh cũng thấy rồi đấy, cả tôi và Như Ý đều không thể làm gì được nữa cho nên thực sự không dám để tương lai của Tử Dao bị nhỡ nhàng. Chuyện tình cảm ấy mà… tốt nhất vẫn là cứ để bọn trẻ thuận theo tự nhiên!”
Trong lòng Lục Sùng Sơn đương nhiên vẫn hy vọng là có thể liên hôn với nhà họ Quan, nhưng mà xem tình huống trước mắt, không chỉ là Đình Kiêu mà ngay cả Tiểu Bảo cũng càng lúc càng thân thiết với người phụ nữ kia. Chẳng lẽ họ cứ bắt Tử Dao đợi cho Đình Kiêu cho đến khi nó quay đầu sao? Vậy biết chờ đến bao giờ?
Đến lúc đó không thành thân thuộc thì thôi mà chỉ sợ còn kết thù kết oán với nhau… thế nên có vài chuyện vẫn nên nói cho rõ ràng thì tốt hơn.
Quan Thụy nghe đến đó liền đổi đổi sắc mặt.
Nhưng mà, đối với những gì Lục Sùng Sơn vừa nói ông ta lại chẳng thể phản bác lại một câu. Dù sao hai nhà cũng chỉ nói miệng với nhau mà thôi, ngay cả hôn ước cũng không có. Kể cả chuyện này đồn ra ngoài cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận1, nhà ông ta chẳng chiếm được tiếng tốt.
1 Danh bất chính, ngôn bất thuận: Chuyện không có căn cứ chính xác để xác định.
Lần này ông ta đã quá hấp tấp rồi! Không ngờ lại khiến Lục Sùng Sơn nảy ra ý bàn lùi…
Quan Thụy nghiến răng: “Sùng Sơn, xem ông nói kìa, tôi tin là hai đứa bé vẫn có tình cảm với nhau, chẳng qua là có chút hiểu lầm nhỏ mà thôi. Dự án hợp tác này không thành thì thôi vậy, coi như để bồi tội cho sai sót lần trước của nhà chúng tôi. Cũng trách tôi cả, tôi đúng ra không nên tùy tiện đưa họ hàng không thân quen đến những nơi như thế…”
“Anh Quan nghiêm trọng hóa vấn đề quá rồi, nếu như đã là hiểu lầm, giải thích rõ ràng với nhau là được rồi! Quan hệ của hai nhà chúng ta chắc chắn sẽ không bị chuyện của con cái làm ảnh hưởng đâu!”
Lục Sùng Sơn đang nói, ống tay áo đột nhiên bị ai đó đứng đằng sau kéo kéo.
Vừa quay sang liền nhìn thấy Tiểu Bảo đang giật giật tay áo mình, tay kia của thằng bé còn cầm một bức tranh.
Vẻ mặt của Lục Sùng Sơn ngay lậy tức trở nên đầy từ ái: “Tiểu Bảo con vẽ xong rồi à, muốn cho ông xem hả?”
Tiểu Bảo gật đầu rồi nhìn về phía Quan Thụy, có lẽ là nhớ ra người này chính là ông nội của cái tên Quan Trí Thần tại bữa tiệc lần trước, gương mặt nhỏ nhắn lập tức cứng đờ.
Lục Sùng Sơn đương nhiên là phát hiện ra cảm xúc nhỏ của bảo bối nhà mình nên liền vội vàng nói vài câu đối phó để nhanh chóng tiễn Quan Thụy đi.
Sau khi đưa Quan Thụy đi, Lục Sùng Sơn lập tức quay lại phòng khách tiếp tục ở bên cháu yêu. Bây giờ, chuyện gì cũng không quan trọng bằng việc dỗ Tiểu Bảo gọi ông một tiếng “ông nội”!
Lục Sùng Sơn vừa ngắm bức tranh của Tiểu Bảo, vừa hiền từ khen ngợi.
Nhìn thấy cháu yêu dần dần hồi phục lại những biểu cảm sinh động và sự linh động trong đôi mắt, Lục Sùng Sơn không khỏi lâm vào trầm tư…
Từ trước đến giờ, ông luôn bài xích chuyện Đình Kiêu ở bên cạnh Ninh Tịch không phải là vì ông cổ hủ, không biết nhân tình, mà là… “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”!
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc