Trên đường về cô mua thuốc trị bỏng, khi vào Hoàng Duệ Ấn Tượng cô bắt gặp cảnh Tương Tư đang ngồi xích đu, trong tay cầm quyển sách chăm chú đọc, lúc Sanh Tiêu đến gần cũng không nhận ra.
“Chị ơi!” Mạch Sanh Tiêu đưa tay giật lấy sách, dí sát vào mắt mới biết là sách về ngành y.
“ Sao bây giờ mới về.”
Sanh Tiêu đem cuốn sách trả lại Tương Tư. “Em cùng bạn nói chuyện phiếm, không ngờ lại muộn vậy, chị, em mua thuốc trị bỏng rồi, chị về phòng để em bôi cho nhé.”
“Chị không đau mà.”
“Vậy cũng không được, trên đùi chị bị trầy hết da rồi.” Sanh Tiêu vừa nói vừa đẩy Tương Tư về phòng, bôi thuốc cho chị xong thì trời đã tối.
Vẫn như thường ngày ăn xong cơm tối, Duật Tôn nhận điện thoại xong liền đến bên Sanh Tiêu đang xem TV “Chúng ta ra ngoài chơi.”
Cô biết rất rõ, bây giờ ra ngoài là để đi ăn đêm “Tôi không muốn đi.”
Từ trước đến nay cuộc sống của cô rất nề nếp, Duật Tôn cầm chìa khóa xe, thân ảnh tuấn dật đứng chắn trước mặt cô, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ chân thành và bá đạo “Muốn đi với em.”
Sanh Tiêu đánh bất đắc dĩ, cô đi qua Duật Tôn hướng về phía Tương Tư, đẩy chị trở về phòng “ Tôi đi thay quần áo.”
Lúc cô đi ra, cô mặt chiếc áo len có hình chú gấu ngộ nghĩnh, đây là chiếc áo ấm cô và Thư Điềm bới được trong gian hàng đại hạ giá, con gái là như thế mà, cứ thấy ở đâu có hạ giá là xúm xít vào mua, vậy là hai cô mỗi người mua một chiếc. Mái tóc dài của Sanh Tiêu được búi lên trông rất trẻ trung, để lộ ra cần cổ mảnh khảnh, Duật Tôn đi trước, “Trẻ con chết đi được.” rồi kéo lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hai người cùng ra khỏi Hoàng Duệ Ấn Tượng.
Bọn họ lại đến bar Cám dỗ quen thuộc, Duật Tôn hình như rất thích nơi này. Sanh Tiêu bị y dắt vào bên trong. Cám Dỗ có nhiều tầng lầu, sàn nhảy rát rộng rãi, được thiết kế ở trên cao, chiếm diện tích gần như cả quán bar, bởi vì ở trên cao như vậy nên từ bên trong có thể nhìn được cảnh sắc bên ngoài, phảng phất như đang được vui đùa cùng mây gió. Một vũ công xinh đẹp mở đầu bằng màn múa cột rất điêu luyện, tiếng nhạc to lớn lấn át tất cả, chỉ còn nghe thấy những tiếng hò hét quay cuồng của những con người trụy lạc. Âm thanh đó không ngừng đập dồn dập vào tai Sanh Tiêu, bốn phía quanh phòng được trạm trổ những hình thù kỳ quái, trên sàn nhày có vài tên đàn ông đang uốn éo với những vũ công, châm ngòi lửa nhiệt tình ở đây. Nơi này làm cho người ta có cảm giác như được lên Thiên đường, có lúc xuống 18 tầng địa ngục sâu.
Đây là quán bar xa hoa bậc nhất ở thành phố này, từ sau khi Tước Thiếu mua Cám Dỗ, anh ta gần như không thay đổi nơi này nhiều. Duật Tôn buông lỏng tay Sanh Tiêu ra, y có hẹn với vài người bạn, thấy y vào phòng mọi người đều niềm nở đứng dậy chào.
Sanh Tiêu chầm chậm đi sau y, có người nhanh miệng liền trêu “ Duật thiếu, anh chơi đùa cô bé này chưa chán sao? Đã lâu lắm rồi đó nha”.
Cơ thể y hơi nghiêng về phía sau, một cánh tay khoác trên vai cô, kéo cô gần sát vào mình “Cậu không biết thân thể cô ấy đâu, kể cả chơi trăm lần, hoài mà vẫn không chán.”
Khuôn mặt cô chợt căng thẳng xấu hổ, xung quanh mọi người cùng cười ồ lên. Duật Tôn nhàn nhã lấy tay vỗ vào vai cô, người bên cạnh liền đem ly rượu đến trước mặt cô “ Cô bé, đến đây, anh mời em một ly, em uống được rượu chứ ?”
Mạch Sanh Tiêu lắc đầu, rượu Vodka đã được pha chế với vài thứ rượu khác, thì một loại chất lỏng có màu vàng đậm, cô không uống được rượu, chỉ cần ngửi mùi cũng đã say.
“Sao vậy, không nể mặt anh sao?” Sắc mặt người đàn ông không vui nhìn về phía Duật Tôn “Cô bé này thật cứng rắn quá đi, Duật thiếu nể mặt uống đỡ cho cô bé.”
Duật Tôn thấy cô nhíu mày, tươi cười cầm ly rượu để bên cánh môi cô “ Uống một ngụm, không say được đâu.”
Y đã nói vậy, cô chỉ có thể tuân theo, hé mở môi hồng, Duật Tôn thuận thế nghiêng ly cho rượu chảy xuống.
“Tốt,tốt,tốt…”
Quả nhiên là rượu mạnh, Mạch Sanh Tiêu phải lấy tay che miệng lại ngăn cho mình không nôn ra, khuôn mặt đỏ bừng như lửa, nước mắt chực tràn. Trái ngược lại với cô, Duật Tôn bên cạnh nhàn nhã nhấp rượu. cánh tay chắc khỏe ôm chặt eo Sanh Tiêu, trong nháy mắt thân thể hai người dính chặt lại, môi mỏng chiếm lấy cô, thừa lúc cô không chú ý đem rượu chuyển sang khiến cô suýt tắt thở. Đôi mắt đẹp của Sanh Tiêu trợn to, không thể phản kháng mặc y giữ lấy môi mình. Khi cô ngoan ngoãn nuốt rượu xuống, khóe mắt y có thoáng chút hài lòng, đầu lưỡi bá đạo liếm lấy lưỡi cô, triền miên hôn sâu.
Mọi người xung quanh không hề thấy ngạc nhiên, người thì uống rượu, người thì vui vẻ tán gẫu với bạn gái.
Cửa phòng được người phục vụ mở ra, vừa vặn một người đàn ông bước vào, anh ta liếc thấy thân ảnh quen thuộc, một tay chặn lại cánh cửa “Tôn.”
Duật Tôn nghe thấy tiếng gọi, mới buông tay ra. Sắc mặt mạch Sanh Tiêu lúc đỏ lúc trắng, bên môi còn vương lại giọt rượu. Duật Tôn thấy Nam Dạ Tước đứng ở cửa,liền kéo theo Mạch Sanh Tiêu đi ra ngoài.
Cô đi cùng y, tới cửa mới phát hiện bên cạnh Nam Dạ Tước có một người phụ nữ rất xinh đẹp, dáng người cao gầy, chừng 1m7, ăn mặc giản dị, mái tóc dài rơi sau vai, khí chất tỏa ra từ cô ấy không thể diễn tả được bằng một hai từ. Nam Dạ Tước nói vài câu đơn giản với Duật Tôn, đem chủ đề chuyển sang Mạch Sanh Tiêu “Đây không phải là cô sinh viên tài giỏi của Học viện Hoa Nhân sao? Cậu vẫn chưa chán cô ta à?”
“Không phải cậu cũng bị một người đàn bà trói chân sao ?”
Dung Ân không thường xuyên đến Cám dỗ, hôm nay cô bị Nam Dạ Tước ép mới đến đây. Ánh mắt cô dừng trên người Sanh Tiêu đánh giá, cô bé này có vẻ mặt khá nhiều mẫu thuẫn, ánh mắt sợ sệt, hình ảnh này rất giống với cô trước đây, chỉ sợ lại là một nạn nhân bị ác ma ức hiếρ.
Dung Ân cau mày, cô không có thiện cảm với Duật Tôn, con người này nham hiểm, thâm sâu khó dò, cô đã từng được trải nghiệm. Nam Dạ Tước tuy thủ đoạn và tàn nhẫn nhưng ít ra nếu đem anh ấy so sánh với Duật Tôn thì Dạ Tước vẫn còn có nhân tính hơn. Cô bắt gặp bóng dáng cô đơn cúi đầu của Sanh Tiêu mà thương cảm, “ Em gái…”
“Chúng ta về nhà thôi.” Nam Dạ Tước ôm eo cô, kéo cô vào sát ngực mình.
Duật Tôn cầm tay Sanh Tiêu, đến cửa một phòng bar. Dung Ân nhìn bóng lưng cô gái, những lời muốn nói không sao cất lên được. Rơi vào tay người đàn ông này, ai cũng không thể giúp được cô ấy.
Càng giúp đỡ sẽ càng đẩy cô gái ấy vào vực sâu không lối thoát. Dung Ân đã khắc sâu điều này trong tâm khảm, cho nên cô đành nhẫn nhịn, đứng đó không nhúc nhích “ Ân Ân…”
Dung Ân hoàn hồn, liếc mắt nhìn Nam Dạ Tước “Haiz, chẳng phải người tốt đẹp gì.” Nói xong bèn đi qua anh ta.
Nam Dạ Tước không hiểu, hắn chạy lại ôm lấy vai vợ yêu “ Ân Ân, anh đã hoàn lương rồi mà”.
Dung Ân nhịn không được phì cười, khóe môi cong lên.
Duật Tôn đưa Sanh Tiêu vào phòng VIP của quán bar còn mình đi toilet.
Phòng VIP này có vẻ nhiều đàn ông hơn, cô chẳng quen ai cả, chắc chắn đây là bạn bè của Duật Tôn.
Cô đi vào, yên lặng ngồi xuống, một người đàn ông không thấy Duật Tôn vào cùng bèn trêu chọc “Cô bé, Duật thiếu sao lại cam lòng vứt cô em vào đây chứ, chẳng lẽ định để chúng tôi chơi với em hay sao?”
Người hiểu biết hơn thì nhìn chằm chằm vào cô “Đây là bồ mới của Duật thiếu đấy.”
“Không phải chứ !”
Một người khác cầm ly rượu trên bàn ngồi xuống cạnh Sanh Tiêu “Sao vậy, thẹn à? Không phải sợ, các anh sẽ yêu chiều em…”
Cô né tránh bàn tay hắn đanh vuốt ve trên người cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy lửa giận.
“Ôi trời, còn giả vờ thanh cao sao?”
“Thôi đi, đấy là người của Duật thiếu.” Bên cạnh có người nhắc nhở “Tốt nhất là cậu đừng động vào”.
“Thì đã sao, chỗ nào của cô ta khắc con dấu của hắn?” Hắn ta ngoảnh mặt làm ngơ, cánh tay tiếp tục khoác lên vai cô, hơi rượu nồng nặc phả vào mặt cô “Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn này, cho anh hôn một cái”.
Mạch Sanh Tiêu dùng sức đẩy anh ta ra xa, không ngờ lại bị hắn cầm tay, lúc Duật Tôn đi vào phòng thì nhìn thấy cảnh chướng mắt này. Cánh môi y lộ vẻ nham hiểm, hung ác. Lúc y đi qua lạnh lùng làm cho mọi người trong phòng rét run.
Cổ tay cô bị nắm chặt đến trắng bệch, cô cố hết sức đẩy “ Buông ra!”
Khuôn mặt cô chảy đầy mồ hôi, đúng lúc đó có một cô gái mới vào phòng bar cùng một người đàn ông, thấy cô thì ngạc nhiên, “ Cô…”
“Ơ, cô bé này không phải là cái cô lần đó ở Thiên Sắc với Nghiêm Trạm Thanh sao? Hôm ấy bị anh ta đẩy ngã rồi sẩy thai, sao bây giờ đã là bồ của Duật thiếu rồi?”
Rõ ràng là cô gái đó không thể lý giải nổi, sắc mặt buồn bực khó coi.
Duật Tôn nghe thấy thế, khuôn mặt lạnh lùng hung ác, đáy mắt khát máu không cách nào che giấu.
Tags: Chìm Trong Cuộc Yêu, Ngôn tình hiện đại, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện sắc, Truyện sủng, Xã hội đen