– Nó kìa. Tụi mày. – Tiếng 1 thanh niên.
Sơn nhảy xuống xe, dựng xe đạp lên lề đường (không muốn chúng phá xe vì xe này thằng Hồ tặng), quay lại xem tình hình, thì thấy 4 thanh niên mặt non chẹt, chạy 2 xe máy. 2 thanh niên ngồi sau nhảy xuống rút 2 tuýp Sắt chạy lại phía Sơn.
– Mày ngon lắm, dám chọc Yến àh.
Biết nói gì cũng thừa với bọn này, Sơn cởi Balô làm khiên, đỡ tuýp sắt.
1 thằng bên trái Sơn, lao lên quất tuýp thẳng vào đầu Sơn. Đưa Balô lên đỡ tung 1 cú đá vào ngực nó. Thằng t2 bên phải thấy vậy quất 1 cú nhắm vào ba sườn Sơn, nhanh như chớp Sơn xoay balô lại đỡ “Bịch”, 1 cú đá chân trái vào cổ tay cầm tuýp, cây tuýp văng ra, bồi 1 cú đá xoay vào mặt thằng t2 làm nó ngã xuống đường. Còn 2 thằng trên xe thấy đồng bọn ngã lẹ quá cũng nhảy xuống xe tham chiến, cũng may đây chỉ là những thằng nhóc con nên cũng không làm khó Sơn được. 2 thằng kia rút từ xe ra 2 cây tuýp nữa (tôi đoán nó là học sinh nên không dám sài “Hàng” vì sợ bị tóm) chạy lại chỗ Sơn, như “rút kinh nghiệm” từ 2 thằng kia, không dám lên từng thằng, 2 thằng này đánh cùng 1 lúc, Sơn chỉ đỡ và né, thấy Sơ hở, Sơn lách qua bên trái, thằng bên Phải bị che, Sơn nhảy tới dùng vai hút mạnh vào ngực 1 thằng, làm nó ngã đè trúng thằng sau làm nó lùi 1 bước, Sơn wăng cái Balô vào mặt nó (che tầm nhìn của nó) rồi nhảy lên tung 1 cú đá vào ngực nó, đáp xuống quay lại thấy thằng bị Sơn hút ngã đang lồm cồm ngồi dậy, Sơn khóa tay nó và nói:
– Mày bảo với con nhỏ bạn mày, chuyện hôm nay tao với nó coi như huề, đừng có kím tao nữa không thì không bị “nhẹ” như hôm nay đâu.
Dứt lời Sơn đấm thốc vào bụng thằng nhóc làm nó ôm bụng gục xuống.
Nhặt balô rồi lấy xe định về thì lúc có 1 người trung niên đi đường nói với Sơn:
– Cháu về nhanh đi kẻo chúng nó kéo lại nữa.
– Dạ. Cháu biết rồi.
Sơn lấy xe đi nhanh, hầu như mỗi lần gặp gái xinh là có đánh nhau. Ông bà ta có câu hay thật “Trên đầu chữ sắc là 1 con dao”…
Sáng hôm sau thứ dậy với tinh thần không tốt, mệt mỏi nhưng phải tập TD như mọi ngày. Lấy xe chạy lên trường với hy vọng hôm nay sẽ không có biến cố gì nữa. Đánh nhau miết cũng chán…
Vào lớp thì nhóm “Bàn cuối” đã đầy đủ để chém gió. Wăng cặp nằm gục mặt xuống bàn.
Dung Ù: Chàng ơi sao vậy? Mệt à? Em mát xa cho nha.
– Em lạy chị, em nghĩ xíu đi.
Duy LT: Tối qua ai hành mày mà trong mày có vẻ mệt mỏi vậy?
Đạt Mọt Sách: Không game thì gái, chỉ có 2 chuyện đó thôi.
Duy LT: Cũng có thể là Gay nữa kaka.
– Thôi, thôi cho tao xin. Tao đuối lắm.
Phương: Phương có thuốc nhức đầu nè. Sơn uống không?
– Sơn không uống cảm ơn Phương nha…
Biết Sơn mệt nên cả đám cũng im lặng cho Sơn nghĩ. Cả buổi học cũng vậy, nằm miết trên bàn… Reng… Reng…
Sách cặp định bước xuống thì thấy Căn tin đang xôn xao chuyện gì đó. Tò mò nên cũng đi theo.
Đập vào mắt Sơn là tầm 4 5 bàn nước toàn con trai ngồi xung quanh ngắm nhìn vào 1 cái bàn có 1 người con gái xinh đẹp.
– Hi, Sơn. – Là Hà…
– Ủa, Hà đi đâu vậy. – Rồi bước tới ngồi xuống cùng Hà.
– Đi “Đánh dấu chủ quyền” hihi.
– Là sao?
– Hôm nay được về sớm, về nhà không làm gì nên ghé qua trường Sơn xem như thế nào đó mà.
– Chứ không phải là…
– Là gì?
– Giống hôm qua hehe.
– Hứ, tối qua Ba Hải Yến gọi cho Hà biết vì Chú không gọi được cho Sơn, dt Sơn sao vậy?
– Hết pin tắt nguồn Sơn để ở nhà sạc pin rồi.
– Hèn gì, Hà nt không thấy trả lời. Chú bảo Sơn mai cứ đến dạy tiếp nha.
– Thôi, đến chi, con bé đó không muốn học hành gì đâu.
– Chú bảo đến thì cứ đến rồi dạy hay không lúc đó tính, nếu không đến thì mình bất lịch sự lắm đó.
– Uhm. Sơn không nghĩ tới vậy. Mai Sơn sẽ đến. Về thôi sắp trưa rồi.
– Đi. Tính tiền cho Bạn trai cháu cô ơi. – Hà nói to để cho mấy bàn xung quanh kia nghe thấy.
Sơn cũng hiểu tính Hà nên không nói gì mà tự động trả tiền. Lúc này nhìn xung quanh thì Sơn mới thấy “Hot boy” đang đứng chờ Phương cũng nhìn qua phía mình (đúng hơn là nhìn Hà).
Sơn lấy xe ra, rồi cùng Hà ra cổng thì 1 đám người trong đó có 2 thằng hôm qua bị Sơn đánh đang đợi ở cổng.
Sơn biết có chuyện rồi thở dài, đưa Hà giữ xe, rồi đi ra cổng gặp bọn nó.
– Nó đó Đại ka. – 1 Thằng hwa bị đánh nói nó tên Hậu.
ĐK: Ê, thằng nhóc mày hwa đánh đàn em tao phải không?
– Thì sao? Hôm qua 4 thằng nó úp tao, giờ nói tao đánh nó?
ĐK: Thật không mậy? – ĐK nhìn Hậu…
Hậu: Dạ…
ĐK: Dm. Úp người ta bị người ta đánh bảo với tao là có người đánh mày.
– Anh về xem lại dùm, chứ tôi không muốn rắc rối đâu, tôi còn học hành nữa.
ĐK: Đâu có được, dù nó úp mày trước nhưng mày đánh nó thì tao phải giúp nó trả thù thôi. – Nói xong ĐK bước lên định đánh Sơn thì…
– Phong đầu bạc (ĐK để đầu đinh nhuộm bạc phía sau có 1 cái đuôi rùa), hình như tao nhớ mày không quản lý khu này mà? – Lời nói của Hot Boy…
Phong đầu bạc (gọi là ĐK nhé): Ủa? Sao Vinh thiếu gia (VTG nhé) xuất hiện ở đây vậy?
VTG: Em gái tao học trường này, tao được ông già đưa đón nó, nên mới biết hôm nay mày kéo quân qua đây lấy thêm địa bàn đó.
ĐK: Tôi chỉ qua đây trả thù cho đàn em tôi thôi chứ không chiếm địa bàn của ai cả, VTG đừng nói vậy mích lòng anh em trong Hội.
VTG: Em tao là bạn thằng nhóc này, tao can thiệp được không?
ĐK: Phong Đầu Bạc này đó giờ có nguyên tắc riêng chắc VTG cũng biết mà. Nếu không đánh nó thì làm sao ăn nói với đàn em? Rồi sau này ai đánh tụi nó tôi cũng phải nhịn sao? Rồi sau này tôi dám ra đường.
VTG: Thôi được rồi. Nếu đây là lệnh của “Người đó” thì sao?
ĐK: Thì…
Không khí xung quanh có vẻ hơi “ngưng” lại. Vì khi nghe nhắc đến chữ “Người đó”…
– Chào anh Vinh, anh là anh của Phương phải không? Em cảm ơn anh đã ra mặt giúp đỡ nhưng em cũng không muốn mang ơn nghĩa của ai cả. Em sẽ giải quyết chuyện này. – Rồi way qua ĐK.
– Anh có địa điểm nào ít ai chú ý không? Tôi với anh sẽ giải quyết ở đó.
ĐK: Mày cũng đáng mặt hảo hán nhỉ? Theo tao, có 1 bãi đất trống cách đây không xa, lại đó đi.
– Anh chờ chút. – Rồi way vào gặp Hà.
– Hà ở đây chờ Sơn hay muốn về nhà trước?
– Còn phương án nữa?
– Là Phương án gì?
– Đi theo Sơn chứ gì? Sao lúc nào cũng vậy thế, có chuyện gì Hà cũng giúp được mà.
– Con trai đánh nhau Hà theo chi?
– Sơn không cho Hà cũng đi theo àh? Vì sao thì Sơn biết rồi nhé…
Biết không thể cãi lại cô nàng nên Sơn buộc phải đồng ý.
– Thôi được, vậy thì Hà phải theo sát Sơn nhé.
– Dù Sơn có đi đánh nhau hay làm gì nguy hiểm nếu Hà biết Hà sẽ đi cùng Sơn. Nếu giấu Hà, Hà biết Hà sẽ…
– Sẽ sao?
– Sẽ khóc…
– Khờ quá, Đi thôi.
Sơn gửi xe đạp lại nhà xe, lấy xe máy của Hà đi. Lúc này đám “Bàn cuối” thấy có chuyện nên cũng chỉ ở trong sân trường không dám ra ngoài đó vì sợ liên lụy. Tất nhiên rồi, xa nhà xa quê ai mà dám đụng vào rắc rối, nhất là với Đám giang hồ. Thấy đám bạn Sơn nhớ về 5 thằng “nhóc” Cấp 3 luôn sát cánh cùng Sơn trong những lần đụng độ ở Quê nhà. Giờ chỉ có mình Hà, một người con gái chân yếu tay mềm nhưng cũng vẫn theo nó vào nơi nguy hiểm…
Đám kia chạy trước, Sơn chở Hà theo sau, phía sau nữa thì Vinh TG cũng đi theo nhưng Phương không có đi.
Bãi đất trống cách trường Sơn hơn 1 km, đây là 1 Bãi đất của 1 công trình đang xây dựng dang dở. Nhìn xung quanh 4 bề đều có thể lẫn trốn nếu bị truy đuổi.
Chạy vào sâu 1 chút, thì dừng lại, bên đối phương khoảng 8 người và Vinh TG, bên Sơn cũng 8 người… Nữa mới đủ 10 người.
– Trước khi đánh nhau tao, cũng nói trước, thắng hay bại thì tụi mày cũng không được đụng vào bạn tao. Nếu dám đụng vào thì tụi mày giết tao đi nhé không thì tao sẽ cho chúng mày sống không bằng chết.
Hà không nói gì nhưng ánh mắt tỏ ra mãn nguyện vì những lời của Sơn, Hà biết Sơn có yêu mình và lo cho mình lắm.
ĐK: Tao cũng nói với mày luôn. Nếu tao hôm nay tao còn sống mà thằng nào ở đây đụng tới bạn mày tao cũng sẽ cho nó đi theo ông bà. Tao ghét nhất là bọn đánh và làm nhục con gái. Vinh TG làm chứng dùm nhé.
Thật ra Phong Đầu Bạc biết đám đàn em thân cận của mình không dám làm gì đâu. Chỉ sợ Vinh TG thôi, vì ĐK chưa biết nhiều về tên này.
Vinh TG: Ok, nhưng tao đến đây không phải nghe tụi mày hứa với hẹn đâu nhé.
– Tụi mày lên đí. 1 hay 8 tao cũng chiều.
ĐK: Mày nghĩ mày gì thế? Tao chúa ghét hội đồng, tao với mày solo. Nếu tao thua đàn em tao cũng không có làm gì mày đâu.
Sơn cười vì biết mình sẽ đối đầu với 1 đối thủ thú vị nhất từ trước tới nay.
Cả 2 ra Sân thủ thế. ĐK là dân Boxing chuyên nghiệp và dày dạn kinh nghiệm nên khi bắt đầu đã chiếm thế áp đảo bằng các cú đấm liên tục, Sơn cũng đỡ và né được hết… Trận đấu cứ giằng co diễn ra thì Sơn đang di chuyển bất ngờ vấp phải mô đất, mất đà, ĐK nhanh chóng tiếp tới “Bốp”. Sơn ngã ra đất, miệng chảy máu… Khỏi nói thì đám đàn em nó vui cỡ nào.
Hà thấy vậy cũng chạy tới đỡ Sơn.
ĐK: Hôm nay tới đây được rồi. Đàn em tao cũng sai nên chuyện này coi như chấm dứt. – Way sang đàn em – Tụi mày không được tìm nó trả thù nữa nhé. Nếu không đừng trách tao không nói trước.
Đám đàn em yên lặng, mặt thằng nào cũng hớn hở. Vinh TG thì lên xe chạy đi.
– Về thôi Sơn. – Vừa nói Hà lấy khăn tay chùi máu cho Sơn.
– Đau ghê. Lần đầu gặp cao thủ ăn đòn cũng phải thôi.
ĐK nhìn Sơn 1 hồi cũng lên xe chạy đi cùng đám đàn em.
Hà và Sơn chạy về trường lấy xe. Hà đi mua thức ăn về nấu, còn Sơn về nhà trước nghỉ ngơi.
Sơn về được một lúc thì Hà cũng về tới. Hà không nói gì, lặng lẽ làm làm cho Sơn ăn. Sơn chợt thấy nước mắt trên mi Hà rơi xuống.
– Sao Hà lại khóc? Bị phỏng àh?
– Sơn ngốc lắm, sao phải chịu thua người ta lại còn chịu 1 đấm nữa chứ? Hic…
– Hả, sao Hà biết Sơn giả vờ thua?
– Hà biết Sơn giả vờ nhưng lý do thì không đoán được…
– Haizz. Thì Sơn muốn chấm dứt chuyện này. Tụi nó là giang hồ, xong đám này lại tới đám khác kéo tới lúc đó càng mệt thêm.
– Sơn nghĩ đơn giản quá, tên Phong đó cũng nhận ra nên khi Sơn trúng đòn hắn mới dừng lại. Thế nào hắn cũng tới tìm.
– Sơn đóng kịch tệ vậy àh? Hihi…
Cộc… Cộc… Có tiếng gõ cửa (ngoài trời đang mưa nên Sơn đóng cửa sợ tạt). Sơn ra mở cửa thì đó là người Hà vừa nhắc Phong Đầu Bạc…
– Anh đến đây có việc gì? Chuyện tôi với anh đã xong rồi mà.
ĐK: Để Khách đứng ngoại mưa vậy àh?
– Mời anh vào.
ĐK bước vào. Liền nói:
– Tại sao lại nhường tao?
– Sơn nhường gì? Anh đánh thắng rồi mà?
ĐK: Mày tưởng tao con nít lên 3 àh? Nãy có mấy thằng đệ ở đó, nên tao không tiện hỏi giờ mày nói đi. Không thì tao sẽ đánh nhau với mày tại đây đó?
– Anh bình tĩnh, mà sao anh biết tôi ở đây? Theo dõi tôi àh?
ĐK: Thằng Hậu nó theo dõi mày, rồi cho tao biết địa chỉ, nên tao tìm đến đây.
– Anh có nói cho nó biết lý do không?
ĐK: Thằng Hậu là đàn em tao tin tưởng nhất, tao bảo nó làm gì nó chỉ làm theo không bao giờ hỏi. Kín miệng lắm. Giờ mày nói đi.
– Đơn giản là tôi không muốn gây thêm rắc rối nữa. Nếu tôi đánh thắng anh liệu đám đàn em trung thành đó có kím tôi nữa không? Với lại tôi nể tính khí giang hồ của anh, nên tôi mới nghĩ ra ý giả thua.
ĐK: Chỉ đơn giản là thế?
– Nếu Sơn thắng anh? Đàn em anh sẽ mất niềm tin nơi anh và còn địa vị của anh trong “Hội” sẽ bị ảnh hưởng bởi Vinh TG.
Sơn và ĐK way lại nhìn Hà với 1 sự ngạc nhiên không hề nhẹ.
ĐK: Thật sự tao nãy tao chỉ muốn đến đánh 1 trận nữa với mày, để phân định thắng thua. Nhưng đến đây nghe mày và bạn mày nói lý lẽ tao thấy “phân tài cao thấp” là không cần thiết nữa.
– Anh có thể tập luyện với Sơn mà.
– Đúng rồi, nãy tôi thấy bộ pháp của anh rất hay nếu anh không chê thì chúng ta cùng luyện tập trao đổi kinh nghiệm.
ĐK: Ý hay đó. Mày còn nhỏ mà thân thủ của mày khá thật đó. Luyện võ lâu chưa?
– 12 Năm rồi anh.
ĐK: Hèn gì.
– Anh với Sơn tính khí khá hợp nhau đó anh Phong, anh nghĩ sao nếu Sơn với anh làm bạn?
– Anh Phong nhiểu tuổi?
ĐK: 26 tuổi (nhìn như 62 ấy)
– Tôi mới 19, Nếu anh không chê tôi với anh kết nghĩa anh em?
ĐK: Tao giang hồ mày sinh viên, liệu có tốt không?
– Kết bạn là hợp tính nhau chứ đâu phải địa vị hay học thức anh?
ĐK: Được. Tao thấy cũng khoái mày đó haha. Còn con bé kia là “em dâu” kết nghĩa àh? Tên gì?
Hà đỏ mặt tý: Dạ, em tên Hà. Bạn cùng wê với Sơn chứ không phải “em dâu” nhưng anh nói…
ĐK: Anh nhìn không lầm đâu. Hai đứa mày xứng lắm đó. Thằng này mà ăn hiếp em thì em cứ gọi anh nhé kaka.
– Hà ăn hiếp em thì có…
– Sơn nói gì đó hả?
– Anh thấy chưa.
ĐK: Nó chỉ dữ với mày thôi, mày lo mà chăm sóc nó đó. Thôi tao về.
– Em nấu cơm rồi, anh ở lại ăn với tụi em luôn đi. Coi nhưng 2 đứa em ra mắt Đại ka hihi.
– Chà. Càng ngày càng giống?
– Giống gì?
– Sơn với Hà quen nhau được 1 năm rồi, mà Hà đã thay đổi cách nói chuyện, cứ thế vài năm nữa chắc Hà cũng thành “nữ hiệp” thôi hehe.
– Cái tên này, hôm nay ăn 1 đấm đầu óc vấn đề rồi. Để Hà nhờ ĐK đấm thêm phát nữa cho tỉnh nhaaaa.
– Ấy, thôi thôi, ăn cú đấm của anh Phong tới giờ còn ê cả răng nè.
ĐK: Mày có sao không? Tao là thế, đánh nhau là đánh hết sức chứ đánh còn lưu sức là không tôn trọng đối thủ. – Vừa nói anh vừa liếc Sơn.
– Anh trách em àh? Mai mốt có dịp, em sẽ đánh hết sức mình cho anh coi… Thôi ăn cơm nào…
Thế là cả 3 người ăn cơm vui vẻ, trò chuyện. Nghe ĐK kể ĐK mồ côi từ nhỏ đã lăn lộn đầu đường xó chợ nên rất quý tình cảm anh em, nên rất được Sơn, Hà và cả tôi nể trọng… Một người anh lớn đúng nghĩa…
Tags: Ngôn tình hiện đại, Truyện ngôn tình, Truyện Sad Ending, Truyện teen, Truyện tình buồn, Truyện Việt Nam