Dì Hà nói rằng Tương Tư ở ngoài một mình cũng rất ít khi nấu cơm, phần lớn sau đó đều mua sủi cảo đông lạnh, cho nên dì hà mua thịt và cải trắng, định bao một ít mang tới cho ả để trong tủ lạnh.
Sủi cảo được gói kĩ để trong túi, Sanh Tiêu mặc áo khoác vào, “Dì Hà, cháu đi cùng dì.”
Hai người ra ngoài bắt xe, Mạch Sanh Tiêu chờ xe, hai chân giạm giậm. Dì Hà nói với cô: “Trong ga-ra Duật thiếu có rất nhiều xe, nếu cháu có bằng lái xe thì có thể tự lái xe ra ngoài, thật tốt, không cần phải đợi xe nữa.”
“Không biết cháu có thể thi được không nữa, cháu không quen.”
Sanh Tiêu theo dì Hà đi vào khu nhà của Mạch Tương Tư, lúc đứng ở cửa có chút hồi hộp, cuối cùng nhét lại đồ vào tay dì Hà, “Cháu vẫn là không nên vào đi.”
“Hai chị em chẳng lẽ lại không chịu gặp nhau?”
“Ôi, dì Hà, chuyện cháu nhờ dì, dì nhớ hỏi rõ cho cháu.”
“Được rồi, dì đưa đồ xong sẽ trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng ngay.” Dì Hà xách đồ lên lầu.
Mạch Sanh Tiêu thấy thời gian vẫn còn sớm, bây giờ về cũng một mình buồn chán, liền bước đi xuôi theo con đường, tóc dài bị gió thổi bay, cô đưa tay lên vuốt tóc, đứng ở bên đường chờ đèn xanh đèn đỏ.
“Bíp bíp.” Cô lơ đãng, mãi đến khi xe ô tô đưng ở trước mặt, Nghiêm Trạm Thanh hạ cửa kính xuống, “Sanh Tiêu, đi đâu vậy?”
“À, tôi đi linh tinh một lát.”
“Lên xe đi.”
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, “Tôi đi một, rất nhanh phải về rồi.”
“Ngay cả ngồi hai mươi phút thôi cũng không được sao?” Tiếng dương cầm du dương từ trong xe Nghiêm Trạm Thanh truyền ra ngoài, hai tay Sanh Tiêu nhét trong túi, cô không muốn cùng với Nghiêm Trạm Thanh dây dưa không rõ ràng, phía sau đoàn xe đã xếp thành một hàng dài, đèn đỏ vừa hết, tiếng còi xe đã inh ỏi đủ kiểu.
“Bíp bíp– bíp bíp”
“Có đi hay không hả?”
“Đằng trước có quán cà phê, ngồi một lát được chứ?” Nghiêm Trạm Thanh nghiêng đầu, vẻ mặt nhu hoà, hoàn toàn không giống với tính cách ngang ngược của hắn.
Sanh Tiêu thấy phía sau ồn ào, đành phải lên xe.
Hơi ấm từ hệ thống sưởi trong xe ập tới, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nõn của Sanh Tiêu không khỏi ửng hồng. Nghiêm Trạm Thanh khởi động xe, “Sanh Tiêu. Anh muốn ly hôn.”
Mạch Sanh Tiêu kinh ngạc, cũng rất nhanh liền che giấu vẻ mặt của mình, “Đó là chuyện của anh.” “Trước kia anh cho rằng, anh có thể ở bên Tô Nhu cả đời. Nhưng từ sau khi biết chuyện cô ấy hãm hại em rồi biến mất là có liên quan đến anh, anh chỉ nghĩ đến ly hôn.” Hai tay Nghiêm Trạm Thanh đặt trên vô lăng, nhẫn cũng chỉ đeo trên ngón áp út vào ngày kết hôn, cuộc hôn nhân của hắn và Tô Nhu cũng chỉ là dang nghĩa. Mạch Sanh Tiêu không nói lời nào, chuyện của bọn họ, cô không có quyền hỏi đến.
“Anh biết, khi anh ở trong phòng cấp cứu, cũng chỉ có mình em ở ngoài…”
“Anh đừng nói vậy, thấy anh gặp chuyện không may cũng chỉ có mình tôi ở bên cạnh, tôi không thể thấy chết mà không cứu.”
Vẻ mặt người đàn ông ảo não, lông mày nhăn lại, “Sanh Tiêu, em cần phải nói rõ ra như vậy sao? Muốn em thưaf nhận rằng đã lo lắng cho anh, lo lắng cho anh, khó khăn vậy sao?”
Chiếc xe đưng lại ở ven đường, hai tay Sanh Tiêu mở cửa xe, Nghiêm Trạm Thanh giữ lấy tay cô kéo lại, “Sanh Tiêu, thủ tục ly hôn của anh và Tô Nhu rất nhanh sẽ làm xong, em có thể cho anh một cơ hội nữa không?”
“Tôi đã cho rằng sau sự việc của Cố Tiêu Tây, anh đã hiểu ra nhiều thứ, Nghiêm Trạm Thanh, giữa hai chúng ta là không thể, điểm này từ sớm tôi đã nhận ra, cách làm việc của anh tôi cũng không dám đồng…”
“Dồn ép Cố Tiêu Tây đến mức này không phải là anh, là Duật Tôn, chẳng lẽ thủ đoạn làm việc của hắn em có thể đồng tình?”
Mạch Sanh Tiêu bình tĩnh nhìn Nghiêm Trạm Thanh, “Cái gì anh cũng nhắc đến Duật Tôn, vậy tôi hỏi anh, tôi sống cùng với Duật Tôn, sự thật này anh có chấp nhận được không?”
“Anh có thể.”
“Anh không thể, “Sanh Tiêu lắc đầu, thẳng thừng phá vỡ sự chắc chắn trên mặt hắn, “Sự thật này không cần phải kiểm chứng, Trạm Thanh, tôi tin vào kỳ tích, anh ấy ngăn được anh, nhưng không thể ngăn được tình yêu của chúng ta. Tình cảm của tôi đối với anh, sớm đã chết, không còn. Nếu như chỉ nói là giảm đi, còn có thể cứu vãn, nhưng mà không có, chính là không có. Anh hẳn là sống tốt, nhiều lần thăm anh hôn mê, để quên một số thứ.”
Cặp mắt Nghiêm Trạm Thanh đầy gợn sóng sợ hãi, hắn tin lời nói của Mạch Sanh Tiêu, tình cảm của cô với hắn sớm đã không còn, nếu không, đôi mắt cô sẽ không tĩnh lặng như vậy, “Cõi lòng đã chết này của anh sớm đã yêu em, tiếc rằng chính tay anh đã phá vỡ cơ hội ở bên em. Sanh Tiêu, nếu Duật Tôn không xuất hiện, bây giờ chúng ta sẽ đang ở bên nhau phải không?”
Sanh Tiêu nín thở, cô mở cửa xe, Nghiêm Trạm Thanh cũng không ngăn lại, mà theo cô xuống xe.
Bên cạnh là một vườn hoa, thời tiết khá lạnh, nhưng vẫn không ít người đang dắt chó chạy bộ.
Sanh Tiêu thấy hơi lạnh, cô xoa hai tay, Nghiêm Trạm Thanh lấy áo khoác sau ghế cho cô khoác lên, Mạch Sanh Tiêu liền vùng ra, “Tôi không cần.”
Sanh Tiêu luôn cảm thấy, quần áo của đàn ông không thể mặc bừa, trừ khi là người phụ nữ của hắn.
Nghiêm Trạm Thanh giữ chặt cổ áo, hai vai Sanh Tiêu khó lòng cử động, ánh mắt hắn buông xuống, không kìm được lòng vươn tay ra ôm Sanh Tiêu vào lòng.
“Nghiêm Trạm Thanh, anh đừng như vậy.”
“Sanh Tiêu, để anh ôm một lát.” Hắn giữ hai tay Sanh Tiêu áp trước ngực, từ sau khi Sanh Tiêu rời khỏi, hắn chưa từng như thế này, Mạch Sanh Tiêu bị hắn ôm như vậy không nhúc nhích được, đứng giữa quảng trường mặt cô đỏ đến tận mang tai, thầm nghĩ, may mà Duật Tôn không nhìn thấy.
“Mạch Sanh Tiêu, được vuốt ve em thấy thích sao?” Bỗng dưng, một giọng nói đàn ông truyền tới tai.
Nghiêm Trạm Thanh quay đầu lại nhìn thấy Duật Tôn đứng cách đó chưa tới ba bước, hắn không buông tay, trái lại càng ôm chặt, Mạch Sanh Tiêu nghe thấy giọng Duật Tôn, cô nghĩ, lần này thảm rồi, “Nghiêm Trạm Thanh, anh mau buông ra.”
“Sanh Tiêu, em không cần sợ hắn, cho dù chúng ta thật sự ở cùng nhau, hắn cũng không có quyền can thiệp.”
Mạch Sanh Tiêu vội vàng dùng hết sức lực đẩy hắn ra, Nghiêm Trạm Thanh lần này không thể không buông lỏng tay, cô nhét lại áo khoác vào người hắn, vuốt vuốt mái tóc đi về phía Duật Tôn.
Người đàn ông cười lạnh, nắm tay cô đi tới chiếc xe ở ven đường, Sanh Tiêu thiếu chút nữa không theo kịp, đành phải chạy theo.
Duật Tôn lái xe đi một đoạn mới dừng xe lại, “Tôi bảo em ở nhà đợi tôi, không bảo em ra ngoài kiếm đàn ông.”
“Tự anh nói là bận, không về nhà ăn bữa tối.” Sanh Tiêu cãi lại.
“Tại sao em vẫn chưa giải quyết rõ ràng với Nghiêm Trạm Thanh? Cẩn thận lại bị đưa vào cục cảnh sát.”
Mạch thẳng người dậy, “Chỉ là trùng hợp gặp lại.”
“Trùng hợp cũng có thể đứng một chỗ ôm nhau, vậy nếu mà đã hẹn trước, hẳn là có thể ở trên giường?” giọng nói Duật Tôn trở nên lạnh lẽo, miệng hắn rất độc, cặp mắt kia của hắn càng thâm sâu gấp ba lần, Sanh Tiêu bị hắn nhìn chằm chằm, cả người không tự nhiên, “Em không muốn cãi nhau với anh.”
Duật Tôn vươn tay, bàn tay đặt lên gáy kéo cô đến trước mặt mình, Mạch Sanh Tiêu nhìn khuôn mặt anh tuấn đang kề sát, “A — sao anh lại cắn em?”
Duật Tôn nghiêng người, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Sanh Tiêu nhăn nhó vì đau đớn, “Tôi muốn em phải nhớ lâu một chút.” Nói xong, lại áp người xuống hôn cô.
Mí mắt Duật Tôn chợt mở ra, ngạc nhiên lùi lại, “Em dám cắn tôi?”
“Em không làm sai chuyện gì, dựa vào đâu anh muốn em phải nhớ lâu?”
Ngón tay cái của người đàn ông lau đi khóe miệng, mặt càng trở nên u ám, “Mạch Sanh Tiêu, tôi thích em ngoan ngoãn nghe lời, em không biết sao?”
Cô vuốt cánh môi bị cắn, cúi đầu không nói gì. Mạch Sanh Tiêu có thể nhẫn nhục chịu đựng, nhưng mà muốn thay đổi tính cánh của một người, nói thì dễ.
Lúc trở lại Hoàng Duệ Ấn Tượng thì dì Hà đã về, đang trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Mạch Sanh Tiêu thay dép đi vào phong khách, Hải Bối quen thuộc quấn bên chân cô, Sanh Tiêu bật TV, vừa đúng lúc thời sự sáu giờ.
“Hai giờ chiều nay, cuộc đấu giá do trung tâm triển lãm Nam Khai tổ chức đã chính thức khép lại, trong tát cả các đồ vật được đấu giá, chiếc dây chuyền lâu đời “Nước mắt nàng tiên cá” đã trở thành tiêu điểm tranh đoạt của giới thượng lưu, cuối cùng, đã được một người đàn ông bỏ túi với số tiền 999 vạn (NDT).”
Ánh mắt Mạch Sanh Tiêu lộ ra sự tò mò, là loại dây chuyền gì, một chiếc mà gần một nghìn vạn?
Trên bản tin lập tức đưa thông tin về “Nước mắt nàng tiên cá”, là một bảo vật của hoàng gia Anh thế kỷ trước, ‘Chuyện tình nàng tiên cá’ cũng là câu chuyện thịnh hành vào thời đó. Bởi vì kết thúc quá bi thương, những viên kim cương được phát hiện ra đều được làm thành hình giọt nước mắt. Nhưng mà, nhìn nó rất đơn giản, nhưng lại trong trẻo sáng lóa, không vì đã qua trăm năm mà trở nên cũ kỹ. Sanh Tiêu nhìn chằm chằm vào nó không rời, dì Hà đi vào phòng khách, “Một chiếc dây chuyền quý giá như vậy, chúng ta còn ăn nổi cơm sao?”
Mạch Sanh Tiêu nhìn về phía khác, “Dì Hà, cái này cũng chỉ là TV nói, kẻ đốt tiền như vậy, e là mua cũng chẳng dám đeo ra đường.”
Sau khi trở về Hoàng Duệ Ấn Tượng, Duật Tôn liền đi thẳng lên lầu, Sanh Tiêu không nịnh hắn, cũng chẳng hỏi đến hắn, vết thương ở miệng bây giờ vẫn hơi đau.
Dì Hà chuẩn bị xong bữa tối, liền lên lầu gọi Duật Tôn xuống, Sanh Tiêu đã ăn trước, buông đũa đi lên lầu.
Sau đó Duật Tôn trở lại phòng ngủ, Sanh Tiêu đang ngồi ngoài ban công, dự báo thời tiết nói vài ngày tới sẽ có tuyết rơi, cuối cùng vài bông tuyết đã nhẹ nhàng rơi xuống. Duật Tôn mở cửa sổ sát đất, gió lạnh thổi tới, hắn không khỏi nhắm mắt lại, “Em ngồi bên ngoài làm gì? Không lạnh à?”
“Ngắm tuyết a.”
“Ngốc nghếch.”
Mạch Sanh Tiêu cũng không để ý tới hắn.
Cô nghe thấy tiếng bước chân sau lưng đã đi xa, hai tay Sanh Tiêu chống mặt, tuyết đã rơi rất lớn, chỉ có điều gặp nước thì tan, vẫn chưa ngắm được cả bầu trời tuyết rơi.
Không tới mấy phút, Duật Tôn đã đi tới, hắn ngồi xuống bên cạnh Sanh Tiêu, “Thương lượng với em một việc.”
Mạch Sanh Tiêu có chút buồn cười nhìn hắn, “Anh làm việc mà còn cần thương lượng với người khác?”
“Chuyện này cần.”
Mạch Sanh Tiêu ngồi thẳng người, “Chuyện gì?”
“Chúng ta kết hôn đi.”
Mạch Sanh Tiêu tức giân dựa lại vào sô pha, hai đầu gối co lại, “Hôm nay không phải cá tháng tư a?”
“Tôi đang nói thật.”
Sanh Tiêu buông chân ra đứng dậy, Duật Tôn giữ lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng, chóp mũi Mạch Sanh Tiêu chạm vào chán Duật Tôn, cô lui người lại, “Vì sao?”
Tay người đàn ông ôm lấy eo cô, để Sanh Tiêu tựa cằm vào vai hắn, giọng nói mang theo chút cảm giác mất mát và cô đơn: “Bởi vì tôi muốn có một gia đình, không muốn một mình nữa.”
Lúc này Mạch Sanh Tiêu mới ý thức được Duật Tôn không phải đang nói đùa. Hai tay cô đẩy người đàn ông trước ngực, “Đối với anh mà nói, kết hôn hay độc thân có gì khác nhau?” Chẳng lẽ một tờ giấy hôn thú có thể trói buộc được trái tin của hắn?
“Khác nhau, kết hôn rồi, tôi sẽ có gia đình của chính mình, mỗi ngày tôi sẽ trở về đúng giờ, tôi đã chán ghét khoảng thời gian không có chỗ ở cố định, Sanh Tiêu, chúng ta kết hôn đi, chúng ta đều cần một gia đình.”
Một câu nói của hắn, đâm thẳng vào điểm yếu của Sanh Tiêu.
Tương Tư đi rồi, bên cạnh Mạch Sanh Tiêu sẽ không còn ai, không có một người thân nào, gia đình là cảm giác như thế nào, cô đã sớm quên rồi. Mỗi lần nhìn thấy dì Hà nói chuyện điện thoại với người nhà, Sanh Tiêu đều cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ, bởi cô không thể hòa mình vào niềm hạnh phúc của người khác.
Duật Tôn không có gia đình, cô cũng không có gia đình.
“Nhưng em vẫn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn.” Mạch Sanh Tiêu dù sao vẫn còn trẻ, cô mong rằng sự ấm áp đó không phải là giả, nhưng hai chữ kết hôn, đối với cô mà nói, còn quá xa xôi.
“Chẳng lẽ em muốn một mực ở bên tôi mà không có chút danh phận nào sao? Sanh Tiêu, đây là chuyện không ít phụ nữ cầu còn không được. Lúc trước em cùng với Nghêm Trạm Thanh yêu nhau như thế nào, còn không phải là bị Tô Nhu mắng là tiểu tam (bồ nhí) sao? Cũng chỉ vì em không đế ý đến cái thân phạn kia, em được tôi nuôi lâu dài, còn không chịu gả cho tôi, ít nhất trong mắt người ngoài em cũng là Duật phu nhân, mấy nữ nhân muốn tìm em để giễu võ dương oai, cũng phải nép sang một bên. Em đi ra ngoài đã có tôi che chở, ở nhà đã có tôi cưng chiều, con đường sau khi em tốt nghiệp tôi cũng có thể trải ra một cách thật thuân lợi cho em. Đừng nói một Tô Niên, cho dù em đụng tới cục cảnh sát tôi cũng có thể làm cho em vô tội. Sau khi kết hôn tôi sẽ cho em một chiếc thẻ tín dụng, em muốn quẹt gì liền quẹt, tôi đều kí hóa đơn cho em.”
Sanh Tiêu thật sự không ngờ Duật Tôn sẽ nói những lời này, có lẽ, hắn cô đơn quá lâu, rất muốn có một gia đình.
“Vậy vì sao anh lại chọn em?”
“Hiên tại tôi chỉ có một người phụ nữ là em, Sanh Tiêu, em theo tôi đã hơn một năm, tôi biết rõ em suy nghĩ cái gì. Em nghĩ tôi sẽ thả em đi sao? Tôi nói cho em biết, không có khả năng.”
Mạch Sanh Tiêu hiểu rõ bây giờ cô chỉ có hai lựa chọn, một là gả cho hắn, hai là cả đời làm tình nhân.
“Duật Tôn, anh có biết kết hôn là đại biểu cho cái gì không?”
Duật Tôn xòe bàn tay ra áp lên mặt cô, “Sanh Tiêu, tôi đối với em khác biệt như thế nào, chẳng lẽ em không thấy rõ? Tôi có thể dễ dàng bỏ qua quá khứ của em, là điều mà chưa một người phụ nữ nào có được.”
Hai mắt Mạch Sanh Tiêu nhìn chằm chằm vào hắn, người đàn ông này ngũ quan tinh xảo, ánh mắt thâm sâu, cô lờ mờ xuyên qua ánh mắt đó có thể thấy đúng là Duật Tôn đối với cô có khác biệt, “Chẳng lẽ chỉ vì muốn có một gia đình, anh liền nghĩ tới kết hôn?”
Sanh Tiêu trước sau cho rằng, loại người như Duật Tôn không có ngày sẽ nghĩ tới kết hôn.
“Vẫn còn một nguyên nhân nữa.”
“Là gì?” Cô mở to mắt nhìn hắn.
“Tránh Nghiêm Trạm Thanh lại đến tìm, tôi lấy em, đến lúc đó hắn dám dây dưa, chính là gian phu.”
Mạch Sanh Tiêu thiếu chút nữa bật cười.
Duật Tôn nghĩ, thật ra nguyên nhân kết hôn với cô rất đơn giản, chỉ là nguyên nhân đó, hắn sẽ không cho Sanh Tiêu biết.
Cô rất khó tưởng tượng, sẽ cùng Duật Tôn ở một chỗ.
Người đàn ông thò tay lấy ra một chiếc hộp, đưa cho Sanh Tiêu.
“Đây là cái gì?” Lòng bàn tay Sanh Tiêu nâng lên cái hộp mà Duật Tôn đưa cho cô, cái này không giống như hộp trang sức bình thường, hẳn là trạm khắc ra từ gỗ, bên ngoài được trạm khảm, nhìn bên trên có vẻ đã lâu đời lắm rồi.
Duật Tôn mở chiếc hộp ra, Sanh Tiêu liền nhận ra, “Nước mắt nàng tiên cá?” Rõ ràng chính là chiếc dây chuyền cô nhìn thấy trên TV.
“Sau khi đấu gia xong cũng không ai biết là do tôi mua, “Duật Tôn lấy dây chuyền ra, đeo lên cổ Sanh Tiêu, “Cảm giác thần bí này, dành cho em.”
Cần cổ Mạch Sanh Tiêu có chút mát lạnh, nhìn chiếc dây chuyền ở trên cổ áo lông, ‘Nước mắt nàng tiên cá’ so với trên TV còn sáng chói hơn, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo như băng, cô có một cảm giác xúc động không thể hiểu được, mũi cay cay lại muốn khóc.
“Không biết chiếc dây chuyền này có liên quan đến nàng tiên cá không nữa? ‘Nước mắt nàng tiên cá’, có phải là nàng tiên cá nhìn thấy hoàng tử kết hôn với người phụ nữ khác, mà chảy xuống?” Câu chuyên cổ tích thời xưa, từng làm cho cô lén ở trong chăn khóc không ít lần.
“Không phải, là người khác nhìn thấy anh kết hôn với em mà rơi nước mắt.” Duật Tôn nhìn nghiêng, ánh mắt của hắn luôn đặc biệt, lúc trước xem tài liệu, liếc một cái liền nhận định chỉ có Mạch Sanh Tiêu mới thích hợp với hắn.
“Anh giúp em tháo nó ra đi.”
“Không vui sao?” Người đàn ông ngạc nhiên.
“Không phải, “Đầu ngón tay Sanh Tiêu chạm lên ‘Nước mắt nàng tiên cá’, “Đeo chiếc dây chuyền nặng như vậy ra ngoài, em sợ người khác cướp mất.”
Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ của Duật Tôn, “Có tôi bảo vệ em, ai dám?”
“Em vẫn không dám đeo.” Hai tay Sanh Tiêu thò ra sau cổ, Duật Tôn ngăn lại động tác của cô, “Đêm nay đeo, ngày mai tôi cho người mang két bảo hiểm tới, để cho em cất chút tài sản.”
Mạch Sanh Tiêu thu tay lại, “Duật Tôn, anh thật sự muốn kết hôn sao?”
“Anh không giống?” Hắn hỏi lại.
Mặt Sanh Tiêu kề rất sát mặt hắn, cho dù như vậy, cũng không nhìn rõ được đáy mắt thâm sâu của người đàn ông, “Nhưng mà…em vẫn còn đi học.”
“Ai nói còn đi học thì không thể kết hôn?”
Mạch Sanh Tiêu không lên tiếng, trong lòng có một sự bất an không rõ, mach dù không thế đoán được lòng Duật Tôn. Có lẽ trong lòng cảm thấy tung tăng như chim sẻ, cô lại không thể che giấu được.
Cô hoàn toàn chìm trong mâu thuẫn, cho dù cô biết rõ Duật Tôn đã mở miệng, cô không có quyền cự tuyệt, nhưng Sanh Tiêu đặt tay lên ngực tự hỏi, nếu như vứt bỏ tất cả mọi thứ, không cần phải lo lắng nữa, Duật Tôn cầu hôn cô, có phải cô cũng sẽ đồng ý?
Người đàn ông ôm cô vào phòng ngủ, Mạch Sanh Tiêu bị đặt lên giường, ‘Nước mắt nàng tiên cá’ ở trước ngực theo hơi thở phập phồng mà giống như sắp trao đi tính mạng, cực kỳ giống một giọt nước mắt.
Duật Tôn từng tấc hôn lên da thịt trước ngực cô, ánh mắt hắn sắc bén như mắt hổ, bên trong lóe sáng khiến Mạch Sanh Tiêu không khỏi cuộn người lại.
Hôm sau, dì Hà biết được tin hai người muốn kết hôn, bà ngạc nhiên đến mức bàn tay đang lau dọn bàn ghế cũng cứng lại, từ tận đáy lòng thấy vui mừng thay cho Sanh Tiêu, rồi lại không khỏi có chút lo lắng, vẻ mặt vui vẻ, “Chúc mừng Duật thiếu, Sanh Tiêu, chúc mừng cháu.”
“Dì Hà, dì không cần bận rộn, chuyện hôn lễ tôi sẽ tìm người làm.”
“Được, Duật thiếu đã chon xong thời gian chưa?”
“Ngày 16 tháng 1.”
“Nhanh như vậy?” Sanh Tiêu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, “Nửa tháng nữa, không kịp.”
“Chuyện gì em cũng không phải lo, lễ phục, đồ trang sức sẽ có nhà thiết lề đến làm theo yêu cầu, nửa tháng, dư dả.” Lời nói của Duật Tôn chắc chắn.
Ánh mắt Sanh Tiêu ảm đạm, mặc dù người đàn ông này có thể lo tất cả, nhưng phụ nữ luôn nhạy cảm. Mạch Sanh Tiêu muốn, bản thân tự mình chọn lựa, chỉ như vậy, co mới có thể trải nghiệm cảm giác bận rộn vì hôn lễ, mà không phải bị môt đám người vây lấy, giống như một hôn lễ vội vàng.
Tags: Chìm Trong Cuộc Yêu, Ngôn tình hiện đại, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện sắc, Truyện sủng, Xã hội đen