“Chắc chắn là nhà họ Quan giật dây cô ta, giờ muốn cô ta khai ra chắc cũng tốn chút thời gian… Chỉ có một chỗ em thấy rất lạ, nếu muốn hại em thì việc em đẩy cô ta xuống nước cũng không đủ… trừ phi là em ra tay giết cô ta trước mặt bao nhiêu người…”
“Tào Lệ Dung mắc bệnh tim bẩm sinh, đã vào giai đoạn nguy kịch rồi, hơn nữa lại còn không biết bơi, nếu bị rơi xuống cái hồ kia thì chết chắc và cái chết này cũng rất hợp tình hợp lí…”
“Thì ra là thế, kể cả có cứu kịp thời, không chết thì chỉ e là lão già họ Quan kia cũng động tay động chân bên bệnh viện để đổ bằng được cái danh giết người này lên đầu em!” Ninh Tịch hằn giọng xuống: “Giờ lão ta muốn ngăn Tào Lệ Dung không cung khai ra lão thì chỉ còn cách giết người diệt khẩu mà thôi.”
“Anh đã cho người theo dõi 24/24 rồi.”
…
Cùng lúc đó, trên xe nhà họ Lục.
Sau khi chắc chắn rằng Tiểu Bảo có thể nói chuyện được bình thường, Nhan Như Ý, Lục Sùng Sơn và cả Lục Cảnh Lễ đều vô cùng phấn khởi.
Trên đường đi, ba người vẫn luôn nghĩ cách chọc cho Tiểu Bảo nói chuyện, nhất là Lục Cảnh Lễ.
Chỉ tiếc rằng sau khi rời khỏi bệnh viện, Tiểu Bảo lại không nói một lời nào nữa, khiến cho Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn sốt ruột vô cùng.
Lúc này, Lục Cảnh Lễ cũng đã bày hết vốn liếng ra để “mời” Tiểu Bảo mở miệng, anh học theo Ninh Tịch, cầm một con búp bê lên hỏi Tiểu Bảo: “Tiểu Bảo, đây là cái gì nhỉ?”
Tiểu Bảo chống tay gác cằm nhìn ra ngoài cửa sổ như thể không nghe thấy gì.
Lục Cảnh Lễ lại cầm lấy lọ nước hoa trên xe: “Tiểu Bảo, đây là gì nào?”
Tiểu Bảo vẫn làm ngơ ông chú của mình.
Lục Cảnh Lễ vẫn chưa chết tâm, cầm điện thoại di động của mình lên: “Tiểu Bảo, con có biết đây là thứ gì không?”
Tiểu Bảo vẫn ngơ tập hai.
Lục Cảnh Lễ lại cầm túi xách của Nhan Như Ý tới: “Vậy cái này thì sao? Con có biết là gì không?”
Cuối cùng đến cả Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn cũng thấy Lục Cảnh Lễ phiền, Nhan Như Ý càu nhàu nói: “Cảnh Lễ, con đừng có mà làm phiền Tiểu Bảo nữa, nó mới bắt đầu nói chuyện lại thôi, con đừng làm nó mệt!”
Lục Sùng Sơn: “Mẹ con nói đúng đấy.”
Lục Cảnh Lễ câm nín: “Ai nói là nói chuyện mà mệt được thế! Chẳng nhẽ ba mẹ không muốn nghe Tiểu Bảo nói chuyện à? Không muốn sao?”
Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn không nói gì, đương nhiên là bọn họ muốn nghe rồi!
Vì thế Lục Cảnh Lễ lại không biết lấy đâu ra một quả táo:”Tiểu Bảo, đây là cái gì, đây là cái gì? Con có biết không? Biết không?”
Cuối cùng, Tiểu Bảo cũng từ từ chuyển mắt từ cửa sổ nhìn sang Lục Cảnh Lễ, sau đó dưới ánh mắt vô cùng hưng phấn và mong chờ của Lục Cảnh Lễ, cậu nhóc vô cảm nói: “Chú Hai, chú bị ngu à?”
Lục Cảnh Lễ: “…”
Nhan Như Ý: “…”
Lục Sùng Sơn: “…”
Sau một hồi lặng người, Nhan Như Ý và Lục Sùng Sơn không nhịn được nữa mà bật cười to, ngay cả Hình Võ lái xe cũng phải buồn cười theo, tiểu thiếu gia thật là đáng yêu!
Nhan Như Ý nhìn cậu cháu trai yêu quý của mình, đúng là càng nhìn càng thích mắt: “Tiểu Bảo nhà chúng ta đúng là thông minh mà!”
Lục Sùng Sơn gật đầu liên tục: “Cháu trai nhà họ Lục mà lại, thông minh bẩm sinh đấy!”
“Này này này… Sao mọi người lại như thế! Con vẫn là con trai nhà họ Lục đó! Thằng nhóc thối này vừa mắng con ngu đó! Sao mọi người còn khen nó thông minh!” Lục Cảnh Lễ bất mãn kháng nghị.
Nhan Như Ý nguýt cho cậu chàng một cái: “Vừa rồi Tiểu Bảo cũng đã gọi con là “chú Hai” rồi đó thôi, con còn chưa thỏa mãn sao? Mẹ còn chưa được nghe tiếng bà nội đâu đây này!”
Lục Sùng Sơn cũng mất hứng: “Cũng không gọi ba là ông nội.”
Lục Cảnh Lễ nghe xong liền lập tức nín khóc mà cười ha ha như thằng điên: “Cũng đúng nhỉ! Tiểu Bảo nhà ta mới chỉ gọi mẹ thôi mà, ngay cả bố nó cũng không gọi kìa! Ha ha ha ha ha ha ha… Tiểu Bảo gọi con là chú Hai rồi! Gọi con là chú Hai rồi! Ha ha ha ha ha ha… Con phải khoe với anh mới được!”
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc