Ninh Tịch ho nhẹ một tiếng: “Khụ, tốt xấu gì đó cũng là em họ anh, anh nói vậy không hay lắm đâu?”
“Kể cả là anh, anh cũng không cho phép em làm như vậy!”
“Thế có là gì… thật ra trước đây em còn chơi nhiều trò nguy hiểm hơn thế nữa cơ, hôm nay hoàn toàn chỉ là một case1nhỏ thôi, em sẽ không làm chuyện gì mà em không nắm chắc đâu…”
1Trước kia Ninh Tịch làm diễn viên đóng thế, mỗi lần nhận vai được gọi là một case.
Giải thích khô cả miệng lưỡi, Lục Đình Kiêu vẫn đanh mặt, Ninh Tịch không khỏi rơi lệ đầy mặt.
Vừa để Lục Hân Nghiên xin lỗi mình xong, giờ lại tới lượt mình chịu trận.
Ninh Tịch không ngừng cọ lên cọ xuống trong lồng ngực anh: “Đừng giận nữa mà được không? Lần sau em sẽ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh không chạy lung tung nữa!”
Lục Đình Kiêu tỏ ra một dấu chấm cũng không tin.
Ninh Tịch tự cảm thấy lời này có vẻ không có độ tin cậy thật, cô lầu bầu nói: “Vậy rốt cuộc phải làm thế nào anh mới không giận nữa?”
Lục Đình Kiêu nghe vậy nặng nề nhìn về phía cô, nhưng lại không lên tiếng.
Mắt Ninh Tịch sáng lên, đúng là vận may đến cái khôn hẳn ra luôn: “Ôi… không tức nữa rồi đúng không… ông xã?”
Lục Đình Kiêu: “…”
Xem như em giỏi.
…
Bất giác nửa tháng đã trôi qua từ sau chuyện lần đó.
Vì thế, cuộc sống của Ninh Tịch có chút… ảnh hưởng không nhỏ…
Thảm nhất là phương phức giáo du͙c điên cuồng của Đại ma vương.
Ngoài ra, còn một chuyện… căn hộ của cô sắp không còn chỗ đặt chân nữa rồi.
Khắp nơi nào là đồ bổ dưỡng rồi những thứ như quần áo, đồ trang điểm đắt tiền, thậm chí còn cả những thứ quái dị như côn nhị khúc, nhuyễn kiếm các kiểu nữa…
Đồ bổ dưỡng là của Mạc Lăng Thiên và Quan Tử Dao gửi tặng, quần áo và đồ trang điểm là của Lục Hân Nghiên gửi tới, còn mấy thứ như côn nhị khúc, kiếm dao các thứ… thì là của Thạch Tiêu và Hùng Chí.
Mấy người phía trước ít nhiều cô cũng biết là vì lý do gì, nhưng Thạch Tiêu và Hùng Chí thì hoàn toàn khiến cô mờ mịt đầu óc.
Hai người này đang yên đang lành tự dưng chạy tới nịnh nọt cô làm gì?
“Díng dong!” Chuông cửa vang lên.
Ninh Tịch ra mở cửa, lại thấy Thạch Tiêu cùng Hùng Chí đứng trước cửa, hai tên đàn ông cao to một tên xách lạp xưởng, một tên xách ngỗng hun khói.
“Bà chủ, đây là đặc sản quê chúng tôi, cô nếm thử đi!” Thạch Tiêu vừa niềm nở vừa dè dặt nói, một câu bà chủ hai câu bà chủ, hoàn toàn khác với thái độ hung hăng trước đây, cứ như là hai người khác nhau vậy.
Hùng Chí ở bên cạnh phụ họa: “Bà chủ, cô nếm thử xem, nếu thích lần sau chúng tôi lại mang tới cho cô!”
Ninh Tịch thở dài, tựa người vào cửa: “Hai người có gì thì nói thẳng ra đi! Đừng lòng vòng quanh co nữa, cứ lằng nhằng thế này thì còn gì là đàn ông nữa?”
Thạch Tiêu và Hùng Chí đưa mắt nhìn nhau, nghĩ cũng tới lúc nên nói rồi, thế là Thạch Tiêu đành mở lời: “Bà chủ, có thể cho hai anh em chúng tôi bảo vệ cô được không?”
Ninh Tịch nhíu mày, “Bảo vệ tôi, hai người chắc chứ?”
Nhớ tới dáng vẻ dũng mãnh của bà chủ, Thạch Tiêu lặng lẽ lau mồ hôi: “Bà chủ, chúng tôi biết kỹ thuật bắn súng của hai anh em chúng tôi chỉ đáng xách dép cho cô, nhưng nói về đánh nhau, chúng tôi không tính là đẳng cấp cao nhất thì cũng được xem là chuyên nghiệp đấy!”
“Phim của tôi đã đóng máy rồi.” Ninh Tịch nói.
Thạch Tiêu nghe thấy vậy liền nói, “Phải! Chính vì đóng máy rồi! Bà chủ, đợi tới khi cô nổi tiếng rồi, ra ngoài sẽ bị fan và phóng viên vây lấy, chắc chắn sẽ cần tới vệ sĩ đúng không! Đến lúc đó, cô có thể mở lời với ông chủ… thu dùng hai anh em chúng tôi được không?”
Khóe miệng Ninh Tịch giật giật, mấy tên này, từ bao giờ lại biết nịnh nọt vậy chứ…
“Vậy đợi tới khi nào tôi nổi rồi nói sau!” Ninh Tịch nói bừa.
Thế này… thế này là có cơ hội rồi?
Thạch Tiêu và Hùng Chí nhìn nhau, nhất thời kich động không thôi, trăm miệng một lời: “Bà chủ, cô nhất định sẽ nổi tiếng!!!”
Ninh Tịch: “…”
Thật cảm ơn hai người đã có lòng tin với tôi như vậy…
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc