Lúc này vô cùng cấp bách, cô vội lôi kéo Dạ Thần ra khỏi nơi này.
“Cô thật sự chịu ở lại bên cạnh ta?” Làm như không thể tin tưởng được một chút nào, Dạ Thần hỏi lại lần nữa. Ánh mắt lạnh màu lam của hắn vây lấy khuôn mặt toát ra sợ hãi của Sanh Tiêu.
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của người đàn ông, cô không thể không nói dối: “Đúng, tôi nghĩ thông rồi, nếu như vậy thì ít nhất Bôn Bôn và anh ấy mới không có việc gì.”
“Ta sẽ không để bọn họ xảy ra chuyện, cô yên tâm.”
Sanh Tiêu tránh đi khóe miệng đang nhuộm thấm vui vẻ của Dạ Thần: “Vì tôi, anh chịu buông tha thù hận sao?”
“Cô ở lại bên cạnh ta, ta liền có thể.”
Dạ Thần nắm tay Mạch Sanh Tiêu, ngón tay của cô nhẹ co lại nhưng không tránh ra nữa.
Sanh Tiêu trong lòng bây giờ giấu không được lo lắng, cô không biết là có thể lừa gạt được bao lâu, nếu có người mở cửa đi vào, nhìn kỹ người nằm đó thì nhất định sẽ bị phát giác.
Cô thấp thỏm bất an đi theo sau lưng Dạ Thần.
Ngón tay của người đàn ông trong bàn tay cô nhẹ nhàng nâng niu, hình như có quyến luyến, hình như có mãn nguyện. Hai người trong lòng mang hai tâm sự, Dạ Thần biết rõ dùng phương thức như thế này để giữ Mạch Sanh Tiêu lại bên mình thì có thể cô sẽ hận hắn, nhưng hắn tìm không được cách nào khác, lại không thể cam lòng nhìn cô rời đi.
Trong hành lang yên lặng, có thể nghe được hai tiếng bước chân.
“Còn Alice…”
“Ta sẽ cho cô ta Tử Thần.”
“Chẳng lẽ, muốn cô ấy cả đời tiêm vào sao?”
“Không có thuốc giải, chỉ có thể như vậy thôi.”
Mạch Sanh Tiêu chợt cảm thấy rợn cả tóc gáy, tiêm ma túy lâu dài như thế thì cô ấy còn cứu được không?
Dạ Thần mang Sanh Tiêu trở lại phòng của cô, Mạch Sanh Tiêu chạy tới vẫn thấy Bôn Bôn đang ngủ say, cô lúc này mới cảm thấy nhẹ lòng hơn.
“Về sau đừng cho người khác tiêm vào Tử Thần, tôi cảm thấy quá tàn nhẫn.” Mạch Sanh Tiêu ngồi ở mép giường, nhớ tới lúc Alice phát tác cơn nghiện, hơn nữa, không có thuốc giải thì sau này làm sao còn có hy vọng sống sót?
“Ừ.” Cô nghe được tiếng của Dạ Thần nói ra rất nhẹ, chỉ một chữ duy nhất như vậy.
“Tôi… tôi muốn ngủ.” Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông, lúng túng lên tiếng.
“Ừ.” Lại là một tiếng trả lời cực kỳ nhỏ.
Sanh Tiêu thấy Dạ Thần không có ý tứ muốn rời đi, cô lại không dám ngủ, chỉ có thể để hai tay ở mép giường em bé. Người đàn ông nhìn thấy thần sắc của cô mệt nhọc, thái độ muốn ngủ nhưng không dám ngủ, hắn thở dài đứng lên: “Cô ngủ đi.”
Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy Dạ Thần đi ra ngoài, cho đến khi thân ảnh của người đàn ông hoàn toàn biến mất khỏi phòng.
Lúc này Sanh Tiêu giơ bàn tay lên khẽ vuốt trán, ôi, toàn là mồ hôi.
… Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net
Cô đi vào phòng tắm để tắm rửa qua.
Mạch Sanh Tiêu chỉ lau sơ mái tóc, cô còn có chỗ ngủ, chỉ lo sợ Duật Tôn có gì bất trắc, hơn nữa ở căn cứ nhiều người như vậy, chẳng may…
Mạch Sanh Tiêu không dám nghĩ thêm nữa.
Cô tắt đèn đi, nằm ở trên giường, lăn lộn, trằn trọc khó ngủ.
Cửa lại một lần nữa truyền đến một hồi tiếng xột xoạt. Mạch Sanh Tiêu căng thẳng dây thần kinh, cô bây giờ đã có kinh nghiệm, ngay lập tức lấy chăn quấn chặt người lại, nhanh chóng chống tay lên mở đèn bàn ra: “Ngươi…”
Lời nói đã đến bên miệng, cô gấp rút nuốt trở về.
Mạch Sanh Tiêu vốn tưởng là Dạ Thần.
Cô mở miệng ra, bộ dáng hơi ngây ngốc, nước mắt đồng thời cũng rơi ra: “Tôn?”
Thân ảnh cao lớn của người đàn ông đi đến trước giường, Sanh Tiêu vén chăn mỏng ra đứng dậy, hai tay mảnh mai ôm lên cổ của anh, dùng sức ôm chặt: “Làm em sợ muốn chết, làm sao anh trốn ra được?”
Bàn tay Duật Tôn ở sau đầu cô nhẹ vuốt, tiếng nói của anh khàn khàn: “Tóc vẫn còn ướt, vì sao không xấy khô đi?”
Mạch Sanh Tiêu vung tay đánh nhẹ vào sau lưng anh: “Em đâu còn tâm tình nào để làm thế nữa chứ?”
“À.” Duật Tôn cười khẽ, giọng điệu mờ ám truyền vào tai Mạch Sanh Tiêu: “Là nghĩ muốn anh sao?”
Da mặt thực dày.
Sanh Tiêu nhẹ gối cằm lên vai Duật Tôn, thật tốt quá. Chỉ cần có thể ôm anh, cảm giác liên tục bất an và sợ hãi trong lòng cũng mất hết: “Tôn, anh đi nhanh đi, ở đây không an toàn.”
“Không sao đâu, chỗ này anh so với Dạ Thần còn quen thuộc hơn. Anh nhắm mắt lại cũng có thể thăm dò rõ ràng mỗi gian phòng ở chỗ nào, bên trong cất giấu cái gì.” Đã nhiều năm như vậy, căn cứ vẫn như thế không có thay đổi gì nhiều.
“Không được, em sợ lắm! ” Chẳng may có người nào đột nhiên bước vào…
“Sợ sái gì?” Bàn tay Duật Tôn vuốt đầu của Mạch Sanh Tiêu, tầm mắt nhìn về phía giường em bé bên cạnh, anh buông tay ra, đi vài bước đến trước giường.
“Bôn Bôn…”
Mạch Sanh Tiêu đến bên cạnh anh: “Tôn, Lôi Lạc đã chết rồi.”
“Anh đã biết.” Duật Tôn cũng không ngẩng đầu lên mà nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Bôn Bôn đang say ngủ. Lôi Lạc mỗi ngày đều có thói quen đi gây phiền phức cho anh, hắn nếu không chết thì Duật Tôn nói không chừng cũng không đi ra được cái địa lao kia: “Anh nghe bọn chúng nói là Dạ Thần đích thân giết chết.”
“Vâng.” Mạch Sanh Tiêu chỉ gật đầu nhẹ, không biết phải nói thế nào.
Duật Tôn kéo Sanh Tiêu qua ngồi ở mép giường: “Sanh Tiêu, em hãy nghe anh nói, thời gian anh ra ngoài không thể quá lâu. Anh đang tìm cách bắt liên lạc với người ở bên ngoài, nếu như tấn công vào, tất nhiên sẽ có chết chóc, em nghe này…” Hai tay Duật Tôn nắm chặt đôi vai của Mạch Sanh Tiêu: “Tại lầu ba, đi lên cầu thang quẹo phải, ở căn phòng thứ hai, đó là mật thất của căn cứ. Ngoại trừ Dạ Thần, thì không ai được vào, anh mới đi xem qua, bên trong đặt tro cốt của cha mẹ hắn. Ngày mai sau 12 giờ đêm, em nghĩ cách mang theo Bôn Bôn đi vào căn phòng ấy, đến lúc đó, bọn chúng dù muốn tìm em thì cũng rất khó có thể nhanh chóng tìm ra được.”
“Nhưng mà em làm sao mới có thể đi vào bên trong?”
Duật Tôn lấy ra một chiếc chìa khóa đặt vào trong tay Mạch Sanh Tiêu: “Giữ cho kỹ, đừng để bị mất.”
“Anh lấy ở đâu ra vậy?”
“Khi anh còn ở trong căn cứ đã đi vào, là anh làm trộm chìa khóa, về sau giấu ở trong phòng mình, anh đã thử rồi, cái ổ khóa đó không bị đổi đi.” Dù gian phòng kia đã có người khác ở nhưng chiếc chìa khóa vẫn có thể tìm được.
“Vậy căn phòng đó không đổi ổ khóa?” Xem ra, Dạ Thần quả nhiên là rất giữ gìn tình nghĩa xưa, đặc biệt là đối với cha mẹ của mình.
“Ừ.” Duật Tôn ôm lấy Sanh Tiêu: “Cẩn thận một chút.”
“Em sẽ cẩn thận.” Mạch Sanh Tiêu giữ chặt chìa khóa trong tay, răng của chiếc chìa khóa mài vào tay cô đỏ bừng, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên mỏng manh và buồn bực.
“Nhưng mà…” Sanh Tiêu lui người lại, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng lo lắng: “Nơi này có thể ở khắp nơi đều có camera theo dõi, em đến lúc ôm Bôn Bôn trốn đi, chẳng may có người để mắt tới thì phải làm sao?”
“Đừng sợ.” Duật Tôn lấy một thứ trong túi quần ra: “Anh tin là Tước chắc chắn đã cho người mai phục ở không xa căn cứ.”
“Đây là cái gì?” Mặc dù đây là thứ Mạch Sanh Tiêu đích thân lén đưa cho anh, nhưng về phần tác dụng của nó thì cô không biết. […]
“Đây là dụng cụ theo dõi định vị mini.” Duật Tôn xòe bàn tay ra, Mạch Sanh Tiêu cầm lên nhìn vào, hơi giống một cái kẹp tóc bình thường, có thể nắm ở trong tay. “Để giữ liên lạc với bên ngoài, đầu cảm ứng của nó sẽ tác động, đối phương ở trên máy tính có thể trông thấy rõ ràng bố cục quanh người mình. Cái này còn có tác dụng là làm nhiễu sóng thu hình của camera, đến lúc đó, dựa vào cách làm nho nhỏ này thì có thể làm cả hệ thống theo dõi ở bên trong bị thiết bị ở bên ngoài đóng băng toàn bộ.”
Duật Tôn tiếp nhận vật đó từ trong tay Mạch Sanh Tiêu: “Phần đuôi của nó, đối với anh mà nói thì còn là chìa khóa vạn năng.”
“Lúc trước khi Nam Dạ Tước cho anh, anh còn đang suy nghĩ thứ này còn có thể làm gì?”
“Bây giờ thì so với cho anh một khẩu súng thì thứ này còn hữu dụng hơn nhiều.” Duật Tôn cùng Nam Dạ Tước quen biết nhiều năm, lúc này lòng tín nhiệm và hỗ trợ nhau không sợ lâm nguy đó rất đáng quý. Có lẽ chỉ đơn giản là một ánh mắt, không cần phải lên tiếng, bọn họ vẫn có thể biết rõ động tác tiếp theo của đối phương là gì.
“Tôn, em sợ anh gặp chuyện không may.” Mạch Sanh Tiêu dựa vào bả vai của Duật Tôn, ánh mắt cô nhẹ khép lại. Nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó mà cơ thể hình như đã căng thẳng cứng ngắc: “Đúng rồi, hôm nay em đã phát hiện ra một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Em cùng Alice đi vào phòng của Dạ Thần, ở trong két bảo hiểm của hắn em có tìm được một bộ hồ sơ, trên mặt có viết tên cha mẹ, còn thấy ghi số tiền giao dịch cùng ngày. Ý tứ đại khái chính là muốn tính mạng của hai người. Tin tức cha mẹ rời bến, cũng là người tên gọi Viên Sơn Hùng đã cung cấp cho sát thủ.”
“Viên Sơn Hùng?” Đáy mắt Duật Tôn đột nhiên thoáng hiện lên một vẻ u ám: “Viên Sơn Hùng chính là kẻ năm đó giữ quyền chuyển nhượng cổ phiếu của ông nội anh.”
“Đây cũng chính là để…” Mạch Sanh Tiêu hiểu rõ, cha của Dạ Thần năm đó tiếp nhận việc này, vừa vặn Sơ Hạ Nhan là chướng ngại của vợ ông ta, vì muốn bà ấy thỏa mãn nên dứt khoát cố ý gây ra vụ thảm sát này.
Nhưng cuối cùng thì như thế nào?
Một vài chữ viết mà đã ghi lại nợ máu, vì tiền, bọn họ không e ngại mạng người, cứng rắn đem một gia đình hạnh phúc tàn nhẫn nghiền nát.
Hai mươi mấy năm trôi qua, Duật Tôn đã điều tra tình hình năm đó, trong lòng phẫn uất và thù hận vẫn như cũ không vơi. Anh sợ hãi trở về thành phố đã từng sống, sau khi Duật gia cửa nát nhà tan, anh chỉ nghĩ ông nội vì phải trả nợ nần nên mới ký giấy trao quyền chuyển nhượng, nhưng xem ra, chân tướng sự thật cũng không chỉ đơn giản như vậy.
“Tôn?”
Duật Tôn lấy lại tinh thần, bây giờ không phải là lúc lo lắng những việc này.
Ngón tay Mạch Sanh Tiêu chạm vào khuôn mặt của người đàn ông, tại đây không thể so với điều kiện ở nhà, cằm của người đàn ông đã mọc râu lởm chởm, bàn tay Sanh Tiêu khẽ vuốt, cô nhìn không thấy Duật Tôn lúc này c
ó gì chật vật, với bộ dáng này ngược lại có vẻ gợi cảm không ít: “Anh có nắm chắc phần thắng không? Ngàn vạn lần anh đừng xảy ra chuyện gì.”
“Nếu không nắm chắc mười phần, anh không dám để em và Bôn Bôn có 1/1000 nguy hiểm.”
Sanh Tiêu nghe vậy với thả lỏng một chút.
“Uhm, humm…” Giường em bé ở bên cạnh phát ra âm thanh rất nhỏ.
Bôn Bôn mở hai mắt ra, hai bàn tay nhỏ bé đẩy chăn mền, cái đầu nhỏ xoay một cái, thấy Duật Tôn ngồi ở mép giường.
“Bôn Bôn tỉnh rồi.” Mạch Sanh Tiêu đi tới gần.
Tầm mắt của bé con nhìn chằm chằm vào Duật Tôn ở bên cạnh. Cái miệng nhỏ xíu của nó tự nhiên toét ra, hai cánh tay hưng phấn mà dùng sức đập bộp bộp, “bu… bu…” trong miệng phát ra âm thanh giống như đang thổi nước miếng.
“Tôn, anh xem Bôn Bôn nè.” Mạch Sanh Tiêu nhịn không được mà bật cười, lúc này là Bôn Bôn lần đầu tiên biểu hiện như những đứa trẻ bình thường, trước đây bé con chưa bao giờ thích chủ động tiếp xúc với người khác, cũng rất ít biết cười.
Duật Tôn đến trước Mạch Sanh Tiêu một bước, từ giường em bé ôm lấy Bôn Bôn ra: “Con trai, bảo bối của cha.”
Nghe thấy lời nói sến súa buồn bôn như vậy, Sanh Tiêu vẫn cảm thấy thật thư thái, cũng không cảm thấy có gì không ổn. Có thể vì cô không thể tưởng tượng được, một người đàn ông như Duật Tôn làm sao lại nói ra những lời này, anh chưa bao giờ ở trước mặt cô nói đến hai từ “bảo bối”.
Bôn Bôn có vẻ rất hưng phấn, bé con được Duật Tôn ôm vào ngực, hai bàn chân nhỏ của Bôn Bôn như đạp xe đạp, rồi lại dùng sức giẫm loạn một hồi: “Bu… bu…”
Duật Tôn nâng cái mông của con lên, môi mỏng đến gần hôn lên mặt của đứa bé: “Anh lo Bôn Bôn bị sợ hãi sẽ lại càng không chịu tiếp xúc với mọi người.”
“Anh là cha nó, con tự nhiên sẽ nhớ anh.”
Duật Tôn ôm sát con trong ngực, giờ khắc này, anh thật sự cảm thấy dù có chết ở trong địa lao cũng đều đáng giá.
Anh rất may mắn, lúc đến căn cứ để cứu Bôn Bôn cũng chưa từng mảy may do dự. Bôn Bôn là thiên sứ của anh, cũng là sinh mạng của anh.
Mạch Sanh Tiêu nhìn thấy cảnh này, trong lòng cảm khái vạn phần.
Duật Tôn đem Bôn Bôn nằm trên giường lớn, Sanh Tiêu phập phồng lo sợ nhìn về phía cửa. Duật tôn một phát bắt được tay của cô, hai người thuận thế nằm dài trên giường.
Bé con nằm ở giữa, bây giờ lại biểu hiện rất nghịch ngợm, bàn tay nhỏ xíu đẩy bên trái một chút, rồi lại đẩy ở bên phải.
“Em đừng lo lắng, ai cũng không thể ngờ được là anh đang ở trong phòng của em.”
“Lỡ chẳng may Dạ Thần tiến đến thì phải làm sao bây giờ?”
Cánh tay Duật Tôn đưa tới ôm lấy eo Mạch Sanh Tiêu, khóe miệng của anh quét ra một vẻ tà nịnh: “Vậy anh trực tiếp áp lên người của em, làm tức chết hắn! ”
“Chán ghét! ”
“Chán ghét cái gì?”
Người đàn ông biết rõ còn cố hỏi xấu xa, Mạch Sanh Tiêu trên mặt lấy lại nghiêm túc: “Vậy anh ngủ đi, mấy ngày nay đã không thể nghỉ ngơi cho tốt.”
“Cũng không phải mệt mỏi gì, chỉ là đói bụng đến mức phải sợ luôn.”
“Bọn họ thật sự không mang đồ ăn cho anh sao?” Sanh Tiêu chống nửa người lên, ánh mắt nhìn về phía bàn trà, ở đó ngoại trừ trái cây cũng không còn gì khác.
Duật Tôn buồn cười, bàn tay chạm vào vai Mạch Sanh Tiêu, kéo cô nằm lại trên giường: “Bọn họ cho anh thức ăn, chỉ là không cho anh phụ nữ.”
“…”
Mạch Sanh Tiêu chỉ có thể dùng câm lặng để đáp lại.
“Được rồi.” Duật Tôn thôi trêu đùa: “Ngủ đi, anh phải dưỡng tinh thần cho tốt.”
Bôn Bôn nằm ở giữa hai người, cánh tay Duật Tôn vòng qua hai người mà anh yêu nhất, đôi mắt nhẹ nheo lại, khuôn mặt thể hiện sự mệt mỏi nặng nề.
Mạch Sanh Tiêu mở to hai mắt, bàn tay vỗ nhẹ lên vai của Bôn Bôn, chỉ có vài cái, con trai cũng đi theo Duật Tôn tiến vào mộng đẹp.
Sanh Tiêu không dám ngủ, cô giơ tay lên khẽ vuốt lên mặt Duật Tôn, ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt theo khóe mắt của anh lên trên mày kiếm. Cô không giúp được gì cho Duật Tôn, chỉ có thể tận lực làm cho anh an tâm ngủ thêm một lát.
Ngủ khoảng chừng được nửa tiếng, Duật Tôn mở mắt ra.
“Thời gian còn sớm, ngủ thêm một lát nữa đi.”
“Không được.” Duật Tôn chống khuỷu tay lên, cúi người khẽ hôn lên trán của Bôn Bôn và Sanh Tiêu: “Anh phải trở về, không thể để xảy ra sự cố vào lúc này được.”
“Vậy anh cẩn thận nhé.”
Người đàn ông nhìn thật sâu vào cô một cái, rồi đứng dậy cẩn thận rời đi.
Mạch Sanh Tiêu ôm chặt lấy Bôn Bôn nằm ở trên giường lớn, cô bỗng dưng rất nhớ Ngự Cảnh Viên, nhớ chị, dì Hà, còn có Thư Điềm, Dung Ân…
Cô muốn trở về, sau khi trở về nhất định phải cùng Duật Tôn sống một cuộc sống đơn giản nhất.
Mặt của cô dán sát vào Bôn Bôn, có bọn họ yêu thương, Bôn Bôn sớm muộn gì cũng có thể như những đứa trẻ bình thường mà gọi cô một tiếng “Mẹ”.
… Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net
Hôm sau.
Mạch Sanh Tiêu một tấc cũng không rời khỏi Bôn Bôn, cô ôm con đứng ở cửa sổ, còn có 15 tiếng nữa là cô có thể cùng Duật Tôn rời khỏi chỗ này.
Dạ Thần nhẹ bước đi tới, Sanh Tiêu sáng sớm đã quét dọn sạch sẽ phòng, những nếp gấp trên giường cũng đã được vuốt phẳng như thường, cô sẽ không ngốc để những dấu vết của Duật Tôn bị bại lộ trước mặt Dạ Thần.
“Sanh Tiêu, ta dẫn cô đi đến nơi này.”
“Đi đâu?” Mạch Sanh Tiêu không khỏi lo lắng một hồi.
Dạ Thần giữ chặt tay của cô, bảo mẫu theo vào muốn đón bé con từ trong tay của Sanh Tiêu.
Tay trái của cô bị Dạ Thần dắt lấy, tay phải ôm con, bởi vì một cánh tay không khỏe nên cô vội vàng giật tay của Dạ Thần ra.
“Tay của cô bị làm sao vậy?” Người đàn ông nhìn ra có gì đó không ổn.
“Không có gì.”
Dạ Thần một phát ôm lấy Bôn Bôn từ trong ngực của cô, giao cho bảo mẫu. Hắn dùng sức tháo vòng đeo tay của Mạch Sanh Tiêu ra, lập tức hai vết sẹo dữ tợn hiện ra trước mắt.
“Anh làm gì vậy?” Sanh Tiêu muốn rút tay trở về, giọng điệu dĩ nhiên không vui.
“Tại sao có thể bị như vậy?”
“Vài năm trước gặp phải cướp, bị chúng phế một tay.”
Dạ Thần giữ chặt tay của cô không buông ra, ngón tay của hắn xoa nhẹ: “Còn bị đau không?”
“Là vết thương cũ, không đau.”
Nhưng khi hắn nhìn thấy, trong lòng lại căng thẳng dường như co thắt đau đớn, ánh mắt Dạ Thần lại dịu dàng. Mạch Sanh Tiêu nhìn một cái, cô nhớ tới mẹ của Duật Tôn trước khi chết đã chịu đựng tra tấn hành hạ, những thứ đau đớn của bà, lại bị xem là cái gì?
Dạ Thần lôi kéo cô đi về phía trước, Sanh Tiêu cố ý muốn dẫn theo Bôn Bôn, đến đại sảnh, Dạ Thần ấn cô ngồi vào ghế Piano.
“Cô biết đánh đàn không?”
Mạch sanh Tiêu thu hồi tầm mắt, lắc lắc đầu.
“Tốt lắm, ta đàn cho cô nghe.”
Sanh Tiêu đứng ngồi không yên, cô không cách nào ngồi ở nơi đã từng là động ma đối với Duật Tôn, tiếng đàn vốn nên thuộc về nơi ưu nhã và thuần khiết: “Chiếc Piano này là mẹ của anh để lại à?”
“Không phải, đàn của mẹ ta, ta sẽ luôn cất kỹ.”
Mạch Sanh Tiêu ôm chặt Bôn Bôn trong ngực: “Tôi không thích Piano, chúng ta hay là đi ra bên ngoài một chút đi.”
Hào quang trong mắt Dạ Thần ảm đạm không còn ánh sáng, hắn gật đầu: “Được.”
Sanh Tiêu không yên lòng ôm lấy con.
“Đưa cho ta bế đi.”
“Không cần.” Mạch Sanh Tiêu nghiêng người một cái, cánh tay đưa ra của Dạ Thần bị cô dùng vai cản lại, sợ hắn có chỗ hoài nghi, Sanh Tiêu lại bổ sung: “Bị rơi xuống nước làm cho sợ hãi, Bôn Bôn không muốn người khác ôm.”
“Ừ, ta biết rồi.”
Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu ngắm nhìn gò má Dạ Thần, trong lòng không hiểu sao dâng lên buồn bực, hắn biết rõ sao? Hắn cái gì cũng không biết, Sanh Tiêu đã lừa gạt hắn không chỉ một lần nhưng trong khi đó, hắn lại hoàn toàn tin tưởng khiến cho cô không thể không cảm thấy áy náy.
Chỉ cần có Mạch Sanh Tiêu ở bên cạnh, tâm tình của Dạ Thần sẽ rất tốt.
Hắn mang Sanh Tiêu đi dạo khắp nơi, còn giới thiệu cho cô: “Sanh Tiêu, đó là một nhà hàng phương Tây, trong đó có bò bít-tết rất ngon, căn cứ có rất nhiều người thích. Cô có thích vận động không? Nếu không hôm nào ta dẫn cô đi cưỡi ngựa?”
Mạch Sanh Tiêu miễn cưỡng nhuộm cười: “Cưỡi ngựa rất nguy hiểm phải không?”
“Không cần phải sợ, ta sẽ ở bên cạnh canh chừng cho cô, giúp cô giữ chắc dây cương.”
“Các người ở đây có rất nhiều người sao? Nhưng bình thường tôi nhìn thấy hình như cũng không nhiều lắm.”
“Phần lớn là ở bên ngoài, khắp nơi đều có người của căn cứ, bọn họ sẽ không đồng ý cùng nhận một nhiệm vụ, sau khi hoàn thành cũng sẽ không trở về. Bọn họ có đủ tiền ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm…”
Vậy là tốt rồi, Mạch Sanh Tiêu thở nhẹ ra.
“Vậy… Anh không sợ bọn họ sẽ không trở lại sao?”
“Không sợ.” Dạ Thần khẳng định: “Tiếp nhận nhiệm vụ là dựa vào thượng cấp ở tầng trên của căn cứ tiếp xúc với bên ngoài. Người phía dưới không thể trực tiếp tiếp xúc với nhà trên, một khoản nhiệm vụ bọn họ có thể phân đến 50 phần lợi nhuận, nếu như ai dám vượt qua khuôn phép thì sẽ có người đến bắt lại.”
Không trách được, nhiều người cam chịu ở lại căn cứ như vậy.
Bị lợi nhuận hậu hĩnh hun đúc lâu dài, dã tâm của người ta cũng sẽ từ từ lớn mạnh. Thế giới bên ngoài đã không thỏa mãn được bọn họ, đối với bọn họ mà nói, giết một người đổi được một khoản thù lao lớn thì so với làm chuyện gì cũng không đơn giản bằng.
Cứ mãi như vậy, không biết sẽ còn bao nhiêu người bị giết trong tay bọn họ.
… Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net
Đến giờ cơm trưa, Dạ Thần đưa cô đi vào trong nhà hàng phương Tây.
Mạch Sanh Tiêu để con ngồi ở ghế bên cạnh, vẻ mặt Dạ Thần chuyên chú cắt thịt bò, cắt thành từng miếng nhỏ đều nhau. Sanh Tiêu cầm lấy dao nĩa thì Dạ Thần ngẩng đầu lên, đem đĩa đồ ăn đã được cắt xong đẩy tới trước mặt cô.
Hắn biết rõ là tay cô không tốt.
Mạch Sanh Tiêu nắm chặt dao nĩa, một hồi lâu không hề cử động.
“Làm sao không ăn?”
“Ân Lưu Khâm, anh đã từng yêu ai chưa?”
“Trừ cha mẹ ta, khả năng cô là người thứ nhất.”
Hết lần này tới lần khác, với người thứ nhất này, nhất định là không thể có kết quả. Mạch Sanh Tiêu khóe miệng tinh tế nhai kỹ, nhạt như nước ốc, khó có thể nuốt trôi.
… Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net
Thời gian chỉ có một ngày, trôi qua rất nhanh.
Sanh Tiêu tắm rửa qua cho con, mắt nhìn vào đồng hồ bên cạnh, đã 8 giờ.
Dạ Thần lấy ở trên bệ cửa sổ cái điều khiển xe hơi, muốn cùng nhau chơi đùa với Bôn Bôn, nhưng bé con đối với hắn không có ấn tượng tốt, ngoại
trừ việc tò mò nhìn chằm chằm vào xe đồ chơi, đối với việc chủ động gần gũi của hắn cũng không cảm kich chút nào.
Chưa đến 10 giờ, Bôn Bôn đã mệt mỏi, Mạch Sanh Tiêu đút sữa cho con xong, lúc này mới dỗ con ngủ.
Cô xoay người lại, thấy Dạ Thần còn đứng ở bên cạnh mình: “Anh cũng đi nghỉ ngơi đi.”
Người đàn ông cúi thấp đầu, không nói gì.
Mạch Sanh Tiêu sợ hắn đề xuất yêu cầu quá đáng gì khác: “Kỳ thật, buổi trưa hôm nay món bò bít-tết ăn không ngon, ngày mai tôi sẽ xuống bếp cho anh nếm thử tài nấu nướng của tôi.”
“Thật không?” Quả nhiên, ánh mắt người đàn ông sáng ngời: “Cô biết làm?”
“Cũng chớ xem thường tôi.”
Kỳ thật, điều hắn quan tâm chính là cô tự mình xuống bếp, hơn nữa còn là vì hắn.
Mạch Sanh Tiêu khẽ cong môi nhưng vui vẻ không tới được tận đáy mắt, cô biết rõ, mình lại một lần nữa gạt hắn: “Đi ngủ đi.”
“Được.” Dạ Thần nâng chân bước đi: “Ngủ ngon.”
Mạch Sanh Tiêu đưa mắt lên nhìn hắn rời đi, cô đi tới, xác định là hắn đã đi xa rồi tận lực đem cửa khóa trái.
Sanh Tiêu ngồi ở mép giường, đôi mắt không chớp nhìn chằn chằm vào chiếc đồng hồ quả lắc.
… Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net
Thật vất vả mới lướt qua rạng sáng.
Mạch Sanh Tiêu dè dặt ôm lấy Bôn Bôn, bé con đang ngủ say. Sanh Tiêu lúc rời đi chỉ cầm theo gấu Teddy bên cạnh.
Phía ngoài hành lang không có một bóng người, Mạch Sanh Tiêu ôm chặt Bôn Bôn ra ngoài, cô đi đến bậc cầu thang, cẩn thận từng bước một đi lên.
Cô dùng chiếc chìa khóa Duật Tôn đưa cho mở cửa phòng. Căn phòng này bố cục hiển nhiên rất khác biệt, bên trong là cấu trúc cổ điển, trên ngăn tủ ở vách tường phía bắc bày biện hai hũ tro cốt.
Mạch Sanh Tiêu cảm giác sống lưng rợn lên âm hàn, hù dọa cô dán lưng vào vách tường không dám nhúc nhích.
Cô chăm chú nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, bây giờ mọi người trong căn cứ đang ngủ, yên tĩnh đến một chút âm thanh của hoàn toàn không có.
Sanh Tiêu dựa lưng vào cánh cửa, cô lẩm nhẩm đếm số, hy vọng thời gian qua mau một chút.
“Ầm… rầm, rầm…”
Không biết đã qua bao lâu, lúc này nghe được tiếng súng từ xa xa truyền đến.
Vừa mới bắt đầu chỉ là vài tiếng rời rạc, nhưng ngay sau đó lại càng lúc càng dày đặc, tiếng súng đã đến rất gần, dường như là ở ngay bên tai.
Cô nghe được tiếng huyên náo ở dưới lầu truyền đến, tiếng cánh cửa mở ra lại nặng nề bị đóng sập lại.
Mạch Sanh Tiêu ngắm nhìn Bôn Bôn trong ngực, con đang ngủ được rất say, hít thở đều đều nằm ở trên vai cô.
… Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net
“Sanh Tiêu… Sanh Tiêu…”
Cô nghe được có người gọi tên của mình.
Là Dạ Thần.
Vài tên đã ăn mặc chỉnh tề từ trong phòng bước ra: “Dạ Thần, đã xảy ra chuyện gì?”
“Không xong rồi…” Một giọng nói khác chạy đến xen vào: “Trong phòng quan sát toàn bộ bị hỏng không hoạt động được, nhất định là có người tiến vào căn cứ.”
“Dạ Thần, có người… Có người tấn công vào! ”
Thân ảnh Dạ Thần thanh lạnh đứng tại hành lang, hắn đột nhiên như nổi điên mà xông vào phòng của Mạch Sanh Tiêu, chăn gối trên giường được xếp gọn gàng, hắn giật lên cầm lấy trong tay run run, biết rõ là bên trong không giấu được người: “Sanh Tiêu, cô ở đâu? Cô đi ra đây…”
Cả phòng trong nháy mắt trở thành bề bộn ngổn ngang, những chỗ rộng lớn là phòng tắm cho đến sân thượng, nhỏ là tủ quần áo đều bị hắn lật ngược lên.
“Đúng rồi, nhất định là cô ấy nghe được tiếng súng nên sợ hãi mà trốn đi…” Dạ Thầm lẩm bẩm tự nói, hắn lao ra bên ngoài đi đến trước cửa phòng Alice: “Alice, mở cửa, mở cửa! ”
Dạ Thần không còn suy nghĩ nhiều được, trực tiếp dùng chân đạp vào cửa, Alcie đúng lúc ở bên trong chuẩn bị mở cửa, cô giật mình mở cánh cửa ra: “Xảy ra chuyện gì?”
“Sanh Tiêu có ở trong phòng của cô không?”
“Cô ấy không ở trong phòng của mình ngây ngốc, đến chỗ tôi làm gì?”
Dạ Thần phóng tầm mắt nhìn vào, cũng không thấy Mạch Sanh Tiêu đâu.
Hắn không dừng lại ở đó, bắt đầu tìm kiếm loạn xạ.
Người ở phía ngoài lần lượt tràn vào: “Dạ Thần, làm sao bây giờ?”
“Đi tìm! Giúp ta tìm ra cô ấy! ”
“Dạ Thần, bây giờ lúc nào cũng…”
“Tất cả im miệng cho ta, cô ấy nếu xảy ra chuyện, các ngươi ai cũng đừng nghĩ còn sống, đi tìm cho ta! ”
“Vâng! ”
Từng gian phòng bị mở ra tìm kiếm, nhưng ở đâu cũng không có bóng dáng của Mạch Sanh Tiêu.
Alice đứng yên tại chỗ, nhìn qua vẻ mặt thất kinh của Dạ Thần, xem ra, hắn thật sự đã quá si mê.
Dạ Thần tùy ý ngồi vào một chiếc ghế, mười ngón tay của hắn vùi trong tóc, chẳng lẽ, Mạch Sanh Tiêu bị kẻ khác cưỡng chế? Không thể nào, chăn đệm trên giường còn chỉnh tề như vậy, một chút dấu vết cũng không có, chẳng lẽ…
Dạ Thần không nghĩ ra, hắn bưng kín mặt.
“Dạ Thần, đã tìm khắp nơi, không có người! ”
“Bên chúng tôi cũng không có! ”
“Hay là nghĩ biện pháp làm thế nào để ứng phó với người ở bên ngoài đi.”
Dạ Thần hít sâu một cái, từ trên ghế đứng lên: “Các ngươi đi triệu tập người lại, không được hoảng hốt, nơi này không có kẻ nào so với các ngươi quen thuộc hơn! ”
“Vâng! ”
Dạ Thần bước đi ra khỏi phòng của Alice, thân thể cao to của hắn lướt qua cầu thang, ánh mắt lơ đãng nhìn về hướng lầu ba.
… Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net
Mạch Sanh Tiêu dường như nghe được tiếng bước chân đi đến, cô nín thở ngưng thần, xác định là hướng đến lầu ba.
Cô không chút do dự tắt đèn đi, ôm Bôn Bôn sờ soạng đi vào một cái bàn phía trước, cô co đầu gối chui vào, mới cầm khăn bàn phủ lên thì liền nghe thấy tiếng “cách” một cái, cửa được mở ra, phát ra tiếng kẽo kẹt rất nhỏ.
Ngay sau đó, đèn được bật lên, trong phòng sáng như ban ngày.
Dạ Thần đứng ở cửa ngắm nhìn, tiếng bước chân trầm trọng đến gần.
Bôn Bôn trong ngực đột nhiên mở hai mắt ra, bất an động đậy, Mạch Sanh Tiêu toát mồ hôi khắp người, vội vàng dùng tay che miệng Bôn Bôn lại, cô không ngừng hôn lên trán của con, muốn cho đứa bé đừng làm rộn.
May mà Bôn Bôn rất nghe lời, ôm chặt gấu Teddy trong tay không phát ra tiếng động nào.
Dạ Thần quét mắt qua khắp phòng, nơi này vừa thấy là có thể biết ngay, nơi duy nhất có thể giấu người chỉ có chiếc bàn này.
Mạch Sanh Tiêu gần như nằm sấp cả người xuống, thấy chân của Dạ Thần đang từng bước đến gần.
Mồ hôi trên trán của cô rơi trên mặt Bôn Bôn, ôm lấy con không ngừng run rẩy.
Lúc cô ở cửa có nghe thấy tiếng của Dạ Thần lo lắng mà khẩn trương gào thét lên, nhưng Mạch Sanh Tiêu không thể đi ra ngoài, cô biết rõ nếu mất đi cơ hội này thì sẽ phải hối hận nhường nào.
Nói cho cùng, hắn không phải là gì của cô.
Mắt Sanh Tiêu thấy đầu gối của Dạ Thần khom xuống, một bàn tay đang cầm lấy khăn bàn.
Cô khẩn trương không dám thở mạnh, gần như tự mình hại mình là cắn chặt lấy môi dưới, đau đớn sắc nhọn khiến cô càng tỉnh táo, cô nhìn thấy tay của người đàn ông đang muốn vén khăn lên.
Tuyệt vọng ngập đầu cuốn tới.
… Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net
Ngay trong lúc mấu chốt thế này, trong phòng lại đột nhiên đen nhánh một mảnh, động tác dứt khoát của Dạ Thần vì thế mà ngừng lại, cả căn cứ bị cưỡng chế cúp điện!
… Bạn đang đọc truyện ngôn tình tại web: TruyenTinh.Net
Tags: Chìm Trong Cuộc Yêu, Ngôn tình hiện đại, Truyện Happy Ending, Truyện ngôn tình, Truyện ngược đãi, Truyện sắc, Truyện sủng, Xã hội đen