Lục Sùng Sơn tuy là chủ nhà nhưng mà ông vẫn luôn giữ khách khí, cũng hùa với mọi người nịnh Quan Thụy, dẫu sao cũng sắp thành người một nhà cả rồi. Không ngờ kết quả lại nghe được một câu như thế này, đáy lòng không khỏi xẹt qua một tiếng cười lạnh.
Hừ, còn giỏi hơn của Lục Đình Kiêu?
Nói như vậy không sợ gió to quá mà méo mồm sao!
Trong lòng Lục Sùng Sơn tuy khinh thường nhưng trên mặt vẫn rất tự nhiên: “Ha ha ha, tất nhiên phải lợi hại hơn Đình Kiêu rồi!”
Quan Thụy tươi cười khoát tay: “Xời, mấy người đừng khen nó nữa, càng khen càng không ra sao, nó làm sao so được với Lục Đình Kiêu chứ! Nếu sau này có có một nửa bản lãnh của chú Kiêu nó thì tôi có nằm mơ cũng mỉm cười rồi!”
“Ông quá khiêm tốn rồi, đứa bé này nếu cứ đà này mà phát triển thì tuyệt đối có thể làm nên chuyện! Tôi nói khí không phải chứ, mấy gia tộc như chúng ta cái quan trọng nhất không phải kiếm được bao nhiêu tiền, càng không phải góp nhặt được bao nhiêu tài sản! Mà cái quan trọng nhất chính là con cháu phải biết phấn đấu, đó mới là tiền đề của sự hưng vượng của gia tộc. Nếu con thua cháu kém thì gia sản có lớn thế nào chăng nữa thì cũng chỉ xài mấy đời là hết!”
“Không sai không sai! Chính là ý này! Cho nên mới nói là lão Quan có phúc, bất kể là Tử Dao, Tử Hào hay là Trí Thần đều vô cùng ưu tứ! Bớt lo bao nhiêu!”
“Chẳng phải sao, làm sao giống như chúng ta chứ, một bó tuổi thế này vẫn phải bận tâm mấy đứa nhóc…”
Lời của vị khách này lập tức được mọi người phụ họa, đồng thời cũng khiến họ không khỏi nghĩ tới cảnh con cháu đơn bạc của Lục gia, đứa cháu trai duy nhất thì tương lai cũng chẳng được khả quan cho lắm.
Nhà giàu nhất Đế Đô thì sao?
Lục Đình Kiêu có lợi hại nữa thì thế nào, cùng lắm chỉ chống đỡ được hai đời.
Chi thứ của Lục gia, mấy vị bô lão trong Lục thị… có ai mà chẳng nhìn chằm chằm vào gia đình họ như sói đói. Một khi người thừa kế của Lục Đình Kiêu không chấn áp được thì đừng nói gia tộc rối loạn mà chuyện bị lật đổ trong một đêm cũng có khả năng, chuyện này xưa nay không phải là chuyện hiếm…
Mà thế lực nào sẽ vùng lên trong tương lai thì chẳng một ai đoán trước được.
…
Một nơi nào đó trong phòng tiệc, Ninh Tịch kín đáo nhìn Quan gia được một đám người tâng bốc, được, thời cơ đã đến…
Mạc Lăng Thiên với mấy vị công tử khác đều bị Quan Trí Thần dùng một đề toàn làm khó, không những thế còn bị người lớn trong nhà lườm cho cháy mặt. Trong lòng ai nấy đều không vui vẻ gì.
Cuối cùng, Mạc Lăng Thiên hết cách chỉ có thể bất đắc dĩ bỏ cuộc nói: “Trí Thần à, bọn chú đều là đám học hành bê tha cả, cho dù hồi đó học sinh giỏi đi chăng nữa thì qua nhiều năm thế cũng quên sạch rồi, nếu không cháu đi hỏi cô của cháu đi, Tử Dao nhất định sẽ biết!”
Quan Trí Thần liếc nhìn Tử Dao một cái, không tình nguyện nói: “Cô đã giảng đề này cho cháu rồi, nhưng mà cháu vẫn không hiểu nên cô giận cháu, không muốn dạy cháu nữa!”
“Ặc như vậy sao…” Mạc Lăng Thiên bất đắc dĩ nói, sau đó không biết đột nhiên nghĩ đến cái gì mà nhất thời vỗ đầu một cái: “A, chú nhớ ra rồi! Chú Kiêu của cháu nhất định sẽ biết! Ý… Lục Đình Kiêu chạy đâu rồi?”
Quan Tử Dao nhìn Mạc Lăng Thiên, sắc mặt không đồng ý nói: “Đình Kiêu bận rộn lắm rồi đừng làm phiền anh ấy nữa, cái đề này Trí Thần không làm được thì thôi, đây là do nó.”
“Tử Dao, em đừng có nghiêm khắc thế! Trí Thần mới có bao nhiêu tuổi chứ!” Mạc Lăng Thiên nghe vậy thì hết cách nói.
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc