“Lão Tịch ông đúng thật là cứ gặp người là khoe! Lại là chuỗi vòng cháu ông vì bày tỏ lòng hiếu thuận mà xin Huyền Tịnh đại sư khai quang, phải xin tới tận mấy tháng lận mới được chứ gì, chúng tôi nghe mòn cả tai rồi!”
“Biết thừa lão Ninh rất sùng bái Huyền Tịnh đại sư, cầu mấy lần rồi mà không được, thế mà ông còn mang ra khoe khoang thế à!”
“Ha ha ha ha ha… hôm nay dù gì cũng là sinh nhật của lão Ninh, ông đừng khiêu khích ông ấy nữa!”
…
…
“Chiếc vòng được Huyền Tịnh đại sư khai quang gì gì đó rất khó có được sao?” Nghe thấy các cụ nói chuyện trong đám đông có không ít người không biết lầm bẩm hỏi nhỏ với nhau.
Tịch Bác Nghĩa nghe thấy thế lập tức nghiêm túc nói: “Điều đó là đương nhiên rồi, Huyền Tịnh đại sư mới là cao tăng đắc đạo chân chính, hơn nữa chẳng mấy khi khai quang cho người khác, kể cả người có tiền quyên bao nhiêu công đức cũng không được, nhất định phải thành tâm, quan trọng nhất là phải là người có duyên nữa! Chiếc vòng nào được khai quang đó đều thành vật khó cầu, không phải là bảo vật vô giá thì còn là gì nữa!”
Tuy rằng Huyền Tịnh đại sư làm người rất khiêm tốn cũng không có nhiều người biết đến, nhưng một vài người có tuổi và từng trải có mặt ở đây nghe xong thì khuôn mặt không khỏi tràn đầy kính sợ.
“Quả thật là khó có được! Nghe đâu có vị nào đấy ở tỉnh đích thân đi xin cũng không có đâu!”
“Thành tâm không nói, khó nhất chính là chuyện có duyên, cái này mơ hồ lắm, ai mà biết được rốt cuộc như thế nào mới tính là có duyên?”
“Đúng là quá khó thế cho nên mới càng khó có được! Bằng không thì lão Tịch có thể đắc ý lâu được đến thế à! Sắp biến thành bảo vật gia truyền đến nơi rồi!”
“Quan trọng là quả thực rất thiêng đó nha, trước đấy lão Tịch chẳng ốm ra như thế còn gì… ơ mà, không đúng, sao tự nhiên lão Tịch lại chạy sang chuyện này? Đang nói về cái vòng của lão Ninh mà?”
……
Trong những tiếng xì xào bàn tán, Tịch Bác Nghĩa nhìn chằm chằm chiếc vòng của Ninh Tịch tặng rất lâu, cuối cùng mới đưa trả lại cho Ninh Trí Viễn, sau đó nhìn Ninh Tịch với ánh mắt sâu xa: “Để khai quang cho chiếc vòng này, chắc cháu cũng mất không ít công sức đúng không?”
Nghe ý của Tịch Bác Nghĩa thì là cái vòng mà Ninh Tịch tặng cho Ninh lão gia tử đã được Huyền Tịnh đại sư khai quang?
Chuyện này… làm… làm sao có thể thế được?
Nếu đã khó có được như thế, một con bé nhà quê như Ninh Tịch rốt cuộc làm thế nào để có được nó?
Ninh Tịch: “…”
Sao cô chẳng hiểu được một câu nào hết cả vậy?
Vị lão tiên sinh này, ông ấy có chắc cái thứ ông đang khen nức nở đó là cái vòng của cô không?
Cô mà nói cô chỉ mua nó ở Bảo Ngọc Hiên với giá chưa đến mười lăm vạn, hơn nữa còn không biết Huyền Tịnh đại sư gì gì đó, liệu ông ấy có tin không?
Ứng Phương Lâm đầy khinh thường nói với Ninh Tuyết Lạc – hiện tại cô ta đang chẳng mấy vui vẻ gì: “Chẳng qua chỉ là một cái vòng được một gã đầu trọc khai quang mà thôi, có gì đâu mà ngạc nhiên đến thế? Lại còn bảo vật vô giá nữa chứ?”
Ninh Tuyết Lạc cắn môi, nét mặt âm u lắc đầu: “Phương Lâm, đừng nói nữa, ông nội rất sùng bái Huyền Tịnh đại sư…”
Đó cũng là lý do vì sao những gì Long Phạm Âm nói có thể khiến Ninh Diệu Hoa và Trang Linh Ngọc tin sái cổ, nhưng Lão gia tử lại chẳng thèm để tâm đến.
Thấy Ninh Tuyết Lạc phải nhân nhượng như thế, Ứng Phương Lâm tức không chịu được: “Tuyết Lạc, tại sao cậu toàn để người ta bắt nạt thế hả? Để tớ lấy lại công bằng cho cậu!”
Ứng Phương Lâm bất bình thay cô ta, trong mắt Ninh Tuyết Lạc hiện lên vẻ đạt được mục đích, Ứng Phương Lâm là một đứa không có não, rất dễ lợi dụng.
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc