Tuy tay nghề của đầu bếp bên Lục trạch cũng được nhưng anh ta ăn phát chán lên rồi. Lúc nào cũng có cảm giác đầu bếp ở mấy nhà hàng lớn làm món nào cũng như nhau, có điều mấy món canh bên đó làm cũng không tệ lắm.
Lục Cảnh Lễ đang định nếm thử, kết quả vừa cho vào miệng đã nhổ ra: “Đệch! Sao khó ăn thế? Đùa tôi chắc? Đầu bếp bên kia nấu thật à?”
Ninh Tịch cũng nếm thử một chút: “Cũng được mà, tuy không phải là ngon lắm nhưng thế cũng là được rồi, cái miệng này của anh kén chọn quá rồi đấy?”
Lục Đình Kiêu tỉnh rụi nhìn bát canh đó, không nói gì.
Không biết Lục Cảnh Lễ nghĩ đến chuyện gì, khóe miệng giật giật: “Em cá chắc cái canh này tám phần là do Quan Tử Dao nấu, nếu không đang yên đang lành sao mẹ lại đích thân đưa tới đây làm gì? Có vẻ như định mang tới khoe… Kết quả lại bị tài năng của anh Tịch nghiền cho nát vụn ha ha ha ha…”
…
Sau bữa cơm tối.
Lục Cảnh Lễ và Giang Mục Dã cũng không vội đi, ngồi lại sofa xem tivi.
Thực ra là vì ăn no quá nên đi không nổi.
Ninh Tịch chơi sudoku với Tiểu Bảo một lúc, sau đó nhìn đồng hồ nói với Lục Đình Kiêu: “Boss đại nhân, không kịp nữa rồi, em ra ngoài xem phim đây!”
Lục Đình Kiêu gật đầu: “Ừm, đi từ từ thôi, buổi tối lạnh, em quàng khăn vào đi.”
Giang Mục Dã nghe vậy liền thấy bất thường: “Đi xem phim? Xem phim gì?”
Sao cô ấy không ở cạnh Lục Đình Kiêu?
Ninh Tịch hắc tuyến đầy đầu: “Giang Mục Dã, ông đúng là đồ không đáng tin, phim ông đóng hôm nay công chiếu ông cũng không biết hả?”
Giang Mục Dã nhíu mày: “Phim tôi đóng… à! Công chiếu thì công chiếu thôi, chẳng phải cũng chỉ là nam thứ thôi à~”
“Méo thèm quan tâm tới ông nữa, tôi đi đây!” Ninh Tịch hôn Tiểu Bảo một cái, đeo khẩu trang và kính râm lên.
Giang Mục Dã đứng lên gọi cô, nghe giọng rất ngứa đòn: “Này, đợi đã… đợi~ tôi cũng đi cùng vậy, đây cũng là vai đầu tiên anh đây đóng từ lúc về nước tới giờ!”
“Nhưng… cậu tôi không đi với bà thật à?” Giang Mục Dã tiện mồm hỏi.
Ninh Tịch nghe vậy xù lông như mèo, chạy tới giẫm chân Giang Mục Dã: “Sao ông lắm lời thế! Anh ấy không đi! Anh ấy có việc!”
“Boss đại nhân, em đi đây ~ Bái bai ~ Mua~”
Cô hôn gió tạm biệt Lục Đình Kiêu rồi kéo theo Giang Mục Dã chạy như bay.
“Bà giẫm chân tôi làm gì?” Giang Mục Dã bị kéo ra ngoài bất mãn nói.
“Suýt nữa thì bị ông hại chết rồi!” Ninh Tịch trừng mắt với anh ta.
“Tôi làm sao?” Giang Mục Dã tới lúc này mới nhớ tới: “Chắc không phải vì trong phim hai đứa mình là người yêu của nhau đấy chứ?”
“Ông nói xem! Cẩn thận cậu ông xem xong phong sát ông luôn đấy!”
“Thế sau này bà đóng cặp với các nghệ sĩ nam khác thì làm thế nào? Chẳng lẽ ổng phong sát từng thằng một à?”
“Sao lại không thể?”
“Được rồi.” Đúng là ông cậu anh thì có thể thật…
Giang Mục Dã nhìn cô với ánh mắt phức tạp: “Nói thật, tôi rất kinh ngạc, không ngờ sau khi hai người xác định quan hệ, cậu tôi vẫn để bà long nhong ở trong giới giải trí thế này.”
“Nếu không thì sao? Kim ốc tàng kiều à?” Ninh Tịch tự hào: “Người đàn ông tôi chọn, sao có thể nhỏ nhen thế được!”
“Bà đủ rồi đấy…”
Buổi tối, Ninh Tịch còn hẹn cả Cung Thượng Trạch và Hàn Mạt Mạt.
Tới rạp chiếu phim, hai người kia cũng đã tới rồi, sau khi bốn người gặp nhau liền vào rạp, ngồi trong góc ở hàng ghế cuối cùng.
Hàn Mạt Mạt vừa nhìn thấy người bên cạnh Ninh Tịch liền ngó dáo dác, vô cùng tò mò, ngồi xuống xong không nhịn được hỏi: “Chị Tịch, người cạnh chị là ai thế?”
Ninh Tịch còn chưa kịp nói, Giang Mục Dã đã nhào qua cô, kéo khẩu trang xuống, nhìn Hàn Mạt Mạt nói, “Hỏi tôi à?”
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc