Truyện tình ở trang web TruyệnNgônTình.net tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, với nhiều thể loại hấp dẫn. Cùng nhau đắm chìm trong cảm xúc của tình yêu nào các bạn ơi!
Truyện tình » Truyện dài - Tiểu thuyết » Chìm Trong Cuộc Yêu » Phần 176

Chìm Trong Cuộc Yêu

Phần 176

Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net

Mạch Sanh Tiêu sáng sớm đã tỉnh dậy, mới phát giác tướng ngủ của chính mình thật xấu. Cô như con bạch tuộc tám chân dường như bám lấy người của Duật Tôn. Người đàn ông bị cô lấn đến mép giường, mắt thấy nếu xoay người một cái chắc sẽ lăn xuống đất mất thôi.

Cả hai người không ai mặc quần áo, nhưng nguyên cả tấm chăn còn bị Mạch Sanh Tiêu ngang nhiên đắp ở trên người mình, cô áy náy, bỗng thấy Duật Tôn muốn xoay người.

Cô vội vàng ôm lấy eo của anh.

Sợ anh thật sự sẽ rớt xuống bên dưới.

Đôi mắt phượng hẹp dài của Duật Tôn mở ra, cánh tay thuận thế vòng qua ôm Mạch Sanh Tiêu: “Em dậy rồi?”

“Vâng.”

Điện thoại trên tủ đầu giường vang lên, người đàn ông với tay lên, liếc mắt, tay anh chỉ hờ hững nhận cuộc gọi: “Alo?”

Mạch Sanh Tiêu giương cao khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn qua cái cằm kiên quyết của anh.

“Bây giờ? Bây giờ không rảnh… Ăn cơm xong đi, địa điểm tùy ông chọn. Ừ, tốt.”

“Ai vậy?”

Duật Tôn để điện thoại trở về chỗ cũ: “Viên Sơn Hùng.”

“Tôn, anh thật sự muốn hợp tác với hắn sao?”

“Anh muốn làm cho hắn trắng tay.” Ngón tay của Duật Tôn vén lên một lọn tóc của Mạch Sanh Tiêu: “Anh vốn định là cùng hắn đùa giỡn vui vẻ một chút, nhưng bây giờ không cần nữa. Anh muốn mau chóng giải quyết chuyện này cho xong ngay rồi trở về Bạch Sa, anh nhớ con trai.”

“Em cũng vậy.” Mạch Sanh Tiêu vùi ở trước ngực anh: “Cũng không biết Bôn Bôn ở nhà có ngoan hay không?”

“Dậy đi, hôm nay anh dẫn em đi ra ngoài đổi gió.”

Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net

Sanh Tiêu tùy ý chọn ấy áo sơ mi tay phồng màu trắng, tóc tai vừa vặn gọn gàng. Cô ngồi ở vị trí ghế lái phụ, nhẹ nhàng ngồi bắt chéo chân, quần bút chì màu lam rất tôn lên dáng chân thon, nhìn vào một chút là cảm thấy như một nữ sinh vừa mới bước ra khỏi cổng trường.

Duật Tôn lén nhìn qua, chẳng trách được, nói anh cái gì mà trâu già gặm cỏ non.

Hai bên tay áo của Mạch Sanh Tiêu được săn lên khuỷu tay, cô nghe được Duật Tôn nói ra: “Sanh Tiêu, em mai mốt nên ăn mặc chín chắn một chút.”

“Em không đủ chín chắn sao?”

“Ăn mặc thế này thực trẻ con.”

“Nhưng em nhớ rõ là anh thích non trẻ.”

Được rồi, tự nâng đá đập vào chân mình.

Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net

Duật Tôn cố ý tìm thổ địa của thành phố Nghênh An để làm người dẫn đường, Mạch Sanh Tiêu thấy đang chạy qua một bờ hồ, cô reo lên để Duật Tôn dừng xe lại.

Kỳ thật cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một công viên bình thường nhưng hồ nước là cảnh thiên nhiên, hai bên cành liễu rủ xuống lả lướt mềm mại, cảnh sắc đẹp hiếm thấy.

Duật Tôn đậu xe ở ven đường, anh dựa người vào thân xe ôm lấy Mạch Sanh Tiêu, công khai trước bàn dân thiên hạ nâng khuôn mặt thanh tú mà thân mật. Mạch Sanh Tiêu ngả đầu dựa vào bả vai của người đàn ông, bọn họ đứng ở trên lối đi bộ rộng rãi, thân thể thì dựa vào cửa xe.

Hai tay của Duật Tôn đặt ở bụng của Sanh Tiêu, môi mỏng anh đến gần bên tai cô đang định nói chuyện, liền nghe từ đằng xa truyền đến tiếng la hét.

“Á á… muốn chết sao…”

“Muốn chết à…”

“Má ơi…”

Rồi thấy một chiếc quân xa màu đen lách qua lách lại chạy trên đường, lại đổi hướng chạy về phía lối đi bộ, tốc độc xe rất nhanh, vèo qua một cái, liền có người mắng lên: “Có quân xa là rất hay sao, lưu manh à?”

Mạch Sanh Tiêu chỉ cảm thấy trước mặt chợt lóa lên một cái, bánh xe hầu như cán qua sát mũi chân của cô, gương chiếu hậu lại càng thiếu chút nữa là quẹt vào quần áo của mình.

Chiếc xe gào thét mà đi, cán lên bãi cỏ xanh mướt, người đàn ông ngồi trên ghế lái mạnh mẽ đánh tay lái, chiếc xe bay vọt ra ngoài chặn lại ngay ở đầu đường bên kia, sau đó thấy ngay một chiếc Audi màu đỏ phanh lại mãnh liệt, lúc này mới không bị đụng vào.

“Mẹ, ta thèm vào, muốn chết à! ” Người đàn ông ôm Mạch Sanh Tiêu tuôn ra một câu nói tục, muốn bước đến.

“Duật thiếu, Duật thiếu xin dừng lại…” Người thanh niên dẫn đường vội vàng bước chân ngăn cản anh lại: “Duật thiếu, bỏ qua đi.”

“Làm sao vậy? Người đó là ai?”

“Là Minh Tam thiếu.” Người đàn ông ngắm nhìn chiếc quân xa màu đen: “Tam công tử của Minh gia, người này rất khó đối phó. Duật thiếu, ở địa phương này vẫn là thêm một chuyện không bằng bớt được một chuyện.”

Mạch Sanh Tiêu cũng thuận thế ôm lại cánh tay của Duật Tôn: “Có lẽ người đó thực sự có việc gấp, hơn nữa buổi chiều anh còn muốn đi gặp Viên Sơn Hùng, ngàn vạn lần đừng làm lớn chuyện cỏn con này.”

“Có thể có chuyện gì chứ, anh thấy cũng chính là đuổi theo phụ nữ.” Duật Tôn ôm Mạch Sanh Tiêu dựa trở lại xe, vẻ mặt thư thái đứng xem kịch vui.

“Rầm…”

“Rầm…”

Hai tiếng sập cửa xe đồng thời vang lên cùng một lúc.

Các xe hơi phía sau bị cản đường đã xếp thành hàng, có người bắt đầu luống cuống định nhấn còi, nhưng vừa nhìn thấy biển số xe của quân xa, phần lớn vẫn phải lựa chọn cách nghiến nát răng mà nuốt vào trong bụng.

“Cô…” Minh Tam thiếu xuống xe hiển nhiên tức giận không ít: “Cấu kết, cô khá lắm! ”

“Tôi không phải là Cấu kết! ”

“Cô rõ ràng dám ở sau lưng đâm tôi, lần đầu tiên tôi bị thua thiệt ở trên người phụ nữ.”

“Minh Tam thiếu, trước mắt bao nhiêu người anh lại cùng tôi ầm ĩ như vậy, anh cũng không sợ mất mặt sao.” Phó Nhiễm tựa ở trước xe, mắt lạnh liếc nhìn người đàn ông kia.

Mạch Sanh Tiêu chỉ có thể nhìn rõ gò má lộ ra của người đàn ông, thật sự là đẹp trai, đôi mắt mảnh hạ xuống, ánh mắt tiêu chuẩn đào hoa, hút hồn người khác.

“Cấu kết, tôi không sợ mất mặt, da mặt bên trong của tôi đã dày rồi.”

“Anh rất thích hôn thê của mình cấu kết với người khác đúng không? Được…” Phó Nhiễm mở cửa xe ngồi vào bên trong.

“Cô đi đâu?”

Phó Nhiễm hạ kính xe xuống: “Về nhà.”

Nhưng xe của người đàn ông đã cản đường, cô nửa bước cũng khó đi được: “Anh đem xe tránh ra, tôi trở về nói rõ chuyện đó với anh.”

“Tin rằng cô cũng không dám ở dưới mí mắt tôi mà giở trò gian trá.” Minh Tam thiếu trở lại trong xe của mình, mới quay đầu xe đi, đã thấy Phó Nhiễm một cước nhấn ga lướt qua bên cạnh xe hắn, khóe miệng của người đàn ông nâng lên cười lạnh, khuôn mặt tà tứ: “Dám đùa giỡn tôi, phải, là cô chán sống rồi.”

Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net

Khuôn mặt Mạch Sanh Tiêu bị người đàn ông bên cạnh khẽ nhéo vào: “Xem đủ rồi chưa?”

Thật khó xử.

Cô xác thực là đã chăm chú xem, Sanh Tiêu thẹn thùng sờ nhẹ lên mũi: “Cô gái kia thật là xinh đẹp.”

“Em còn muốn nói tên kia đẹp trai phải không?”

“Chẳng qua dám rêu rao khắp nơi như vậy, khẳng định bình thường đã làm toàn chuyện xấu.” Cảm giác đầu tiên của Mạch Sanh Tiêu là sẽ đem những người đàn ông kiểu như vậy gom thành hạng công tử phóng đãng.

“Ở thành phố Nghênh An, ai cũng không dám chọc vào Tam công tử này.”

“Sao lại vậy, anh ta chẳng lẽ là con trai của Hải Long Vương?” Mạch Sanh Tiêu nghi hoặc hỏi.

Người thanh niên buồn cười: “Cũng không kém bao nhiêu đâu.”

Duật Tôn đưa Sanh Tiêu ăn cơm trưa ở bên ngoài, cô không muốn cùng anh đi xã giao, sợ phải nhìn khuôn mặt dối trá kia một lần nữa. Duật Tôn cũng không ép buộc nên đưa cô trở về khách sạn.

Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net

Buổi trưa, Viên San sau một giấc ngủ thẳng, ả dè dặt xuống lầu, bước chân cực kỳ chậm chạp. Trong nhà ăn của Viên gia, bảo mẫu đã chuẩn bị cơm trưa xong xuôi, Viên Sơn Hùng không vui lườm cô ta một cái: “Cũng không biết nhìn xem đã ngủ thẳng đến lúc nào.”

“Cha, cha cứ rầy la con.”

Viên San kéo ghế ngồi xuống, cô nàng khép hai chân lại, tiện tay vuốt tóc dài.

Lúc nhận được điện thoại của Duật Tôn, Viên San đang ăn cơm, ả liếc nhìn Viên Sơn Hùng đang ngồi ở bên cạnh, trên mặt khó nén được mừng rỡ, liên tục gật đầu.

Viên Sanh cúp điện thoại, đắc ý mà cười nói: “Cha, Duật Tôn hẹn con ra ngoài.”

“Hả? Hẹn ở đâu?”

“Không nói cho cha! ” Bàn tay Viên San xòe ra trước mặt Viên Sơn Hùng: “Đưa hợp đồng cho con đi.”

“Làm sao, hắn đồng ý?”

“Hắn nói là để con mang theo hợp đồng để ký.” Viên San giơ giơ chiếc điện thoại trong tay: “Cha còn nói hắn đối với con không có hứng thú không?”

“Cái gì mà hứng thú với chả không hứng thú?” Viên phu nhân từ nhà bếp đi ra.

“Mẹ, không có gì.” Viên San giấu giếm nâng miệng lên cười, sau buổi cơm trưa, cô nàng đi theo Viên Sơn Hùng đến thư phòng.

“Đây là hợp đồng, vấn đề chi tiết thì người của chúng ra đã cùng bàn bạc với hắn rồi, con chỉ cần làm cho hắn ký tên là được.” Viên Sơn Hùng giao trọng trách lên tay của ả: “Con gái, đường tắt trong những chuyện này con cũng học được không ít, làm sao bằng một chút thủ thuật mà chính mình mang đến lợi ích nhiều hơn nữa, chắc là không cần ba ba dạy con.”

Ý tứ của ông ấy, cô ta hiểu rất rõ, chẳng phải là có chiếm tiện nghi cũng không sao, nhưng đừng thật sự lên giường với đàn ông sao?

Viên San không nghĩ tới Duật Tôn lại gọi điện thoại cho ả sớm như vậy, hơn nữa chuyện của công ty, ả đã cho rằng sẽ kéo dài ít nhất là một tháng. Màng trinh mặc dù đã tu bổ nhưng bác sỹ nói tháng sau mới có thể sinh hoạt vợ chồng. Chẳng may Duật Tôn thật sự yêu cầu…

Cô nàng có chút thấp thỏm, lúc này không được, chỉ có chu toàn với Duật Tôn, phải làm cho hắn kiềm chế, chịu đựng ham muốn mới là tốt nhất.

Viên San trước khi ra cửa đã nhận được tin nhắn của Duật Tôn, là một phòng trong khách sạn.

Trong lòng ả không giấu được mừng rỡ tung tăng, không có tự mình lái xe mà trực tiếp đón taxi đi đến.

Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net

Lúc Viên San đi vào khách sạn, Duật Tôn đang đứng ở cửa sổ của tầng mười, mắt phượng hẹp dài nhìn hướng xa xăm, phong cảnh như tranh vẽ, nhìn không sót lại thứ gì.

“Leng keng…”

Anh lấy lại tinh thần, đi tới mở cửa.

Viên San mặc áo màu hồng phấn, váy ngắn, chân mang giày cao gót. Ả tựa ở cửa, lúc thấy Duật Tôn đã trêu đùa: “Phu nhân của ngài không có ở trong phòng sao? Tôi thật sự sợ cô ấy sẽ đem tôi xé ra mất.”

Duật Tôn tránh người sang bên cạnh để cho cô ả đi vào: “Phu nhân của ta rất hiền lành.”

“Thật không?” Viên San câu dẫn ra cánh môi cười như không cười, ánh mắt

quét về phía giường lớn: “Vậy… Lúc ở trên giường lại có thể quá mức ôn nhu không?”

Rõ ràng đối mặt với ả, Duật Tôn cũng không tỏ ra như ả đã dự đoán, không có vẻ nôn nóng chút nào. Hắn đi thẳng về phía sô pha: “Hợp đồng đã mang tới chưa?”

“Có đây.”

Viên San dè dặt ngồi xuống, Duật Tôn nhìn chằm chằm vào động tác của ả, dĩ nhiên đã biết rõ ả ta mới trải qua tiểu phẫu, không nghĩ tới chỉ vì một câu nói của hắn mà ả lại thật sự ngoan ngoãn làm theo.

Duật Tôn tiếp nhận hợp đồng, lật xem cẩn thận.

Viên San dần dần ngang nhiên lấn tới, váy vốn đã quá ngắn, bây giờ hai đùi trắng nõn hầu như đã lộ ra hoàn toàn trước mắt người đàn ông: “Duật thiếu, cám ơn anh đã cùng hợp tác với chúng tôi.”

“Ta còn chưa ký tên mà.” Duật Tôn ngẩng đầu lên, nhẹ liếc một cái: “Về phần hợp tác mà nói thì còn sớm, nhiều người muốn có được cái đơn làm ăn này như vậy, ta dựa vào cái gì mà giao lại trong tay cô?”

Cánh tay trắng nõn của Viên San thả tới bên vai của Duật Tôn: “Vậy theo ý anh, tôi nên làm thế nào?”

“Còn cần ta dạy cho cô sao?” Người đàn ông đem vấn đề ném trả lại cho ả.

Viên San đã hạ quyết tâm, dù sao lần chữa trị này cũng rất ổn, bác sỹ phần lớn thích lừa gạt người khác, đợi sau khi xong việc ả sẽ tĩnh dưỡng thật tốt, sẽ không có chuyện gì: “Vậy…” Cô nàng duỗi ngón tay ra, dò xét lên ngực Duật Tôn.

Duật Tôn giữ lấy tay của ả: “Ta không thiếu phụ nữ.”

“Nhưng tôi cho anh cảm giác, không phải các cô ấy đều có thể làm cho anh hiểu rõ được.”

“Vậy xem ra cô cực kỳ lão luyện.” Gò má của Duật Tôn đối diện với Viên San, một đôi mắt hẹp dài nhẹ mị.

Trong mắt Viên San thoáng hiện lên vẻ mất tự nhiên: “Duật thiếu, vậy là anh không biết chứ có người trời sinh không cần giáo điều liền có thể trở thành ngọc quý, tôi nghĩ mình có thể chính là người như vậy.”

“Cô biết khiêu vũ không?”

Đối mặt với vấn đề hắn đột nhiên nêu lên, Viên San ngẩn ra, không hiểu nổi người đàn ông này nghĩ như thế nào mà hỏi như vậy: “Tôi biết.”

“Cô nhảy cho ta xem một bài, thấy cao hứng, ta lập tức ký hợp đồng cho cô.”

“Cái này…” Sắc mặt Viên Sanh do dự, bác sỹ đã hết sức dặn dò, không được vận động mạnh để phòng màng trinh bị rách ra lần nữa, nếu như còn chưa lên giường với Duật Tôn mà đã rách thì chẳng phải là ả không được lợi lộc thì mà còn bị thiệt hại sao?

“Sao vậy, không muốn?” Ánh mắt thu hút của người đàn ông chứa vẻ không có hảo ý, Viên San vọng tưởng sẽ cùng hắn tạo nên mối quan hệ tốt, mà hắn mỗi lần nhìn ả thì đều cảm thấy buồn nôn: “Vậy cô đi về trước đi.”

“Tôi chưa nói là không muốn! ” Viên San bị hắn nhìn chằm chằm không thể không đứng dậy. Nửa người trên của Duật Tôn dựa vào lưng ghế, hắn mở nhạc lên, là một bản nhạc dance: “Nhảy đi.”

Viên San mặc váy ngắn đứng ở trước bàn trà, ả uốn éo mềm dẻo nhưng từ xương hông trở xuống vẫn không dám cử động mạnh. Duật Tôn nhìn qua cô nàng ở trước mặt giống như nhìn tôm tép nhãi nhép tầm thường. Khóe miệng vui vẻ của hắn càng trở lên lãnh lệ: “Nhìn cô biểu diễn thế này còn không bằng ta ra ngoài đường nhìn mấy bà già ca múa, có nhảy được hay không? Không thể thì cút đi! ”

Viên San vung ra chút ít động tác, Duật Tôn dứt khoát đứng lên, bàn tay hắn kề sát vào thắt lưng của Viên San: “Chỗ này uốn mạnh lên, ta không thích phụ nữ như con cá chết. Cô xem cô có gương mặt tốt như vậy, cơ thể không đến mức cứng ngắc như thế chứ.”

Viên San nghe vậy rất là kinh hoảng, không nghĩ tới người đàn ông này còn có thể háo sắc như thế. Ả cố nén khó chịu, muốn đem toàn bộ phong tình của bản thân phơi bày. Duật Tôn trở lại chỗ ngồi, châm một điếu thuốc không có hút lần nào, mà đặt ở trên gạt tàn thuốc.

Mùi thuốc lá hòa vào hương thơm, vũ đạo của Viên San càng trở nên điên cuồng, ả ta rất nhanh ra mồ hôi đầm đìa. Duật Tôn ở bên cạnh vỗ tay: “Tiếp tục, thật không tệ.”

Cô nàng đột nhiên cảm thấy người đàn ông này có nét vương tử lạnh lùng mà trong ngực lại cất giấu một trái tim gian ác.

Chân của Viên San dừng lại, bàn tay chống trên vách tường bên cạnh, tay kia đè lại bụng. Không được rồi, tiếp tục như vậy nữa ả ta thật sự sẽ bị hành hạ đến chết.

“Sao vậy, chỉ có vài món công phu mèo quào sao?”

Viên Sang càng không đoán ra được tâm ý của người đàn ông, ả lập lại chiêu cũ: “Duật thiếu, anh thấy tôi cũng mệt mỏi thành bộ dạng thế này rồi, chúng ta tìm chuyện khác làm được không?”

“Tốt lắm.” Duật Tôn ném hợp đồng xuống dưới chân của Viên San: “Đi ra ngoài.”

Sắc mặt cô ả cứng đờ, xem ra đàn ông chỉ có thể biến thái cỡ này.

“Duật thiếu…” Viên San từ từ cúi người xuống, nơi đã trải qua giải phẫu bây giờ khó chịu muốn chết. Ả khó khăn nhặt hợp đồng kia lên: “Anh đã không có hứng thú, vậy được, tôi sẽ nhảy.”

Duật Tôn cũng tự cảm thấy chính mình xấu xa, Viên San bằng bất cứ giá nào cũng vặn vẹo vòng eo.

“Động tác của chân, ta nhìn không ra vũ đạo của cô.”

Vận động kịch liệt ở dưới thân, Viên San đột nhiên thét chói tai, hai tay ả ôm lấy bụng ngồi chồm hổm xuống. Duật Tôn chứng kiến một dòng đỏ thẫm từ đùi trong của cô ả đi xuống.

A, quả nhiên bị phá.

Hắn chỉ muốn giáo huấn cho cô ả, không nghĩ tới vật kia trải qua vận động có vài cái lại thật sự bị phá.

Giả chính là giả.

“Cô làm sao vậy?” Duật Tôn cố tình hỏi.

Viên San khuôn mặt trắng bệch, khoát khoát tay: “Chắc là… Có thể tôi đã đến tháng.”

“Oh.” Duật Tôn gật gật đầu: “Nhảy rất tốt.” Hắn lấy ra cây bút, ký lên trên hợp đồng.

Hắn đứng dậy đi đến trước mặt Viên San: “Đi thôi, ta đưa cô trở về.”

Viên San cố nén khó chịu, cầm lấy túi xách đi theo sau lưng Duật Tôn.

Xong, hợp đồng này đã được ký kết thành công, về sau người đàn ông này có nói gì thì cô ả cũng không dám chọc vào. Vừa mới bắt đầu ả còn mơ mộng, muốn đi thử một lần, thì ra là có người háo sắc đặt biệt, ít nhiều gì cũng đều là biến thái.

Không ngờ rằng lần thứ hai của ả, còn chưa dùng đến đã bị tự mình phá hoại.

Nhưng Viên San còn có chút vui mừng, đó là Duật Tôn đưa ả trở về.

Vừa tới cổng, liền chứng kiến một đại bang đứng ở bên ngoài, Viên San theo Duật Tôn xuống xe.

“Duật thiếu.” Người đàn ông dẫn đầu mở cổng chính ra, bọn họ đi vào như chỗ không người, Viên San theo sát ở phía sau: “Các người là ai, nơi này là nhà của tôi.”

Duật Tôn tận lực bước đi thật chậm để đợi cô ả: “Dẫn ta đi gặp cha cô.”

“Những người này…”

“Đi thôi.” Duật Tôn kéo lấy cổ tay của cô nàng.

Lúc đi vào phòng khách của Viên gia, Viên Sơn Hùng đang ngồi ở trên ghế salon vừa xem báo, vừa chờ tin tốt của con gái. Nhưng lại chứng kiến một đại bang xông tới, hắn rất nhanh phản ứng lại: “Các ngươi là ai?”

Tầm mắt trông thấy Duật Tôn và Viên San tiến lên phía trước, hắn lúc này mới thở ra: “Thì ra là Duật thiếu.”

“Cha.” Viên San đi đến bên cạnh hắn.

“Con gái, con làm sao mà sắc mặt lại khó coi như vậy?”

Duật Tôn tự mình tìm chỗ ngồi xuống: “Không có việc gì, chúng tôi vừa rồi chơi đùa một lát, à, đây là hợp đồng.”

Viên Sơn Hùng buông tay khoác ở bả vai Viên San ra, hắn ra hiệu cho bảo mẫu đi pha trà, cầm lấy hợp đồng xem kỹ một lần: “Duật thiếu, ngài yên tâm, cuộc trao đổi này bảo đảm làm cho ngài lợi nhuận thêm cao.”

“Viên tổng, vậy chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ! ” Viên Sơn Hùng đi đến trước người Duật Tôn, hắn duỗi một tay ra định bắt tay, lại thấy đối phương cũng không có ý tứ đứng dậy. Thật không thể không ngượng ngùng thu hồi tay lại, chẳng lẽ người trẻ tuổi bây giờ đều như vậy? Cuồng vọng đến mức không ai bì nổi.

Nhưng trong làm ăn có phân cao thấp, chỉ có thể nhịn.

“Ta nghe nói, công ty của các ngươi đời trước là một tập đoàn rất lớn, như thế nào mà mới 20 năm đã lụi bại thành như vậy?”

“Còn gì khác ngoài làm ăn kinh tế bị đình trệ, về sau còn gặp phải khủng hoảng kinh tế…”

“Phải không?” Duật Tôn ngẩng đầu, nhìn kỹ xung quanh: “Nhà này rất tốt, dù thế nào cũng đáng mấy trăm vạn phải không?”

Viên Sơn Hùng nhìn đoàn người ở sau lưng Duật Tôn xếp thành một hàng, như một cuộc chiến…

“Đúng đúng, trong nhà đáng giá cũng vì những thứ bất động sản.”

“Ta với ông thật đúng lúc trái ngược nhau.” Duật Tôn giương cao khóe miệng, cười đến là bình tĩnh: “Gần đây trong tay tiền dư nhiều không có chỗ để, liền tìm đến công ty của ngài vui đùa một chút, không ngờ, Viên tổng ngài vận khí tốt…”

Viên Sơn Hùng càng nghe ra ý tứ trong lời nói, càng cảm thấy không thích hợp: “Duật thiếu, ngài… Ngài thật sự là tuổi trẻ tài cao, cuộc làm ăn lớn như vậy mà còn nói đến vui chơi.”

“Ta không muốn kiếm tiền.”

“Cái gì?”

“Thật sự.” Duật Tôn bắt chéo một chân lên: “Ta với ông nói rõ đi, cuộc làm ăn này không lấy tiền đặt cọc, ông khả năng phải thế chân chỗ bất động sản cuối cùng còn dư lại này vào trong đó.”

Viên Sơn Hùng ráng nâng lên nụ cười cứng ngắc trên mặt: “Duật thiếu, ngài, đừng… đừng nói giỡn.”

“Chậc chậc, ông thật là dễ nói chuyện, ta như đang nói đùa sao?”

Viên Sơn Hùng nhìn chằm chằm vào hợp đồng trong tay.

“Ông có xé bỏ cũng vô dụng.” Duật Tôn đứng dậy, từng bước một đi về hướng phòng khách, bàn tay anh khẽ vuốt lên giá sách bên cạnh: “Ông có ký hay không ký, kỳ thật đều như nhau cả thôi. Nhưng ta không muốn tốn nhiều thời gian với ông, ta hôm nay sẽ dùng phương thức dã man nhất để cùng ông giải quyết.”

Anh nói xong, hướng về phía người đàn ông bên cạnh ra lệnh.

“Người đâu, đập cho ta.”

Vài món đồ cổ trên giá sách dẫn đầu gặp nạn, Viên San bị hù dọa la toáng lên: “Xảy ra chuyện gì vậy, các ngươi mau dừng tay, nếu không ta báo cảnh sát! ”

Duật Tôn ngồi trở lại sô pha: “Báo cảnh sát cũng vô dụng, cô không phải là giả vờ trinh tiết sao? Nói nhảm một câu nữa, ta để cho người ở trong nhà này thay phiên làm cô một lần, kiểm nghiệm xem cái màng kia giả thật thế nào.”

“Ngươi… Ngươi biết?” Khuôn mặt Viên San bị hù dọa thất sắc: “Ngươi lại còn hành hạ ta như vậy, ngươi không phải là người! ”

“Lại còn biết mắng sao?” Môi mỏng của người đàn ông tạo thành một đường cong tàn khốc.

“Ngươi đến tột cùng là ai?” Viên Sơn Hùng nhìn qua đống đồ ngổn ngang đầy đất, đột nhiên lên tiếng, giọng nói không giống Viên San mà rối loạn lên, ngược lại tỉnh táo rất nhiều.

Duật Tôn đến bên cạnh Viên Sơn Hùng ngồi xuống ghế salon: “Không nhớ ra sao?”

“Không t

hể nào…” Viên Sơn Hùng nói ra một câu không đầu không đuôi, hắn lại nhìn chằm chằm vào gương mặt của Duật Tôn: “Không thể nào.”

“Cái gì mà không thể nào?” Duật Tôn cười lạnh hỏi ngược lại.

“Duật, ngươi cũng mang họ Duật…”

Thân thể cao to của Duật Tôn bức đến trước mặt Viên Sơn Hùng, anh cúi người xuống: “Lúc ấy, ngươi dùng bao nhiêu tiền để mua ba mạng nhà một nhà chúng ta?”

Viên Sơn Hùng trợn tròn hai mắt sợ hãi, Duật Tôn một phát nắm lấy cổ áo của hắn, đem hắn ném xuống sàn nhà cứng rắn. Viên Sơn Hùng tay phải dè dặt mò vào trong túi, Duật Tôn dùng sức đạp vào cổ tay của hắn, hắn không ngừng kêu la: “Đừng như vậy, tha mạng…”

“Cha mẹ ta khi đó cũng muốn được sống, ai có thể cho bọn họ cơ hội này?” Duật Tôn nâng chân phải lên, hướng vào phần eo của Viên Sơn Hùng đá mạnh vào.

“Aaa… cứu mạng… a…”

“Ta đã thề, muốn cho kẻ đã hại bọn họ, nợ máu phải trả bằng máu. Ngươi muốn nếm thử cảm giác sống không bằng chết không?” Duật Tôn cúi người xuống, nắm lấy cổ áo của Viên Sơn Hùng lôi hắn đứng lên, thuận tay đẩy mạnh, hắn bị đâm vào cạnh của giá sách, trong nháy mắt đầu rơi máu chảy.

“Cha…” Viên San sợ hãi kêu lên.

“Xảy ra chuyện gì?” Viên phu nhân từ trên lầu đi xuống.

Người đàn ông đứng ở gần cầu thang nhất đẩy bà ấy đến ngã trước mặt của Viên Sơn Hùng: “Ông ơi, ông làm sao vậy, các ngươi là ai?”

Không có ai muốn trả lời bà ta.

Duật Tôn vung Thiết Quyền nện như mưa xuống người của Viên Sơn Hùng, lão ta cuộn tròn hai chân lại chỉ lo kêu rên, khuôn mặt toàn máu, đã không nhìn ra được diện mạo thật.

Từ khoảnh khắc Duật Tôn nhận được tin tức đó, anh liền muốn đem hắn băm thành trăm mảnh, anh muốn hành hạ hắn một chút cho đến chết nhưng lại không làm được. Anh đã ngụy trang khá tốt nhưng vẫn không thể che giấu hết một cảm giác đau đớn trong lòng đang dần rách ra.

Anh muốn từ từ bức tử Viên Sơn Hùng nhưng kỳ thật cũng không thể nghi ngờ rằng chính mình lại xát muốn vào vết thương chưa lành hẳn. Ba mẹ trên trời đã phải đợi quá lâu, Duật Tôn cũng không muốn để họ chờ thêm nữa, anh cần phải nhanh chóng tiễn Viên Sơn Hùng xuống địa ngục.

Để cho hắn sống ở nhân gian này hơn 20 năm đã là một ban ân lớn nhất đối với hắn.

Sau một trận quyền đấm cước đá, Viên Sơn Hùng bây giờ đã hấp hối.

Duật Tôn đi đến bàn trà, thấy trên mặt bàn có một con dao gọt trái cây, anh thuận tay nhặt lên.

Viên Sơn Hùng chỉ cảm thấy trước mắt thoáng hiện lên một ánh sáng lạnh lẽo, hắn bị hù dọa đến mức con ngươi co rút lại.

Nếu không phải tại hắn, ba mẹ cũng sẽ không chết, ông nội cũng sẽ không xảy ra tai nạn giao thông, Duật Tôn giơ cao tay. Viên Sơn Hùng biết rõ nếu bây giờ không nói thì hắn thật sự sẽ mất mạng ngay lập tức, hắn liều mạng dùng toàn lực ôm lấy chân của Duật Tôn: “Tha mạng, xin tha mạng… ngươi còn có người thân ở trên đời này, đừng giết ta.”

“Ngươi nói cái gì?” Duật Tôn khó có thể tin, vội nắm chặt cổ áo của Viên Sơn Hùng: “Ngươi lập lại lần nữa! ”

“Ta nói, ông nội của ngươi năm đó xảy ra tai nạn giao thông là thật, nhưng ông ấy không chết, hiện tại ông ta được sống rất tốt, đã… đã 81 tuổi, thân thể khỏe mạnh lắm…”

Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net

Danh sách các phần:
Phần 1Phần 2Phần 3Phần 4Phần 5Phần 6Phần 7Phần 8Phần 9Phần 10Phần 11Phần 12Phần 13Phần 14Phần 15Phần 16Phần 17Phần 18Phần 19Phần 20Phần 21Phần 22Phần 23Phần 24Phần 25Phần 26Phần 27Phần 28Phần 29Phần 30Phần 31Phần 32Phần 33Phần 34Phần 35Phần 36Phần 37Phần 38Phần 39Phần 40Phần 41Phần 42Phần 43Phần 44Phần 45Phần 46Phần 47Phần 48Phần 49Phần 50Phần 51Phần 52Phần 53Phần 54Phần 55Phần 56Phần 57Phần 58Phần 59Phần 60Phần 61Phần 62Phần 63Phần 64Phần 65Phần 66Phần 67Phần 68Phần 69Phần 70Phần 71Phần 72Phần 73Phần 74Phần 75Phần 76Phần 77Phần 78Phần 79Phần 80Phần 81Phần 82Phần 83Phần 84Phần 85Phần 86Phần 87Phần 88Phần 89Phần 90Phần 91Phần 92Phần 93Phần 94Phần 95Phần 96Phần 97Phần 98Phần 99Phần 100Phần 101Phần 102Phần 103Phần 104Phần 105Phần 106Phần 107Phần 108Phần 109Phần 110Phần 111Phần 112Phần 113Phần 114Phần 115Phần 116Phần 117Phần 118Phần 119Phần 120Phần 121Phần 122Phần 123Phần 124Phần 125Phần 126Phần 127Phần 128Phần 129Phần 130Phần 131Phần 132Phần 133Phần 134Phần 135Phần 136Phần 137Phần 138Phần 139Phần 140Phần 141Phần 142Phần 143Phần 144Phần 145Phần 146Phần 147Phần 148Phần 149Phần 150Phần 151Phần 152Phần 153Phần 154Phần 155Phần 156Phần 157Phần 158Phần 159Phần 160Phần 161Phần 162Phần 163Phần 164Phần 165Phần 166Phần 167Phần 168Phần 169Phần 170Phần 171Phần 172Phần 173Phần 174Phần 175Phần 176Phần 177Phần 178Phần 179Phần 180Phần 181Phần 182Phần 183Phần 184Phần 185Phần 186Phần 187

Tags: , , , , , , ,

Bình luận

Có thể bạn cũng muốn đọc

Thể loại

Top 10 truyện hay nhất