“Đùa gì thế? Thứ này mà còn không quý giá? Đây chẳng phải là bức thư pháp có giá trên trời hơn năm trăm triệu được bán ở Zürich1 đó ư?”
1 Zürich: Một thành phố ở Thụy Sĩ
“Xem ra mấy năm nay nhà họ Quan ở nước ngoài phát triển cũng không tệ!”
“Đâu chỉ là không tệ, ông không thấy gần đây Quan Tử Dao và Nhan Như Ý rất hay đi cùng nhau sao? Chắc hẳn là hai nhà sắp thành thông gia rồi đó!”
“Ồ! Không thể nào? Chẳng phải nghe nói trước đây Lục Sùng Sơn có ý muốn kết thân với nhà họ Trang đó sao?”
“Nhà họ Trang trước giờ đều chỉ kết thân với những gia đình liên quan tới quân đội và chính trị! Tuy rằng gia nghiệp nhà họ Lục có lớn nhưng cũng vẫn chỉ là thương nhân… khả năng này không lớn lắm đâu!”
…
Thấy Quan Thụy tặng món quà quý như vậy hiển nhiên là rất coi trọng nhà họ Lục, lúc này vẻ mặt Lục Sùng Sơn đã hòa hoãn hơn.
Đương nhiên, thứ mà ông mong đợi nhất đêm nay vẫn là quà của Tiểu Bảo!
“Tiểu Bảo, không phải con nói có quà muốn tặng ông nội ư? Là gì thế?” Lục Sùng Sơn không khỏi mong chờ hỏi Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo ngẩng đầu, liếc nhìn ba Kiêu và mẹ Tiểu Tịch ở bên cạnh.
Lục Đình Kiêu đưa mắt nhìn người giúp việc một cái, lập tức có người mang hai cuộn giấy Tuyên Thành và bút mực tới.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều tỏ vẻ hứng thú, xem ra Tiểu thái tử muốn tự mình viết một bức để tặng ông nội rồi.
Tuy rằng lòng hiếu thảo khó mà có được, nhưng so với bức thư pháp giá trên trời vừa rồi thì có vẻ như phần quà mừng thọ này có hơi tầm thường…
Ninh Tịch yên tĩnh giúp Tiểu Bảo mài mực, Lục Đình Kiêu và Lục Cảnh Lễ mở hai cuộn giấy Tuyên Thành kia ra, đặt trước mặt Tiểu Bảo.
Lúc này, đã có người chú ý tới một chi tiết là nữ giúp việc chuẩn bị hai cái bút lông…
Lẽ nào là đồ dự bị?
Ngay sau đó dưới ánh mắt của mọi người, Tiểu Bảo liền dùng hai bàn tay vừa nhỏ vừa ngắn của mình, mỗi tay cầm lấy một chiếc bút lông. Mắt nhìn tờ giấy Tuyên Thành trước mắt, ổn định tinh thần, sau đó hai chiếc bút lông đồng loạt hạ xuống giấy Tuyên Thành.
Làm… Làm gì thế này? Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều tràn đầy nghi hoặc.
Kết quả là chỉ thấy Tiểu Bảo cùng cử động hai tay, chuyên tâm hạ nét bút như rồng bay phượng múa xuống trang giấy, tay trái viết Phúc Như Đông Hải, tay phải ghi Thọ Tỉ Nam Sơn…
Sau khi trông thấy rõ ràng Tiểu Bảo đang làm gì, mọi người ở đó liền hít một hơi thật sâu!
“Thế mà lại có thể viết hai tay cùng lúc!”
“Hơn nữa còn viết rất đẹp! Chỉ là một đứa trẻ mà đã viết được ba phần lực như thế rồi!”
“Mọi người đã quên trình độ thư pháp của Lục Sùng Sơn rồi sao? Cháu của ông ấy thì đương nhiên cũng sẽ không kém cỏi rồi!”
“Ôi trời ơi… Tôi sắp chết lặng rồi đây này… đứa trẻ này thật may mắn, gom hết tinh hoa của nhà họ Lục…”
…
Thư pháp của Tiểu Bảo là được Lục Sùng Sơn dạy, nhưng ông cũng chỉ biết Tiểu Bảo viết thư pháp không tệ thôi. Chứ đây là lần đầu tiên ông biết Tiểu Bảo còn có bản lĩnh viết hai tay như thế này, càng ngạc nhiên hơn là nét chữ của Tiểu Bảo trước đây không hề có lực, tuy rằng cũng đẹp nhưng người biết nghề nhìn vào chỉ thấy nét chữ như không xương, không có khí thế được như thế này…
Thế mà chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, không ngờ chữ viết của Tiểu Bảo đã trở nên cứng cáp như thế, điều này khiến ông khiếρ sợ vô cùng, đồng thời ánh mắt nhìn Ninh Tịch lại càng thêm vẻ không tin nổi.
Vốn ông còn lo rằng cứ để Tiểu Bảo ở cạnh người phụ nữ này thì sẽ có ảnh hưởng không tốt, nhưng không ngờ Tiểu Bảo không chỉ đã dần dần nói chuyện lại mà sức khỏe cũng có tiến bộ lớn như thế.
Dường như ông đã có thể kết luận rằng trong thời gian này, Tiểu Bảo đã được rèn luyện một cách có hệ thống và bài bản, nếu không thì thằng bé cũng không thể viết được như thế này!
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc