Quản lý trường đua ngựa thấy Lục Đình Kiêu đưa bạn gái tới thì vừa mừng vừa lo, ông ta vội vàng đem hai con ngựa tốt nhất trong trại đến cho hai người.
“Ngài Lục, ngài xem hai con ngựa này thế nào? Đây là hai con được đưa đến từ trại ngựa hoàng gia Anh đấy, là ngựa Thuần Chủng1!” Quản lý nhiệt tình giới thiệu.
1 Ngựa Thuần Chủng là giống ngựa được lai phối từ những con ngựa đực Ả Rập và ngựa cái của Anh từ cuối thế kỷ 17. Giống ngựa này được lai tạo để phục vụ cho việc đua ngựa, ngựa đua phải là ngựa Thuần Chủng. Cần lưu ý rằng đây là tên của một chủng loại ngựa nổi tiếng nhất thế giới hiện nay chứ không phải thuần chủng theo nghĩa đơn giản là bất cứ chủng loài ngựa thuần khiết.
Ôi trời! Đẹp trai quá đi!
Ninh Tịch nhìn chằm chằm con ngựa có cái bờm đen như mực kia, ánh mắt cơ hồ sáng rực lên!
Ngựa Thuần Chủng của Anh dựa vào khả năng có thể tăng tốc trong thời gian ngắn mà xưng bá cả thế giới. Là giống ngựa được công nhận là một trong những giống ngựa ưu tú nhất. Mà con ngựa do quản lý giới thiệu lại là cực phẩm, đạt đến trình độ đua cấp chuyên nghiệp rồi, so với con ngựa trong tay Quan Tử Dao vừa nãy còn tốt hơn.
Thấy Lục Đình Kiêu không nói lời nào chỉ quan sát chuồng ngựa, quản lý nhìn về phía Ninh Tịch rồi hỏi: “Cô Ninh có thích không?”
Ninh Tịch gật đầu liên tục: “Thích thích! Lục Đình Kiêu, lấy con này đi!”
Cưỡi con này chắc chắn cực kỳ đã! Cô không chờ được nữa rồi!
Cuối cùng, ánh mắt của Lục Đình Kiêu dừng ở một con ngựa màu nâu: “Đem con ngựa kia tới đây.”
“Khụ… kia… cái chuồng kia? Ngài chắc chứ?” Quản lý có chút chần chừ nhìn về con ngựa còn thấp hơn nhiều so với những con khác.
Rất nhanh, vị quản lý đem ngựa tới.
Lục Đình Kiêu sờ đầu con ngựa một cái, chú ngựa này có vẻ rất ngoan ngoãn mà cọ cọ bàn tay anh.
Vì thế Lục Đình Kiêu gật đầu nói: “Chọn con này đi.”
Ninh Tịch đứng một bên trố mắt nghẹn họng, trợn tròn cả mắt: “Lục Đình Kiêu, đây chẳng phải giống ngựa lùn châu Mỹ sao?”
Lục Đình Kiêu nhàn nhạt liếc cô một cái: “Thì sao? Có vấn đề?”
Ninh Tịch thật muốn khóc.
Đương nhiên có vấn đề! Ngựa lùn châu Mỹ là loại ngựa chuyên dùng cho các bạn nhỏ mà!!!
Cách đó không xa, Mạc Lăng Thiên đang đua ngựa với Quan Tử Dao nhìn thấy Lục Đình Kiêu dắt con ngựa lùn kia, tí nữa thì ngã ngựa.
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ah ah ha ha ha… Lục Đình Kiêu! Chú chọn ngựa gì đấy! Ai ui cíu, cíu, cíu, tôi không dừng cười được!”
Cuối cùng, Mạc Lăng Thiên còn bỏ cả đua ngựa, ôm bụng cười lăn lóc trên đường đua.
Quan Tử Dao cũng xoay người, cưỡi con ngựa Thuần Chủng cao lớn kia đi về phía bọn họ.
Nhìn Mạc Lăng Thiên đang cười lăn lộn với con ngựa to con kia của Quan Tử Dao, rồi lại nhìn con ngựa lùn bên cạnh mình, Ninh Tịch sắp tức phát khóc rồi.
Bắt nạt người ta quá mà!
Nhìn vẻ mặt ủy khuất của cô, Lục Đình Kiêu nhất thời mềm lòng, nhéo mi tâm một cái. Sau đó đột nhiên đi tới bế ngang cô lên rồi đi về phía con ngựa Thuần Chủng cao to đẹp trai vừa nãy.
Đặt Ninh Tịch lên ngựa, sau đó Lục Đình Kiêu cũng nhảy lên ngồi sau lưng cô, anh ôm cô vào lòng nói: “Hài lòng chưa?”
Rốt cuộc cũng được như nguyện, Ninh Tịch kéo kéo dây cương rồi lại sờ sờ cái bờm ngựa, thích không chịu được. Lúc này mới nghiêng đầu hôn lên má Lục Đình Kiêu một cái.
Nhìn hai người, sắc mặt Quan Tử Dao trở nên cực kỳ khó coi.
Mặc Lăng Thiên thì tỏ vẻ bị chói mù mắt chó rồi: “Đệch! Có đánh chết tôi cũng không ngờ có ngày Lục Đình Kiêu biết dỗ con gái!”
Sắc mặt Quan Tử Dao lạnh lùng: “Cô ta không xứng với Lục Đình Kiêu.”
Mạc Lăng Thiên ho nhẹ một tiếng: “Nói thì nói vậy nhưng mà cái loại chuyện như tình cảm thì vấn đề không phải là xứng hay không xứng…”
Hơn nữa, mặc dù anh ta chỉ gặp gỡ có hai lần ngắn ngủi nhưng dường như… cô gái này cũng chưa chắc chỉ là một con thỏ trắng đơn giản đâu!
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc