Ninh Tịch hít sâu một hơi, hai cánh tay chậm rãi ôm chặt lấy thân mình.
Đêm mùa đông ở Philadelphia lạnh đến thấu xương, trông từ phía sau bóng lưng của cô có chút cô độc cùng bất lực nhưng mà vẻ mặt của cô lại vô cùng kiên định.
Tên cụt tai kia đã nắm toàn quyền ở Philadelphia, giờ dù cô có chạy thế nào cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của gã, gã để cho cô chạy là bởi vì gã muốn chơi trò mèo vờn chuột…
Ninh Tịch biết lúc này coi như cô tạm thời an toàn nhưng thực tế thì cô vẫn an vị trên lằn ranh sinh tử.
Cô không thể dừng lại.
Ninh Tịch đè nén sự đau đớn và mệt mỏi trong thân thể cùng cảm giác lạnh lẽo đang dâng lên, tiếp tục đi về phía trước.
Ngay từ đầu cô cũng định báo cảnh sát, nhưng hiển nhiên là sở cảnh sát ở Philadelphia chắc chắn có quan hệ cực tốt với tên kia, báo cảnh sát cũng chẳng khác gì tự chui đầu vào lưới.
Bất kể cô có phải là con chuột hay không nhưng nếu có thể kéo dài được một giây, chắc chắn cô sẽ cố mà kéo thêm một giây, ai cũng không thể chắc chắn một khắc sau liệu có thể có kỳ tích xuất hiện hay không.
Đêm thật lạnh, trên đường phố Philadelphia không có một bóng người đi đường, thỉnh thoảng có vài chiếc xe chạy qua nhưng không biết có phải trùng hợp hay không mà chỉ cần Ninh Tịch xin giúp đỡ thì mấy chiếc xe đó sẽ tăng tốc độ lên nháy mắt và biến mất.
Ninh Tịch không mục tiêu bước về phía trước, đột nhiên cô thấy một tia sáng cách đó không xa.
Giống như người đang đi trong bóng tối lâu ngày đột nhiên thấy được ánh sáng mặt trời vậy, bước chân Ninh Tịch hướng về phía ánh sáng theo bản năng…
Mười lăm phút sau, Ninh Tịch tiến vào một quảng trường hết sức rộng lớn, điều khiến cô sững sờ là đám người của gã cụt tai cũng tập trung ở đây.
Gã cụt tai thấy Ninh Tịch thì dường như cũng hơi ngạc nhiên, sau đó cất tiếng cười to: “Con nhãi con, tao định cho mày cảm nhận thêm chút nỗi đau tuyệt vọng, nhưng không ngờ mày lại không đợi kịp. Tao còn đang định ra ngoài tìm thì mày đã tự động đưa tới cửa rồi!”
Gã làm sao có thể để Ninh Tịch thoát đi cơ chứ, gã đã sớm sắp xếp mấy tên đàn em bám sát Ninh Tịch rồi, vốn định cho cô lang thang thêm mấy vòng nữa nhưng không ngờ cô lại tự mình đi đến đây.
Sau một hồi sửng sốt Ninh Tịch trái lại lại trở nên bình tĩnh, cô đã chấp nhận sự thật cô sẽ chết ở nơi đây rồi.
Gã cụt tai sải bước tiến lên túm lấy tóc của Ninh Tịch rồi lôi cô đến giữa quảng trường.
Lúc này Philadelphia đã chìm trong màn đêm tĩnh mịch. Trừ tên gã cụt tai và thủ hạ của gã ra thì dường như không còn một ai khác.
“Con nhãi, không phải vội, bây giờ tao sẽ làm mày ở giữa chỗ này, ngay trước mặt những tên thủ hạ này. Chậc chậc, có phải rất kich thích hay không…” Ánh mắt của gã giống như bị phủ lên lớp nhầy của nọc độc quét lên quét xuống khắp người Ninh Tịch.
Đám thủ hạ vây quanh kia cũng lộ ra ánh mắt mờ ám, không hẹn mà cùng cười phá lên.
“Bé cưng, cho mày một cơ hội, nếu mày phục vụ tao sung sướng thì tao có thể cho mày một con đường sống, thế nào?” Đầu lưỡi đỏ chót của gã liếm lên đôi môi khô khốc, đồng thời cũng chậm rãi hướng tới gần Ninh Tịch…
Không đợi Ninh Tịch mở miệng, bỗng một hàng những chiếc xe hơi màu đen lao vào quảng trường.
“Lão Đại, không phải người của chúng ta.” Một tên cầm súng cảnh giác nói.
Tên cụt tai gật đầu một cái, cũng không quá để ý, chẳng qua chỉ là mấy chiếc xe mà thôi, chẳng đáng để gã quan tâm.
Tags: Chọc tức vợ yêu – Mua 1 tặng 1, Truyện hài hước, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện sủng, Truyện Trung Quốc