Lúc này, Hồ lão phu nhân đứng đằng sau đột nhiên xông lên phía che trước người Phương Nhã, bà ta vô cùng khẩn trương nói: “Không được! Đây… đây chính là tình nhân bên ngoài của con à?”
Sắc mặt Hồ Hồng Đạt xám ngoét, gật đầu một cái.
Hồ lão phu nhân nhìn chằm chằm vào bụng Phương Nhã rồi đưa tay sờ một cái: “Ôi, bụng tròn, đây nhất định là bé trai!”
Phương Nhã đắc ý: “Ôi, ánh mắt của bác thật tốt, con đã siêu âm ở bệnh viện tư nhân rồi, bác sĩ nói đây là bé trai! Đây là kết quả kiểm tra, bác nhìn đi!”
“Con trai tốt lắm! Con trai là được!” Hồ lão phu nhân giật lấy tờ giấy kết quả nhìn, khuôn mặt bà ta tỏa sáng: “Mấy tháng rồi?”
“Hình như hơn bốn tháng thì phải?” Hồ Hồng Đạt nói.
“Cái gì mà hình như, đúng là vậy đấy! Chuyện anh làm mà anh còn không biết sao?” Phương Nhã sẵng giọng.
…
Minh Phương Phương đứng một bên, hoàn toàn bị mọi người xem nhẹ, cô lẳng lặng nhìn ba người bọn họ, trên mặt đã không nhìn ra biểu cảm gì.
Hồ lão phu nhân rốt cuộc cũng nhớ đến chuyện Minh Phương Phương vẫn còn ở đây, bà ta vội vàng nói: “Phương Phương à, con yên tâm, con là con dâu duy nhất của mẹ, chắc chắn mẹ sẽ không để người phụ nữ này vào cửa đâu!”
Phương Nhã vừa nghe vậy thì lại muốn làm ầm lên nhưng vẫn cố ráng nhịn xuống. Vừa rồi thái độ của lão phu nhân đã đủ rõ ràng, cô ta cũng không tin bà ta không nhận đứa bé này.
Quả nhiên sau đó, Hồ lão phu nhân chuyển lời: “Nhưng mà đứa bé trong bụng cô ta dù sao cũng là giọt máu của Hồng Đạt. Trong ba tội bất hiếu thì tội không có con là tội lớn nhất, con gả vào nhà ta nhiều năm như vậy cũng chẳng sinh nổi một đứa nên mẹ cũng hết cách. Con nói sau khi mẹ chết thì phải ăn nói thế nào với cha con và tổ tông của Hồng Đạt dưới suối vàng chứ?”
“Cho nên con xem thế này có được không? Đứa bé này ý mà, nhất định phải sinh ra! Sinh rồi thì ôm nó về cho con nuôi! Còn cô ta thì cứ quẳng cho một khoản tiền rồi đuổi đi, coi như là trả công cho cô ta vì đã sinh con trai cho họ Hồ chúng ta…”
Bàn tay đang xách hành lý của Minh Phương Phương siết chặt, các khớp ngón tay trắng bệch…
Hừ, đưa đứa con của Tiểu Tam cho cô nuôi?
Tiểu Tam này có công vì sinh con trai cho họ Hồ?
Đôi mắt Phương Nhã chuyển vài vòng, cho cô ta tiền? Có thể vào cửa là tốt nhất nhưng hiện tại Hồ gia vẫn phải dựa vào nhà vợ, căn bản là không thể nào ly dị được, nếu như lấy được một số tiền lớn thì cũng không sai!
Chỉ có điều, nghe nói Hồ gia cũng sắp phá sản, họ chịu bỏ tiền sao?
Không sao… dù sao thì Minh Phương Phương cũng có tiền! Cô ta sao có thể không trả tiền công sinh con cho cô được cơ chứ. Hơn nữa, nếu Minh Phương Phương không sinh được con thì gia sản của Hồ gia sau này chả phải đều là của con trai cô ta hết hay sao!
Minh Phương Phương bình tĩnh nhìn về phía Hồ Hồng Đạt: “Hồng Đạt, ý của anh thế nào?”
Hồ Hồng Đạt thấy vẻ mặt Minh Phương Phương bình tĩnh thì nghĩ chắc là cô đã đồng ý rồi, ông ta chần chứ một lúc liền mở miệng: “Anh… anh nhất trí với mẹ… lúc trước chẳng phải em cũng đề cập tới chuyện tìm người đẻ thay sao? Bây giờ thì tốt rồi, đỡ bao nhiêu phiền toái! Anh cũng không chịu được việc nhìn em phải chịu khổ sinh con!”
Phương Nhã nhân cơ hội chen mồm vào tỏ vẻ tủi thân: “Mặc dù tôi không nỡ bỏ đứa bé, không nỡ rời Hồng Đạt. Nhưng mà, tôi không muốn anh ấy khó xử nên chờ sinh đứa bé xong rồi tôi sẽ đi.”
Minh Phương Phương nghe vậy thì gật đầu một cái: “Rất tốt.”
Hồ Hồng Đạt, Hồ lão phu nhân với Phương Nhã nghe vậy thì vui mừng: “Phương Phương, con đồng ý rồi sao?”
Một giây sau, một chiếc xe màu trắng lái đến trước cửa Hồ gia, người tài xế mở cửa xe rồi vội vã bước xuống nhận lấy hành lý trong tay Minh Phương Phương rồi nói: “Đại tiểu thư!”
Minh Phương Phương giao hành lý cho ông ta, sau đó mở cửa xe rồi ngồi vào, cô cũng chẳng buồn quay đầu lại xem bọn họ.
Hồ Hồng Đạt thấy vậy thì trợn tròn mắt: “Vợ… em làm cái gì vậy?”
Minh Phương Phương lẳng lặng quét mắt qua ông ta với Phương Nhã: “Không cần phải ủy khuất bản thân như vậy, tôi tác thành cho hai người! Lão Trương lái xe đi.”
“Dạ, Đại tiểu thư!”
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc