Cố gắng cuối cùng của mình là mỗi lần chị đi chơi với anh M mình hay tìm mọi cách để gọi cho chị, biện mọi lý do để gọi, để sms, thậm chí có những lý do ngớ ngẩn mà mình chỉ vội nghĩ ra sau khi gọi, như dặn chị đừng ngồi Hàn Thuyên kẻo… muỗi chích, hỏi chị ăn sáng chưa vào lúc 1 giờ chiều, thậm chí gọi để hỏi chị… mấy giờ rồi… Mình đang phá hôi họ một cách thực dụng nhất, làm một con troll đúng nghĩa.
Những lúc họ đi chơi tối với nhau, khoảng 9 rưỡi tối là mình gọi liên tục bắt chị về nhà. Có lúc chị đùa:
– Em quản lý chị còn ghê hơn ba chị nữa.
Nhưng tuyệt nhiên mình chưa bao giờ mình thấy chị khó chịu hay cảm thấy bị làm phiền. Chị nói:
– Từ nay em thành cái chuông báo thức của chị rồi, mà chuông này bị lỗi, kêu liên tục, haha.
Mình cũng cười, gượng gạo.
Chỉ có anh M là cảm thấy bị làm phiền, có lần anh nói với mình, nửa đùa nửa thật:
– Chú mày cứ gọi liên tục, anh có ăn thịt chị chú đâu mà lo, đi chơi với anh thì không ai dám làm gì đâu.
Mình cười trừ mà không nói gì, mình hiểu anh ta nói khéo…
Thật ra cho đến lúc này, anh M vẫn nghĩ mình là em họ của chị, bởi vì mình giới thiệu như thế, chị cũng thừa nhận điều này (với anh M và mọi người) vì vài lý do tế nhị…
Mình làm như vậy gần như không có tác dụng gì, mình cũng biết. Nhưng mình sợ cái điều đó xảy ra lắm, mình là thằng cũng đã trải qua 1 mối tình, không phải là trai tơ gì và suy nghĩ cũng không gọi là quá trong sáng. Nhưng chị của mình thì khác, chị như một tờ giấy trắng vậy, mình sợ, rất sợ tờ giấy ấy vấy bẩn. Ở chung với chị, ăn chung, thỉnh thoảng ngủ chung giường, không phải là mình không có cảm giác gì “con người chứ đâu phải khúc củi”, nhưng nếu ai tiếp xúc với chị sẽ thấy, chị chỉ là một cô bé con, một thiên thần trong sáng. Làm điều gì đó với chị là ác độc, là khốn nạn còn hơn con quỷ…
Hai tuần trôi qua, chị và anh M ngày càng thân thiết hơn. Chị rạng rỡ và yêu đời hẳn so với sự tiều tụy của mình. Chị vô tâm quá chị ơi, tình yêu khiến cho chị vô tâm từ lúc nào… anh M là mối tình đầu của chị mặc dù chị có khá nhiều người theo đuổi. Mối tình đầu của cô gái hay mơ mộng, lúc nào cũng mong gặp được bạch mã hoàng tử, mơ về một tình yêu đẹp như cổ tích, chị yêu như kiểu một cô bé 5 tuổi yêu một cu cậu có má lún đồng tiền cùng lớp mẫu giáo vậy…
Nhưng bà chị đáng thương của tôi ơi, anh ta không phải là bạch mã hoàng tử, anh ta cũng không phải là cậu bé đáng yêu kia. Anh ta chỉ là một gã thợ săn cưỡi trên con xích thố hung hãn. Và chị, chị cũng không phải là công chúa, chị chỉ là một con thỏ con ngơ ngác, chiến lợi phẩm trong 1 cuộc đi săn của anh ta thôi…
Buổi tối đó, có thể coi là định mệnh. Nó làm mọi việc gần như xáo trộn, biến mình thành một thằng tiểu nhân và khiến anh ta trở lại đúng với con người thật của mình.
Tối đó mình đi chơi về khá trễ, điện thoại hết pin từ tối nên không thể gọi cho chị được. Vừa đến nhà thì việc đầu tiên mình làm là cắm sạc và gọi ngay cho chị, phím ưu tiên bằng chữ C. Điện thoại chị không liên lạc được, mình tắt máy gần như ngay lập tức và chuyển sang gọi cho anh M. Người nghe máy không phải là anh M mà là một giọng nữ trầm, mình hỏi vội:
– Xin lỗi cô cho con gặp anh M được không ạ?
– Anh M đang tắm rồi con ạ.
Mình vừa cảm ơn và định cúp máy thì bên kia hóm hỉnh:
– Xíu cô kêu anh M gọi lại cho nha, mà cô là bạn gái của anh M chứ không phải mama anh M đâu, bộ giọng cô già lắm hả, hihi.
Mình bần thần một lúc lâu không nói được gì, chị ấy alo mấy lần không nghe gì rồi cũng cúp máy. Hàng loạt câu hỏi tỏa ra trong đầu mình, bạn gái anh M à? Thật hay đùa vậy? Chị thì sao? Trời ạ?
Khuya thì mình nhận được tin nhắn của chị chúc ngủ ngon, chị ở nhà học bài cả buổi tối, điên thoại sạc pin nên không để ý…
Mình biết là chị nhắn hai tin, cho mình và cho anh M. Anh ta sẽ đọc nó lúc đang trên giường với một người đàn bà khác. Nghĩ đến đây thôi mình thấy thương chị và sôi máu vô cùng, sao anh ta có thể làm thế với chị của mình chứ? Thật khốn nạn và đểu cáng mà. Mình chỉ mong trời sáng thật nhanh…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Tâm sự bạn đọc, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam, Tự truyện