Đường Dạ nhấc ly rượu vang trên bàn lên nhấp một ngụm, chất lỏng đỏ tươi như máu thấm lên đôi môi mỏng, đôi mắt sau cặp kính lóe sáng, tràn ngập hơi thở khát máu của dã thú.
ực… Nhị sư huynh… ngàn lần xin lỗi…
Đại sư huynh thực con mọe nó đáng sợ nha hu hu hu!
Cũng không biết rốt cuộc Đại sư huynh lần này về nước là vì chuyện gì, nhưng mà mục đích tóm được Nhị sư huynh chắc chắn còn quan trọng hơn nhiệm vụ cấp S gì gì đấy.
Dù sao thì lần trước cái chiêu đó của Nhị sư huynh quả thật quá đê tiện!
Giờ phút này, Ninh Tịch hoàn toàn không dám nói gì với Đường Dạ nữa, bởi vì không cần nhìn cũng biết trạng thái của Đường Dạ lúc này đang ở trong khoảng nguy hiểm cực han.
Ngẩng đầu tu ực một hơi hết ly bia trên bàn, ánh mắt Ninh Tịch lại len lén nhìn Đường Dạ. Dường như huynh ấy đang không chú ý đến mình, chút lương tâm nhỏ bé còn sót lại khiến cô lén lút rút điện thoại ra, nghĩ xem có nên nhắn cho Đường Lãng một cái tin cảnh báo nguy hiểm không…
Kết quả là ngón tay vừa mới rớ được cái điện thoại, Đường Dạ như thể có thiên lý nhãn, vung ánh mắt đầy sát khí về phía cô.
Trái tim bé nhỏ của Ninh Tịch run lên, vội vàng nịnh nọt cười nói: “Muội… muội nhắn cho Nhị sư huynh một cái tin, báo cho huynh ấy biết chúng ta đang ngồi ở đâu thôi mà… để tránh cho huynh ấy tìm không thấy…”
Đường Dạ chìa tay ra, tỏ ý bảo cô đưa điện thoại cho anh ta.
Ninh Tịch lập tức chắp hai tay đưa điện thoại cho anh ta bằng tư thế vô cùng cung kính.
Sau đó cô liền nhìn thấy Đường Dạ đang nhắn tin cho Đường Lãng bằng điện thoại của cô.
Đại sư huynh nhắn cái gì vậy?
Ninh Tịch hiếu kỳ nghiêng đầu sang nhìn, thể là thấy những ngón tay trắng bệch không có tí máu nào y như Vampire của Đường Dạ thong thả soạn tin nhắn: “Bàn 13 khu C nhé, Nhị sư huynh nhanh lên, đợi huynh đến quẩy cùng đấy -”
Gửi tin nhắn xong, Đường Dạ quẳng điện thoại trả Ninh Tịch với vẻ mặt không biếu cảm.
Ninh Tịch: “…”
Thấy Đại sư huynh bắt chước giọng điệu của mình để nhắn tin, da gà da vịt của Ninh Tịch sởn hết cả lên.
Rốt cuộc “khát vọng” muốn cho Nhị sư huynh “ăn hành” của huynh ấy to lớn đến mức nào chứ!!!
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Ninh Tịch quả thực như đang ngồi trên đống lửa, một giây dài như một năm: “Khụ, nếu thế thì… nếu Đại sư huynh muốn xử lý việc riêng giữa mình và Nhị sư huynh, Vậy thì muội có thể đi được chưa? Muội đảm bảo sẽ kín mồm kín miệng! Huynh cũng biết muội không có cái gan đó mà!”
“Không thể”Đường Dạ không thèm suy nghĩ mà đáp luôn.
“Tại… tại sao ạ? Muội ở lại đây cũng có tác dụng gì đâu?” Ninh Tịch mểu máo hỏi.
“Giết gà, dọa khỉ”
“Hự…” Ninh Tịch hóa đá tại chỗ luôn, nước mắt chảy thành sông.
Không cần hỏi, con gà đó là Nhị sư huynh, còn cô chính là con khỉ đó.
Trong lúc Ninh Tịch ỉu xìu như cọng bún thiu thì điện thoại sáng lên, là Đường Lãng gọi đến.
“Alo, Tiểu sư muội, bàn 13 khu C là ở đâu?” Đâu bên kia điện thoại Vang lên giọng nói vui vẻ của Đường Lãng.
“Huynh… huynh đến rồi à? Sao mà nhanh thế?” Ninh Tịch kinh ngạc hỏi, đồng thời đưa mắt nhìn về phía cửa.
“Chẳng phải muội bảo là có rất nhiều cô em xinh đẹp còn gì – Đương nhiên là phải nhanh rồi…” Đường Lãng hớn hở trả lời.
Lúc này, Ninh Tịch đã nhìn thấy Đường Lãng đi vào từ cửa chính, cái gã này rõ ràng còn cố ý chải chuổi vẻ ngoài nữa. Bộ quần áo da ôm sát lấy dáng người thon dài rắn chắc, vạt áo mở rộng, để lộ một khoảng ngực lớn màu đồng rắn rỏi, cái nhẫn bạc hình đầu lâu Xương chéo lóe lên ánh sáng bén nhọn, mái tóc xoăn tự nhiên chải ngược lên để lộ vầng trán cao, khóe miệng luôn giữ vững một nụ cười nhếch mép, cả người từ trên xuống dưới đều hiện rõ một chữ: “dân chơi”.
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc