Cũng không biết từ lúc nào… Lục Đình Kiêu với Tiểu Bảo đã trở thành nguồn cảm giác an toàn của cô, trở thành minh chứng tồn tại của cô trên thế gian này.
Chỉ cần nhìn thấy hai cha con họ thì cô lại có dũng khí, lại có động lực đê sông tiêp, những mối lo âu bất an trong lòng cũng được dẹp yên.
Lục Đình Kiêu cũng đi tới mép giường giúp hai mẹ con kéo chăn cho tốt, sau đó anh nhìn cô: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Ninh Tịch nhẹ nhàng ngồi dậy rồi tựa vào lòng Lục Đình Kiêu. Cô nghĩ nghĩ một hồi cuối cùng quyết định không gạt anh: “Thật ra thì tối nay em đi gặp một người… không biết anh có nhớ không, chính là Đại sư huynh của em đó… chính là người đàn ông đeo kính đã mang em đi lúc ở Philadelphia y.”
“Nhớ” Lục Đình Kiêu hơi gật đầu, trong mắt lóe lên một thứ ánh sáng kỳ lạ rồi nhanh chóng biên mât.
“Ừ, chính là anh ấy, tối nay đột nhiên anh ấy hẹn em ở quán bar. Nhưng mà, anh đừng có lo lắng, anh ấy không làm khó gì em cả. Chì là lần trước Nhị sư huynh chơi bẩn mà thắng anh ấy nên lần này anh ấy tìm Nhị sư huynh đánh một trận thôi. Sau đó thì có vài chuyện liên quan đến việc Nhị sư huynh rời tổ chức, tóm lại thì Đại sư huynh thật ra không có ác ý, thậm chí còn âm thầm trợ giúp với nhắc nhở tụi em nữa…” Ninh Tịch giải thích.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó em nghe Nhị sư huynh nói, dường như bọn họ tính chuyển về trong nước, bao gồm… cả người kia.” Ninh Tịch chần chừ một chút mới nói, sắc mặt cũng hơi đổi.
Nghe được ba chữ cuối, cánh tay Lục Đình Kiêu bỗng nhiên siết chặt lại, thậm chínhiệt độ không khí xung quanh cũng giảm xuống trong nháy mắt. Sau một lúc khá lâu, Lục Đình Kiêu mới khô khốc mở miệng: “Cho nên, ý của em là gì?”
Ninh Tịch không hiểu sao lại thấy hơi lạnh, cô len lén liếc mắt nhìn sắc mặtâm trầm của người bên cạnh, sao đột nhiên tâm tình của anh ấy lại trở nên không tốt thế này: “Hửm? Em có ý gì đâu? Đối với người kia hay là đối với chuyện này? Dù thế nào thì em vẫn cảm thấy thật phiền phức! Em chả muốn có bất cứ liên quan gì đến bọn họ nữa, em chỉ muốn yên yên ổn ổn sống cuộc sống của em, diễn phim của em, kiếm tiền của em, sống chung với người em yêu và bảo bối của em nữa! Như thế thật là tốt!”
Đi đôi với lời nói của Ninh Tịch là việc sắc mặt của Lục Đình Kiêu cũng dần dần trở lại bình thường.
Dù sao đó cũng từng là người yêu cũ của cô, chưa kể cô đã vì người kia mà cự tuyệt anh rất nhiều lần, cho nên anh lo lắng nhỡ đâu… nhở đâu người kia về nước sẽ khiến trái tim của cô dao động thì sao…
“Đừng lo lắng, có anh ở đây thì sẽ không có bất kỳ người nào có thể ép em làm chuyện em không muôn.”
“Ủừ! Cho nên em mới chạy tới đây ôm cái đùi lớn mà…”
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua chấn xong rơi vào trong phòng khiến cả căn phòng này trở nên thật ấm áp.
Cửa sổ nằm ở đối diện chiếc giường nhỏ, trên giường Tiểu Bảo mơ mơ màng màng tỉnh lại giữa chăn nệm êm ái. Cái tay nho nhỏ vừa mới động một cái thì liền cảm thấy đụng phải cái gì đó rất kỳ quái, ấm áp phập phồng, hơn nữa còn mềm mềm thơm thơm…
?
HÚ? Nhóc con ngáp một cái sau đó mở mắt ra. Tiếu Bảo theo thói quen mà nghiêng đầu một cái thì đập vào mắt chính là mẹ Tiếu Tịch đang nằm bên cạnh!
Mę!
Bánh bao nhỏ mở to đôi mắt tròn tròn, cứ như là đám con nít thấy được cả một căn phòng toàn kẹo Với đồ chơi.
Nhóc không thích kẹo, nhóc cũng không thích đồ chơi, nhóc chỉ thích mẹ Tiểu Tịch thôi.
Bánh bao nhỏ lăn một cái rồi ngồi dậy, ánh mắt của nhóc chăm chú nhìn không chớp vào người đang ngủ say. Sau đó nhóc cẩn thận duỗi một ngón tay mềm mềm ra chọc mặt Ninh Tịch một cái, rồi lại chọc thêm một cái nữa.
Mềm. Rấtấm.
Hạnh phúc quá đi!
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc