Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Chìm Trong Cuộc Yêu » Phần 180

Chìm Trong Cuộc Yêu

Phần 180

Thư Điềm thời gian đầu mang thai bị ốm nghén rất trầm trọng.

Mạch Sanh Tiêu nghĩ cô ấy bây giờ ăn không vô, nên mua trái cây đến thăm.

Mở cửa là bảo mẫu, Sanh Tiêu vừa nhìn thì nhận thấy không phải là người lần trước cô đã gặp.

Mạch Sanh Tiêu đi vào phòng của Thư Điềm, đúng lúc gặp Tang Viêm đi ra, anh gật đầu chào Sanh Tiêu rồi vội vàng đi ra ngoài.

“Sao rồi, còn khó chịu nữa không?”

Thư Điềm ngồi dựa vào mép giường, sắc mặt không tốt, sau khi mang thai rõ ràng đã gầy hơn trước một vòng: “Sanh Tiêu, cậu cuối cùng cũng đến đây.” Cô ấy từ Tang Viêm mới biết lúc trước Bôn Bôn xảy ra chuyện, chỉ là Tang Viêm cái gì cũng không chịu nói rõ cho cô ấy hiểu. Bây giờ nhìn thấy tinh thần của Mạch Sanh Tiêu không tệ, lúc này mới thở ra.

“Vẫn là ăn không vô sao?” Sanh Tieu thoáng nhìn thấy trên tủ đầu giường có bày một tô mì hoành thánh.

“Ừ, tớ nào biết mang thai khó chịu như vậy.” Thư Điềm nói ra, lại cảm thấy muốn ói, cô vội vàng dùng tay che miệng lại: “Hơn nữa còn có kinh nguyệt, bác sỹ nói tớ phải nằm trên giường ba tháng, cuộc sống này a, thật không phải là người sống mà.”

“Chịu đựng một chút đi.” Mạch Sanh Tiêu dù sao cũng là người từng trải: “Vì con nhỏ, như thế nào cũng đều đáng giá mà.”

Bảo mẫu bưng một chén cháo loãng đến, đem tô mì hoành thánh chưa động một miếng kia đi ra.

Thư Điềm rút ra một miếng khăn giấy nhẹ lau khóe miệng: “Bộ dáng này của tớ, ngay cả mang thai cũng trở thành vướng víu.”

“Như thế nào đang thật tốt lại nói ra thế này?” Mạch Sanh Tiêu đứng dậy, giúp Thư Điềm kê gối dựa ở sau lưng: “Cậu xem, Tang Viêm đối với cậu thật tốt, ngày ngày ở bên cậu, bây giờ lại bị cậu hành hạ thế cơ mà.”

“Anh ấy đúng là đối với tớ như vậy.” Thư Điềm uống một ngụm nước, trong miệng lúc này mới dễ chịu hơn chút ít: “Thấy bảo mẫu vừa rồi mới đi ra ngoài không? Là tớ mới thuê tới.”

“Vậy người lúc trước ở đâu?” Sanh Tiêu thuận miệng hỏi.

“Bảo mẫu trước kia trẻ tuổi, cực kỳ ra vẻ cô nương, hình như là nhìn thấy tớ thế này nên mới cho là tớ và Tang Viêm sẽ không bền vững lâu dài. Lúc tớ xuống lầu vừa vặn trông thấy ả ta giữ chặt tay Tang Viêm mà thổ lộ đấy. Nói cái gì mà sẽ không so đo danh phận, còn giúp hắn cân nhắc mọi chuyện đều chu toàn, chỉ cần chuẩn bị cho ả một cái nhà ở bên ngoài, khi nào hắn cần phụ nữ liền có thể qua với ả, tớ khinh! Với ai kia, nếu không phải là Tang Viêm ngay lập tức giáng cho ả một cái tát thì tớ khẳng định sẽ mang dao xuống dưới, đem hai người bọn họ toàn bộ làm thịt! ”

Mạch Sanh Tiêu nghe vậy không khỏi bật cười: “Cậu đấy, tính tình còn không chịu sửa, phải chú ý dưỡng thai.”

Thư Điềm vẻ mặt mềm xuống, bàn tay vô thứ xoa vào bụng: “Tớ không nói hai lời liền cho cô ta nghỉ việc, chuyện này không trách được Tang Viêm, anh ấy sợ trong lòng tớ không thoải mái nên để tớ tự mình chọn lựa sơ yếu lý lịch của bảo mẫu. Tớ cũng không từ chối, cậu xem dì bây giờ, đều đã 40, ha ha…”

“Vậy mới cho nên, Tang Viêm đối tốt với cậu là thật lòng, về sau cũng đừng có suy nghĩ vẩn vơ gì nữa, bằng không nếu để tớ nghe thấy một lần, tớ sẽ cho cậu ăn đòn.”

Thư Điềm nghiêng đầu: “Ui, nhiễm thói xấu của tớ rồi sao.”

Mạch Sanh Tiêu lấy trái cam trong đĩa trái cây ra, lột cho cô ấy một trái: “Ráng chịu đựng đi, qua ba tháng đầu sẽ tốt.”

“Cậu ở bên kia thế nào, Bôn Bôn có khỏe không?”

Sanh Tiêu rũ mi mắt xuống: “Vẫn như vậy.”

“Không sao đâu, đừng lo lắng.”

Mạch Sanh Tiêu có hơi khổ sở mỉm cười: “Tớ cuối cùng vẫn nghĩ, có khi lúc tớ mang thai Bôn Bôn đã không cho con đủ tình yêu, cho nên ông trời mới trừng phạt tớ, để cho tớ bây giờ phải cố sức gấp đôi để yêu thương con.”

Sanh Tiêu lúc đầu muốn gạt Thư Điềm, vì cô cảm thấy Bôn Bôn không có bệnh, hơn nữa chân của Thư Điềm cần hồi phục nên không muốn cho cô ấy thêm lo lắng. Cho đến một ngày, Thư Điềm thấy Bôn Bôn không thích chơi cùng người khác, khi thắc mắc, Mạch Sanh Tiêu mới giải thích rõ ràng.

“Tớ tin là mỗi người trong cuộc sống sẽ phải gặp rất nhiều chướng ngại, chỉ cần cố gắng là được.” Thư Điềm vỗ nhẹ vào chân của mình: “Cậu xem tớ nè, không phải đã qua rồi sao?”

“Ừ, đúng vậy.”

Hai người đang nói chuyện thì Mạch Sanh Tiêu thấy Tang Viêm mở cửa đi vào.

Trong tay người đàn ông cầm theo một cái hộp đồ ăn.

“Anh mua được rồi, nhanh ăn đi.” Tang Viêm mở hộp ra, vì Thư Điềm đột nhiên cao hứng muốn ăn chè lạnh, còn không quên dặn dò là trước kia cô thường xuyên ăn ở quán này. Tang Viêm dùng đôi đũa đem gia vị và chè lạnh khuấy đều lên, anh lấy ra miếng khăn giấy đệm ở trên đùi Thư Điềm.

Cô đưa tay ra tiếp nhận, chỉ mới nhìn một cái liền không muốn ăn.

Nhưng thấy trán của Tang Viêm đã toát mồ hôi, Thư Điềm chợt cảm thấy không đành lòng. Bây giờ nếu cô một miếng cũng không ăn thì ngay cả mình cũng thấy quá đáng. Cô gặp lên một khúc chè lạnh đưa đến miệng. “Ọeee…”

Thư Điềm che miệng lại, Mạch Sanh Tiêu vội vàng cầm lấy thùng rác ở bên cạnh.

Cô khó chịu nôn khan, lấy tay đẩy hộp chè ra: “Không được, nghe thấy mùi chè liền mắc ói.”

Tang Viêm gọi bảo mẫu đến, đưa chè lạnh cho dì ấy mang đi, sợ mùi vị này lại kich thích đến Thư Điềm.

Tang Viêm chu đáo vỗ nhè nhẹ lưng của Thu Điềm, Mạch Sanh Tiêu hoảng hồn một lát, cô nhớ tới từ lúc nghi ngờ mang thai Bôn Bôn cho tới bây giờ cũng không để cho Duật Tôn đến gần một bước.

“Có đỡ hơn chút nào không?” Tang Viêm đưa ly nước đến gần cho cô ấy.

Thư Điềm uống vài ngụm: “Thực xin lỗi, lại để cho anh phải đi tay không một chuyến.”

“Muốn trách thì phải trách con thỏ nhỏ chết bầm trong bụng em.” Bàn tay của Tang Viêm hướng theo vào bụng Thư Điềm: “Nhỏ như vậy cũng đã biết hành hạ anh chơi, sau này đi ra, xem anh có dạy dỗ lại một chút hay không.”

Thư Điềm hờn dỗi đập nhẹ tay của anh: “Sao lại nói con như vậy?”

Khóe miệng Mạch Sanh Tiêu khẽ nâng lên ý cười.

“À, đúng rồi.” Thư Điềm kéo ngăn tủ ở đầu giường ra, từ bên trong lấy ra một cái thiệp mời màu đỏ: “Đây là Đào Thần gửi tớ để đưa cho cậu.”

Mạch Sanh Tiêu ngắm nhìn: “Cái này… Anh ấy muốn kết hôn sao?”

“Nghĩ gì thế! ” Thư Điềm kín đáo đưa cho cô: “Lúc trước, Duật Tôn dùng danh nghĩa công ty ủng hộ một khoản tiền cho trường học. Về sau họ dùng số tiền đó để xây dựng lại, Đào Thần đại diện cho ban lãnh đạo mời hai người đến tham gia nghi thức cắt băng khánh thành, nói là muốn cảm ơn hai người thật tốt. Cậu cũng biết mà, dù sao thầy ấy và Duật Tôn trước kia… Cho nên mới gửi đến tớ, nhờ tớ chuyển giao lại cho hai người.”

“Chuyện nhỏ như hạt mè hạt đậu, có gì hay, ai thèm để lại trong lòng?” Tang Viêm nói xen vào.

Thư Điềm trừng mắt nhìn anh: “Anh bây giờ cùng Duật Tôn xưng huynh gọi đệ, dĩ nhiên là giúp anh ta nói chuyện, với lại chuyện này anh không có hiểu.”

“Em đừng có kich động, nếu không chút nữa lại muốn ói ra.”

Mạch Sanh Tiêu mở thiệp mời trong tay ra: “Anh ấy có thể sẽ không đi.”

Quan hệ của bọn họ nhạy cảm như vậy, Duật Tôn dĩ nhiên sẽ hy vọng là thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.

“Nhưng tớ biết là cậu muốn đi.” Thư Điềm nói toạc ra một câu: “Chắc chắn là cậu muốn xem Đào Thần bây giờ sống như thế nào, muốn tự mình đến nơi thầy ấy đang sống một chuyến.”

Mạch Sanh Tiêu đóng lại thiệp mời: “Anh ấy nếu không muốn thì tớ cũng chỉ có thể không đi.”

“Thật là, cái nơi như thế có cái gì hay mà đến! ” Tang Viiêm lại một lần nữa nói chen vào.

Thư Điềm nghiêng mặt liếc qua anh một cái, Mạch Sanh Tiêu thấy thế không nhịn được cười liền đem thiệp mời bỏ vào trong túi xách: “Cậu nằm nghỉ ngơi nhiều vào, chờ khi hết ba tháng, tớ sẽ lại cùng cậu đi ra ngoài thật vui vẻ ăn uống.”

“Đây chính là cậu nói.” Vẻ mặt Thư Điềm khổ sở: “Tớ sắp buồn muốn chết.”

Mạch Sanh Tiêu thấy tinh thần của cô ấy không tốt cũng không ở lại lâu, ngồi thêm một lát rồi rời đi.

Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net

Trở lại Ngự Cảnh Viên, Duật Tôn đang ở trong thư phòng bận rộn với công việc. Sanh Tiêu đẩy cửa đi vào, cô đi đến bên cạnh người đàn ông: “Anh ủng hộ một khoản tiền cho trường học sao?”

“Cái gì trường học?” Duật Tôn cũng không ngẩng đầu lên.

“Còn giả bộ hồ đồ.”

Ngón tay của Duật Tôn gõ nhẹ trên bàn phím vi tính, sau một chuỗi động tác nghiêm chỉnh làm việc, lúc này mới ngẩng đầu lên: “Anh thấy điều kiện vùng núi không tốt, bọn họ cần số tiền đó.”

“Vậy sao anh cũng không nhắc qua cho em biết?”

“Những chuyện này anh đều giao cho tài vụ đi làm, không có gì đáng nói.”

Mạch Sanh Tiêu bị anh ôm vào lòng, nhân thể ngồi ở trên đùi Duật Tôn, cô ôm lấy cổ anh, chuyện thiệp mời không biết có nên nói hay không.

Duật Tôn nhìn thấy ánh mắt của cô lấp lánh, hình như có tâm sự: “Nghĩ gì thế?”

“Trường học gửi thiệp mời đến, họ muốn cử hành nghi thức cắt băng khánh thành đơn giản, muốn mời anh đến…”

Cô còn chưa nói xong đã thấy Duật Tôn nhíu lại mày kiếm. Mạch Sanh Tiêu không dám lên tiếng, lúc này tốt nhất là không tồn tại ngôn từ.

“Em muốn đi không?” Duật Tôn một hồi lâu sau mới hỏi: “Nói thật.”

“Kỳ thật ở trong thành thị ngây ngốc mãi cũng nhàm chán, vùng núi thì…”

Duật Tôn nghe ra là cô muốn đi, anh xòe bàn tay ra: “Thiệp mời đâu để anh xem thời gian thế nào, trước tiên cũng phải đem tất cả công tác đều an bài cho tốt.”

“Anh chịu đi sao?” Cô khó có thể tin được mà nhìn qua anh.

“Anh đi, cũng không có nói là dẫn em theo, em ở nhà chăm con thật tốt đi.”

Mạch Sanh Tiêu phát hiện ra khóe miệng của anh có ý cười vui vẻ: “Chán ghét, thật coi em như bà chủ nhà rồi?”

Hai tay Duật Tôn ôm lấy eo của cô, đem nửa người của cô đè ở trên mặt bàn. Sanh Tiêu dùng sức nâng người lên, không thể không ôm cổ của anh: “Kéo em đứng lên, thắt lưng của em sắp gãy rồi! ”

“Em không phải nói chán ghét anh sao? Sanh Tiêu, đều là từ miệng của em nói ra, nói đi, em chán ghét anh cái gì, hay là… căn bản nói một đằng mà nghĩ một nẻo, em yêu thích anh còn không hết, phải không?”

Sốc, da mặt thật dày.

Hai chân của Mạch Sanh Tiêu đá loạn lên: “Kéo em đứng lên! ”

Duật Tôn dứt khoát đẩy ghế ra đứng lên, với góc độ như vậy vừa vặn xâm nhập vào giữa hai chân của cô. Anh dán chặt lấy Mạch Sanh Tiêu đ

è cô ở trên mặt bàn: “Còn nói không thích, vậy không phải đang hấp dẫn anh sao?”

“Em không có! ”

Cương quyết cãi lại.

“Không có, vậy em đem chân mở ra như vậy làm cái gì?”

“Duật Tôn, anh nói chuyện còn có thể lưu manh hơn nữa không?” Mạch Sanh Tiêu vừa cười vừa mắng, đôi chân vô thức khép lại. Cô trông thấy khóe miệng của người đàn ông lộ ra đường cong không có chút ý tốt nào, hai tay Duật Tôn chống ở bên người cô: “Kẹp chặt quá, em đem anh kẹp hỏng rồi.”

Chẳng qua chỉ là một động tác rất đơn giản, lại bị anh thuyết minh thành ý tứ hạ lưu nhất. Môi mỏng của anh kề bên tai của Sanh Tiêu: “Anh còn có lời hạ lưu hơn đây, muốn nghe không? Anh không chỉ biết nói mà còn càng biết làm! ”

Mạch Sanh Tiêu đỏ mặt lên, mỗi lần thấy người đàn ông như vậy, cô luôn chỉ có thể che mặt: “Anh thật háo sắc.”

Cô nghe được tiếng khẽ cười của Duật Tôn trên đỉnh đầu mình đang dần lan ra: “Vậy em có thích anh đối với em háo sắc hay không?”

Tha cho cô đi.

Cổ của Mạch Sanh Tiêu đều đã lan tràn màu đỏ hồng.

Duật Tôn cứ không chiều theo ý cô, anh gỡ hai tay đang che mắt của cô ra: “Mau trả lời anh.”

Sanh Tiêu không thoát khỏi tay anh, chỉ còn cách cầu xin tha thứ: “Anh đừng đối với em nhất quyết không tha như thế.”

“Vậy em nói thích đi, nói yêu thích, anh liền bỏ qua cho em.”

Mạch Sanh Tiêu bất đắc dĩ, đành phải cong miệng lên: “Được rồi, em thích, anh hài lòng chưa?”

Duật Tôn cười đến đắc ý, bàn tay vỗ nhẹ lên mông cô: “Anh cũng biết mà, em cũng là háo sắc.”

“Duật Tôn! ”

Anh không nói gì thêm nữa, trực tiếp đè cô ở trên bàn hôn nóng bỏng lên môi.

Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net

Mạch Sanh Tiêu bắt đầu chuẩn bị để đi vùng núi, nghe nói nơi đó nhiệt độ thấp hơn so với nơi này, cô mang theo hai chiếc áo khoác mỏng, còn có các loại thuốc trừ muỗi, côn trùng, cái gì có thể nghĩ đến thì hầu như đều nhét vào trong vali.

Duật Tôn nói lần này không gắng sức nữa, sẽ mang tài xế theo. Anh nghĩ tới như đi du lịch giải sầu, ai mà ngờ, là anh tự đưa mình đi chịu tội.

Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net

Lái xe tới đường dành riêng cho người đi bộ, nơi này là khu trung tâm thương mại phồn hoa nhất của Bạch Sa, các lại xa xỉ phẩm cần thứ gì cũng đều có, hơn nữa mặt hàng mới xuất hiện tương đối sớm.

Anh đi vào trong tiệm trang sức Tiffany.

Quản lý vừa nhìn là nhận ra anh ngay, tự mình bước đến phục vụ: “Duật thiếu, xin hỏi có cần giúp gì không?”

“Ta muốn chọn một đôi nhẫn.”

“Là để tặng hay là chính mình dùng ạ?”

“Vừa là tặng, cũng là chính mình dùng.”

Quản lý ngầm hiểu, dẫn anh đến trước quầy, một nhân viên phục vụ đưa trà lên: “Mời ngài ngồi.”

Quản lý bước vào trong quầy hàng, đeo bao tay vào, tự mình phục vụ cho anh: “Ngài xem mẫu này như thế nào, đây cũng là tiệm chúng tôi thiết kế, ngụ ý ở bên trong là “Một lần gặp mặt, thương hoài ngàn năm”. Rất thích hợp để làm lễ vật cầu hôn hoặc là kỷ niệm ngày cưới.”

Duật Tôn chỉ nhìn qua một cái: “Đổi kiểu khác đi.”

“Vâng.”

Ngón tay quản lý xẹt qua một hàng, rơi vào một cặp nhẫn ở trên hộp.

“Mẫu này thì sao ạ? Đây là một kiểu có số lượng hạn chế, có một cái tên rất dễ nghe, tên là “Hoài Niệm”, tiệm của chúng tôi chỉ có ba bộ. Nhưng cái tên này không vui dù có rất nhiều người đã nhìn trúng. Chỉ là họ nói Hoài Niệm không có ngụ ý tốt như Nhất kiến chung tình.” Cũng đúng, ai chẳng muốn khi trao tặng sẽ nói tâm tình chút ít, cái tên “Hoài Niệm” lại quá mức mập mờ, có khi lại mang cảm giác không rõ ràng. “Cho ta xem một chút.”

Quản lý lấy hộp nhẫn ra đưa cho Duật Tôn.

Anh một cái liền nhìn trúng, chiếc nhẫn có thiết kế phức tạp tỉ mỉ, nửa đoạn trên chia làm hai vòng, hai đường cong tuyệt đẹp giao thoa lại, phần đuôi đính vào nhau, bên cạnh có 9 viên kim cương khảm vào rất đẹp.

Duật Tôn thích không riêng gì kiểu dáng, hơn nữa chủ yếu là cái tên.

Hoài Niệm.

Với anh và Mạch Sanh Tiêu thì có ngụ ý chuẩn xác nhất.

“Lấy cặp này, mở hòm phiếu đi.”

Lúc Duật Tôn đi ra khỏi cửa hàng đã đem hộp nhẫn bỏ vào trong túi quần.

Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net

Duật lão gia trông thấy hành lý của bọn họ bày ở trong phòng khách, Duật Tôn vẫn còn ở trên lầu, Mạch Sanh Tiêu thì đang dặn dò dì Hà.

“Gia gia.” Sanh Tiêu sau khi nói xong thì đi về phía lão gia: “Con cùng Tôn khả năng sẽ đi ra ngoài vài ngày, gia gia ở nhà hãy ăn cơm ngon, biết không?”

“Các ngươi đi đâu?”

“Đi vùng núi ạ, muốn tham gia nghi thức khánh thành một trường học.”

“Vậy dẫn ta cùng đi.” Lão gia bướng bỉnh đứng lên, có đôi khi so với trẻ con còn lợi hại hơn nhiều.

“Gia gia, ở đó đường không dễ đi, hơn nữa lại rất xa xôi, bôn ba mệt nhọc…”

“Ngươi cứ việc nói thẳng là không muốn mang theo ta đi.” Duật lão gia thoáng nhìn qua hai cái vali du lịch, rõ ràng là đi chơi, còn tưởng ông là già cả hồ đồ, dễ gạ gẫm: “Ta biết rõ cháu của ta là hiếu thuận nhất, nhất định là ngươi đang ở sau lưng nói bậy, làm cho nó không mang ta theo.”

“Gia gia, con không có.” Mạch Sanh Tiêu tranh cãi.

“Ngươi có.”

“Gia gia.” Sanh Tiêu kiên nhẫn đi đến trước mặt lão gia: “Con vẫn xem ngài là gia gia mà con thân nhất, chúng con về sau đi ra ngoài du lịch khẳng định là sẽ đưa gia gia theo. Nhưng đường vùng núi thật sự là không tốt, hơn nữa khí trời lại hay thay đổi.”

“Vậy là ngươi xem ta đã già rồi, không còn dùng được nữa phải không?”

“Gia gia, tinh thần gia gia tốt như vậy, trẻ tuổi lắm! ” Mạch Sanh Tiêu cười nịnh kéo tay lão gia: “Gia gia xem đi, con và Tôn đi ra ngoài còn không thể mang theo Bôn Bôn cơ mà. Bôn Bôn bình thường thân nhất hai người chúng con, nhưng kể từ sau khi gia gia tới đây, nhóc con thương gia gia đến nỗi cả con cũng phải hâm mộ đây. Con lại tìm không được người tri kỷ để chăm sóc nó…”

“Vậy cũng tốt, Bôn Bôn đi theo ta, các ngươi cứ yên tâm đi.” Lão gia dù sao thì tuổi tác cũng đã cao, không ngừng khen ngợi mấy câu quả nhiên đã bị cưa đổ.

Mạch Sanh Tiêu liên tục gật đầu, cô đã nói mà, có đôi khi người già phải dụ dỗ giống như con nít.

“Cảm ơn gia gia.”

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187

Tags: , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất