“Tuy em nói với hai người tới nửa ngày, lúc đi vẫn chưa vui vẻ gì nhưng đây cũng được xem là dấu hiệu đáng mừng rồi. Ít nhất cũng có dấu hiệu chịu thỏa hiệp! Anh, em thấy kế sách này của anh rất có tiềm năng, có khi làm vài lần nói không chừng hai người họ thật sự sẽ bất chấp đồng ý hết đấy!!!” Lục Cảnh Lễ vừa nói vừa trưng ra vẻ mặt ông đây đúng là quá thông minh rồi.
Lục Đình Kiêu nhìn thằng em đang dương dương tự đắc một cái, thật sự muốn nhắc cậu ta một câu, lỡ ba mẹ tuyệt vọng với anh rồi, Lục gia chẳng phải chỉ còn mỗi mình cậu ta là con trai sao, tới lúc đó người bị ép kết hôn chắc chắn chính là cậu đấy.
Hai anh em đang nói chuyện, có người gõ cửa văn phòng.
Tiểu Bảo đi vào nhưng người đi phía sau không phải là Ninh Tịch mà là Cung Thượng Trạch.
Lục Đình Kiêu thấy vậy liền cau mày: “Ninh Tịch đâu?”
Cung Thượng Trạch cũng không biết phải trả lời thế nào, mỗi lần đối diện với người đàn ông này cậu luôn cảm thấy hoảng sợ, lập tức căng thẳng đáp lại: “Lục tổng, chị Tịch bỗng nhớ ra có chuyện gấp nên không lên nữa, nói chắc khoảng hai tiếng nữa sẽ tới đón Tiểu Bảo, chị ấy bảo tôi nói với anh một tiếng.”
“Chuyện gấp?” Lục Định Kiêu vô thức quét mắt nhìn lên lịch, lập tức hiểu ra, hôm nay là ngày mừng thọ của ông nội Ninh Tịch, chắc cô phải về Ninh gia gấp.
Nghĩ đến đây sắc mặt Lục Đình Kiêu có hơi sầm xuống, anh không yên tâm lắm khi để cô về Ninh gia một mình, nếu chỉ trong khoảng hai tiếng ngắn ngủi, có lẽ cô cũng không định tham gia lễ mừng thọ, nhiều nhất cũng chỉ tới chào ông rồi chúc mừng xong là về, chắc sẽ không có chuyện gì…
Lúc này, Lục Cảnh Lễ ở bên cạnh bỗng lên tinh thần trở lại, đánh giá Thượng Cung Trạch: “Này này này, mới mấy ngày không gặp, đã xảy ra chuyện gì vậy, cậu là ai? Sao lại có vẻ thân với Ninh Tịch thế?”
Cung Thượng Trạch đoán người trước mặt có lẽ là ông chủ của Thịnh Thế, là sếp sòng của Ninh Tịch nên cực khách khí cẩn thận trả lời Lục Cảnh Lễ: “Chào anh, tôi là…”
Lục Cảnh Lễ nghe xong đi thẳng tới chỗ ông anh ruột, thấp giọng nói: “Ôi giời ơi, anh à, anh cũng to tim quá rồi đấy, sao lại để một miếng thịt tươi mơn mởn thế này ở ngay bên cạnh chị dâu, không sợ ngày nào đó cô ấy đói liền tiện mồm ngoạm đi à!”
Lục Đình Kiêu thản nhiên đáp lại ba chữ: “Có Tiểu Bảo.”
Lục Cảnh Lễ: “…”
Ha ha ha… Anh trai đúng thật là… quá độc…
Chẳng trách khi ấy rõ ràng anh có thể đưa Tiểu Bảo về thẳng biệt thự, để Ninh Tịch lúc nào muốn gặp Tiểu Bảo thì tới biệt thự thăm, như vậy ít nhiều cũng có thể tạo được cơ hội ở bên nhau, kết quả lại đưa thằng bé tới thẳng chỗ Ninh Tịch ở, đây rõ ràng là chôn một kẻ gián điệp, một chiếc máy làm phiền tình địch cấp cao bên cạnh Ninh Tịch mà!
Vắt kiệt con mình như vậy mà Tiểu Bảo và Ninh Tịch còn phải cảm kich anh ấy nữa chứ…
…
Tại biệt uyển nhà họ Ninh.
Hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của Lão thái gia Ninh Trí Viễn, trước cổng biệt uyển khách khứa nối liền không dứt.
Vì là lễ mừng thọ bảy mươi, lại cộng thêm việc hai năm gần đây công ty quốc tế Ninh thị được con trai cả Ninh Diệu Hoa điều hành phát triển rất tốt, đã thế lại sắp thành thông gia với Tô gia – một trong những gia tộc đứng đầu Đế Đô nên lần này khách tới vô cùng đông.
Người hầu đều bận đến nỗi chân không chạm đất, nhưng ai trông cũng vui vẻ, chủ nhân vừa có quyền vừa có thế, họ cũng được nở mày nở mặt theo, bất kể có đi đâu, chỉ cần nói là đang làm việc cho Ninh gia, ai lại không ngưỡng mộ chứ.
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc