Dẫu sao chuyện năm đó cũng để lại cho cô ký ức quá sâu, đến giờ này vẫn còn nằm ác mộng.
Nhưng mà, khi thật sự đặt chân ở đây, khi đối mặt với sự giễu cợt của những người đó, thậm chí là cả sự giễu cợt của cha mẹ ruột cùng với Ninh Tuyết Lạc thì cô lại chẳng có chút nào lo lắng bất an hay khẩn trương nào…
Hóa ra thời gian cũng có thể thay đổi một con người.
“Ừ, không chỉ đẹp hơn mà quan trọng nhất là tự tin, ánh mắt của em cực kỳ động lòng người. Nói thế nào nhỉ, có một loại cảm giác không thể nói ra được, thậm chí chị còn cảm thấy giống như nhìn thấy Phượng Hoàng niết bàn trùng sinh ý…” Ninh Thiên Tâm có chút kich động, lại có chút đau lòng.
Một người chẳng thể nào vô duyên vô cớ mà thay đổi, không biết Ninh Tịch đã gặp phải những gì mới có thể biến thành bộ dạng ngày hôm nay, lúc Ninh Tịch đột nhiên bị tống đi du học thì Ninh Thiên Tâm luôn có cảm giác rất kỳ quái, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều.
Ninh Tịch nghe vậy thì bật cười, nâng cằm nói: “Chị à, ngay cả khen người khác thôi mà chị cũng có thể dùng một cách đầy nghệ thuật như vậy sao!”
“Chị nói thật!” Ninh Thiên Tâm sẵng giọng.
Ninh Tịch nhấp một ngụm rượu rồi thở dài một tiếng: “Haizz, bởi vì yêu nên mới sinh ra lo buồn, bởi vì thương nên mới thấy sợ hãi… Nếu đã không yêu thương nữa thì không cần lo cũng chẳng cần sợ, chắc là vì thấy không cần thiết nữa cho nên mọi thứ cứ tự nhiên thôi…”
Ninh Thiên Tâm nghe vậy, sắc mặt nhất thời trắng mấy phần: “Tiểu Tịch, em đừng có mà nghĩ linh tinh nha! Sao chị nghe lời em nói cứ có mấy phần cảm giác “tứ đại giai không”1 chứ?”
1 Tứ đại giai không: một câu nói nhà Phật. “Tứ đại” là nói thân xác của chúng ta do 4 chất: đất, nước, lửa, gió hơp lại mà thành; “giai không” là không còn lại gì, có thể hiểu như khi con người chết đi “cát bụi lại trở về cát bụi” vậy, ám chỉ trên đời này đã chẳng có gì để lưu luyến.
“Khụ khụ…” Ninh Tịch cũng chỉ buột miệng niệm mấy câu mà thôi, không ngờ lại khiến Ninh Thiên Tâm sợ hãi nên vội vàng trấn an: “Chị Tâm, em chỉ đùa chút thôi, đừng khẩn trương như thế mà!”
Ôi giời, cô đây còn bị sắc đẹp của Đại ma vương làm cho quay vòng vòng đây, nếu cô mà tu được “tứ đại gia không” thì tốt quá!
….
Ninh Tịch thoải mái trò chuyện với Ninh Thiên Tâm còn những người xung quanh lại bàn tán sôi nổi về vấn đề trang phục của cô. Thấy Ninh Tịch hoàn toàn không thèm để ý đến thì dần dần cũng tự giác cảm thấy mất mặt nên lặng đi.
Nhiệm vụ chính của bọn họ hôm nay là lấy lòng Ninh Diệu Hoa cùng Ninh lão gia tử chứ không phải là bàn luận về một đứa con gái nuôi chẳng có chút giá trị nào.
Màn đêm buông xuống, các vị khách kéo đến ngày càng nhiều, phòng tiệc càng ngày càng náo nhiệt.
Ninh Diệu Hoa bởi vì vừa mới chọc cha mình tức giận nên lúc này ra sức lấy lòng, lập tức cho người mang quà mừng thọ đã chuẩn bị từ trước ra.
Quà mừng thọ mà ông ta chuẩn bị là một tấm bình phong Bát Bảo được làm từ San Hô Đỏ vô cùng tinh xảo, giá trị hiển nhiên không rẻ, mọi người thấy vậy đều chậc chậc rối rít khen Ninh Diệu Hoa có hiếu.
Ninh lão gia tử chỉ nhìn một cái rồi nói vài câu khách sáo, dáng vẻ cũng không quá cao hứng hiển nhiên ông vẫn còn đang tức giận.
Ninh Tuyết Lạc cho Ninh Diệu Hoa một ánh mắt trấn an, ngay sau đó lén nhìn về phía Ninh Tịch một cái rồi mới lấy ra một cái hộp nhỏ bằng gỗ được điêu khắc hình rồng đi tới cạnh Ninh lão gia tử: “Ông nội, chúc ông sinh nhật vui vẻ, đây là quà mừng thọ tự tay cháu chuẩn bị, hy vọng ông sẽ thích!”
Trang Linh Ngọc thấy vậy lập tức đứng một bên phụ họa: “Ba mau mở ra xem đi! Gần đây Tuyết Lạc mở công ty kiếm được không ít tiền đâu, món quà này là nó dùng tiền tự mình kiếm được mua cho ba đấy! Con nói để con mua giúp mà nó cứ đòi phải tự chuẩn bị, bảo như thế mới có thành ý!”
Ninh lão gia nhìn Ninh Tuyết Lạc một cái, nhận lấy chiếc hộp trong tay cô ta rồi từ từ mở ra, thấy rõ món quà trong hộp thì sắc mặt ông có chút xúc động.
Trong hộp, là một chuỗi vòng tay ngọc Phật.
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc