Ninh Tịch nghiêng đầu, có chút thán phục nhìn anh: “Lục Đình Kiêu, em không hề biết diễn xuất của anh lại tốt như vậy, chén cơm của em cũng sắp bị anh cướp mất rồi!”
“Cái này phải cảm ơn việc anh có một người thâyrât tôt.”
“Hả? Anh còn có thầy? Ai vậy? Sao em không biết?” Ninh Tịch tò mò hỏi liên tục.
“Ell.” “Enn?”
“Anh đã xem hết mấy cuốn sách và ghi chép em đế ở chỗ anh.” Lục Đình Kiêu trả lời.
Nghe thế Ninh Tịch thật không biết nên nói cái gì cho phải.
Từ mặt nạ rồi đến học tập kỹ thuật diễn xuất, chuẩn bị ổn thỏa nhiều thứ như vậy sợ ít nhất cũng phải đến mấy tháng…
E là Lục Đình Kiêu đã chuẩn bị ngay tu lúc bọn họ trở về từ Philadelphia, anh cứ thế yên lặng làm những chuyện này.
Cô đương nhiên là biết anh bận bịu tới mức nào, qua tay anh đều là những dự án lớn lên đến trăm triệu. Anh dành nhiều thời gian làm những chuyện vô ích này chỉ để có thêm một chút thời gian ở bên cô, nhưng làm vậy vẫn sợ cô tức giận mà tốn công giấu giếm lừa 8ạt.
Cái nghề diễn viên này là cái nghề mà đa phần giới quý tộc đều khinh thường, nhưng chính anh lại nguyện ý dùng bản thân cảm nhận nó vì cô, thông qua nó tìm hiểu cô, bảo vệ cô.
“Cho tới tận bây giờ… cho tới tận bây giờ không có bất kỳ một ai đối tốt với em như vậy.” Ninh Tịch ôm lấy Lục Đình Kiêu: “Ôi. em cảm động đến mức muốn gả cho anh ngay lập tức, phải làm sao bây giờ!”
“Hình như tầm này Cục dân chính đã tan làm rồi, nhưng anh có thể gọi điện bảo họ quay trở lại, hoặc là bảo bọn họ mang thẳng “đồ nghề” tới nhà chúng ta.” Lục Đình Kiêu nói rất nhanh, trong mắt phát ra ánh sáng chói lòa.
“Phụt, anh đừng có làm bừa!” Ninh Tịch bật cười.
Lục Đình Kiêu thở dài một tiếng, đặt cằm lên Vai cô: “Ninh Tịch, dù chúng ta mới chính thức quen nhau không lâu, dù biết hỏi như thế này rất đột ngột nhưng mà quả thật, mỗi giờ mỗi phút mỗi giây anh đều nghĩ về chuyện này… lúc nào… em mới có thể gả cho anh?”
Ninh Tịch im lặng nhìn anh thật lâu, trong mắt giống như có ánh sáng bình minh chiếu rọi bóng đêm mờ mịt, cô trịnh trọng nói: “Chờ đến lúc em có tư cách sóng vai đứng cùng anh.”
Trong Xe.
Ninh Tịch ngồi trước lái xe, còn Lục Đình Kiêu với Tiếu Bảo thì ngồi phía sau.
Lúc này trên mặt Lục Đình Kiêu vẫn chưa gỡ bỏ mặt nạ ra, vẫn còn mang khuôn mặt của Kha Minh Vũ. Tiểu Bảo nhìn chằm chằm nửa ngày, rốt cuộc tính tò mò cũng chiến thắng lý trí, quả quyết chìa cái tay ngắn ngắn nhỏ nhỏ ra.
Lần này Lục Đình Kiêu bất đắc dĩ phải phổi hợp nghiêng người qua, mặc cho con trai sờ mó.
Bánh bao nhỏ sờ một cái, rồi lại sờ thêm một cái nữa, đôi. Với việc kỳ lạ này tò mò không dút.
Ninh Tịch liếc nhìn hai cha con qua kính chiếu hậu thì chậc chậc nói: “Lục Đình Kiêu, anh nói Tiểu Bảo nhà chúng ta liệu có công năng đặc biệt nào không? Bất kểhai chúng ta có biến thành bộ dạng gì thì Tiêu Bảo vẫn có thể nhận ra!”
Lục Đình Kiêu hơi suy nghĩ một chút, nhưng cũng không thấy bất ngờ.
Bởi vì anh đã phát hiện con trai có khả năng này từ lâu.
Có vài người có khả năng quan sát đặc thù của riêng mình không giống người thường, vậy nên cũng sẽ phát hiện được những thứ mà người bình thường không thể phát hiện được.
“Muốn giải thích cũng không dễ, đại khái nó giống như khứu giác của chó vậy, là một cách quan sát để khám phá ra bản chất của sự vật.”
“Đệch! Sao anh lại so con trai của chúng ta với chó hả! Đúng rồi… còn có một chuyện em định hỏi từ nãy rồi, sao anh không làm cái mặt nạ nào đẹp trai một chút hả? Em nghe đạo diễn nói anh muốn diễn nam chính, cuối cùng là do hình tượng không phù hợp nên phải làm nam phụ!” Ninh Tịch có chút hiếu
kỳ hỏi.
Lục Đình Kiêu: “Bởi vì bình thường anh đủ đẹp trai rồi.”
Ninh Tịch: “…”
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc