– Tối nay có bận gì không?
– Không có, chi vậy BCN?
– Gọi tui bằng gì thế?
– Mẹ Hạnh Sơn gọi là BCL nên Hạnh Sơn gọi BCN đúng rồi còn gì.
– Kêu tên không được àh?
– Sơn là Ôsin mà. Nói đi, có việc gì?
– Tý chở đưa đón Hạnh đi học võ được không? Xe Hạnh bị hư sửa không kịp.
– Nhưng Sơn đang làm mà.
– Nãy kêu Hạnh là BCN, thế BCN nói là phải nghe. Biết chưa?
Sơn cứng họng, không biết nói gì hơn đành phải làm theo lời BCN. Chở BCN cũng hãnh diện lắm chứ bộ, chạy ngoài đường mà mấy thằng con trai cứ liếc liếc. Đến nơi. Sơn cũng vào theo cùng với BCN (BCN học Taekwondo) vì tò mò không biết Võ đường trên Sài gòn thế nào. Đang mãi mê quan sát thì thấy BCN đang cãi vã với tên đeo đai đen. BCN giận dỗi bỏ về phía Sơn, thằng đó cũng đi theo. Nó nói…
– Thì ra cô vì thằng này mà từ chối tôi àh?
BCN: Thì sao? Anh xem lại mình đi Hoàng à? Tôi đã bảo không thích anh sao anh cứ lẽo đẽo theo tôi hoài vậy? Anh muốn gặp Btrai tôi thì tôi dẫn đến rồi nè. Anh còn muốn gì nữa?
“Àh, hèn gì muốn mình chở đi thì ra vì lý do này, chưa bao giờ thấy BCN giận vậy đó” Sơn nghĩ thầm…
Hoàng: Chỉ là 1 thằng nhóc sinh viên tỉnh lẻ. Có gì hay ho?
BCN: Uhm. Sơn sinh viên tỉnh lẻ những đã biết làm ra tiền tự ăn tự học, còn anh? Anh làm ra được đồng nào chưa? Hay ăn bám cha mẹ?
Không ngờ BCN đối đáp ghê vậy, làm nhất thời thằng Hoàng không nói gì được luôn. Nhưng không ngờ thằng “mặt dày” này nói được 1 câu mà sau 10 p nữa nó sẽ hối hận.
– Dù gì nó cũng không dám đánh tay đôi với tôi, nếu nó đánh thắng tôi, tôi sẽ không làm phiền 2 người nữa.
BCN và Sơn nhìn nhau. Sơn lên tiếng.
– Chuyện tình cảm liên quan gì đến đánh nhau nhỉ? Và Hạnh không phải là đồ vật mà đem ra so hơn thua.
– Mày sợ thua thì nói đi tao tha cho. Cái thứ võ nghệ rẻ rách ở tỉnh thì về tỉnh sài đi cu haha.
Nói Sơn sao cũng được, nhưng không được bôi nhọ võ công mà Ông Lão truyền dạy.
– Mày sẽ phải hối hận vì câu nói vừa rồi đó.
Hoàng: Mày chứng minh đi. Haha.
Sơn lao vào ra đòn trước với tốc độ cực nhanh (nhờ học thêm kinh nghiệm về di chuyển “footwork” trong boxing từ ĐK). 1 cú đấm thẳng vào mặt Hoàng, Hoàng lách người né, cú đấm chỉ xượt qua mũi Hoàng nhưng nó cũng khiến Hoàng chảy máu mũi, nếu đấm trúng chắc là Hoàng sẽ bị nock out. Đúng là thực lực của Sơn đã tăng lên rất nhiều.
Hoàng cũng là 1 đấu đối kháng chuyên nghiệp nên nhanh chóng lấy lại tư thế. Lúc này các học viên đều đổ dồn sang sân đấu của Hoàng và Sơn.
Sơn lại chủ động ra đòn trước là 1 cú đá tầm cao, Hoàng hụp nhưng chỉ là đòn nhữ thôi, đang lưng chừng thì cú đá của Sơn bất ngờ đổi hướng nhắm vào chân Hoàng (kỷ thuật của võ Tây Sơn) “chát”. Do đổi hướng nên cú đá cũng nhẹ đi.
Sơn lại nhảy lên tung liên hoàn đấm trong boxing, rất nhanh, Hoàng không né được hết trúng vài cú choáng váng, tức người Hoàng tung 1 cú đá về phía Sơn, cú đá quá “lộ” Sơn lách người né được tiến sát vào Sơn rất nhanh. “Bốp” trúng vào ngực đối thủ, Hoàng gần như gục sau cú đấm đó, loạn choạng lùi về 2 bước. Sơn tung người đá bồi thêm 1 cú lảm Hoàng ngã bật về sau. Thắng thua đã rõ, nhưng Hoàng là 1 tên tiểu nhân.
– Nó dùng ám khí đánh tao đó, tụi bây lên đánh nó trả thù dùm tao đi.
Trong lớp Hoàng rất có uy, có thể nói là nhân vật thứ 3 trong lớp này. Nghe Hoàng nói vậy thì tất cả học viên (ngoài trừ BCN và con gái) lao vào Sơn. Thì có tiếng hét to…
– Chúng mày làm gì vậy? Sao lại đánh hội đồng người ta.
Cả đám người way lại đó chính là Sư phụ của lớp học này. Thấy Sư phụ đi lại, các học viên cũng dạt ra 2 bên.
SP: Sao lại đánh nhau ở đây? Cậu là ai? – SP hỏi Sơn.
– Cháu là bạn của Hạnh, hôm nay Hạnh nhờ cháu chở tới đây.
SP: Thế sau lại đánh nhau? – SP từ tốn hỏi.
– Do Hoàng bị Hạnh từ chối tình cảm, nên muốn kím chuyện với cô ấy. Hắn ta còn dám sỉ nhục võ học do Sư phụ truyền lại cho cháu. Nên cháu mới đánh nhau?
SP: Cậu đã thắng nó. Vậy môn võ của cậu cao hơn Taekwondo của tôi?
– Dạ không. Mỗi môn học có sở trường riêng không ai hơn ai cả. Chỉ có người học võ, học không bằng người mới có thắng có thua thôi ạh.
SP: Tốt. Cậu còn trẻ mà hiểu được triết lý này. Cậu cứ về đi chuyện này ta không truy cứu nữa.
Chào SP Taekwondo Sơn ra về, thì BCN cũng đi theo về. Sơn thấy vậy liền hỏi…
– Sao Hạnh không ở lại học? Sơn ra đây chờ Hạnh mà.
– Học chi nữa, từ nay về sau Sơn sẽ dạy Hạnh học võ để tự vệ, còn không thì Sơn sẽ phải bảo vệ Hạnh…
Con gái đúng là chúa rắc rối…
– Sơn không dạy Hạnh được đâu. Taekwondo sẽ tốt hơn cho Hạnh. Vì chân Hạnh dài sẽ thích hợp với các đòn đá. Tập võ của Sơn thì các cơ bắp sẽ phát triển lúc đó hết đẹp.
– Vậy hả? Vậy Hạnh sẽ học tiếp, chắc Hoàng sau khi bị Sơn đánh sẽ không dám lẽo đẽo theo Hạnh nữa đâu. Hihi. Cảm ơn Sơn nha.
– Về thôi. Lên xe nào.
Lúc lên xe chạy về Hạnh ngồi sát, áp má vào vai Sơn. Sơn thấy lạ nhưng nghĩ Hạnh mệt nên không nói gì. Về đến nơi, BCN vừa bước xuống đi vào trong thì BCL bước ra.
– Chà, Hôm nay chở con gái chị đi học võ àh?
– Dạ. Hạnh bảo xe hư sữa chưa xong nên nhờ em chở đi đó mà.
– Xe nào hư? Chị nãy còn chạy đi mua đồ mà! – Chợt hiểu ra – Con bé này, bày trò chọc ghẹo em rồi.
Sơn cũng bất ngờ trước lời nói của BCL, nhưng Sơn nghĩ chỉ là Hạnh muốn Sơn đi cùng để Hoàng nó rút lui.
Vài ngày trước Noel.
– Em nè, bữa Noel anh chắc bận ra quán rồi, nên không đi chơi với em được. Em đừng buồn nha.
– Làm như em khó tính lắm vậy đó. Bữa đó em ra đó chơi, tới 10 h em về đi lễ với Dì cũng được mà. Hôm khác anh phải bù cho em đó.
– Còn nữa… Sắp cuối tháng nên anh gần hết tiền rồi. (Sơn mua quà cho mấy đứa trẻ với tôi mượn nó 500 k để nạp game vì có event giáng sinh). Anh không mua quà được cho em…
– Anh là món quà to nhất của em rồi. Em không cần gì cả. – Hà cầm tay Sơn lắc lắc.
Ngày 24 – 12 – 2005 NOEL…
Đây là ngày tôi nhớ khá rõ, vì đó là ngày mà tôi “diện kiến” hết 1 lượt các cô gái có cảm tình với Sơn hehe. Lúc đầu tôi định không đi đâu(Vì tôi lúc đó tôi nhát phải xuất hiện trước đám đông lắm) nhưng ĐK “ra tối hậu thư”:
– Mày cứ tối ngày game và truyện không vậy Toàn? Không chịu chơi thể thao gì cả, người da bọc xương như mấy thằng xì ke.
– ĐK ơi. Em không quen vận động đó iò rồi. Lười tập lắm. Tối nay ĐK đi đi, em cày event game rồi.
– Mẹ. Mày không đi, tao cho người lại quậy tiệm game đó coi mày chơi được không?
– Ấy. ĐK đừng làm vậy. Nhưng em…
– Mày không đi từ nay tao với mày không còn là anh em nữa.
Thế là Tôi, ĐK và Hậu ra quán Sơn. Chọn 1 bàn phía trong có vị trí quan sát tốt (tụi tôi đi khá sớm nên bàn còn trống nhiều)
Tags: Ngôn tình hiện đại, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam