Chỉ có điều khi Mặc Sênh nhắc đến cái tên đó với vẻ tuyệt vọng, thì sự không vui của anh trở nên không thể chịu nổi.
Trong đó có cả nỗi đau buồn vô cớ.
Trước đây khi biết Mặc Sênh chỉ coi mình như anh trai, Ưng Quân không cảm thấy đau khổ, anh tin rằng không có người đàn ông nào ưu tú hơn anh xuất hiện bên cạnh Mặc Sênh, cho nên anh có vẻ không vội. Nhưng bây giờ cảm giác đó không còn nữa, anh rõ ràng cảm thấy một bức tường băng giá dựng lên giữa anh và cô, bức tường đó ngăn cản mọi sự ấm áp thân tình bên ngoài.
Có lẽ anh mãi mãi chỉ có thể trong vai trò một người anh trai, Ưng Quân bắt đầu thấy sốt ruột.
Cho nên những gì xảy ra buổi tối hôm đó, không biết là hậu quả tâm trạng bị ức chế trong một thời gian dài hay là do thất vọng.
Hôm đó Ưng Quân đã uống khá nhiều rượu ở bên ngoài, khi trở về nhà anh đã say, Mặc Sênh chăm sóc anh. Ưng Quân không biết mình say hay tỉnh. Nếu say tại sao anh nhớ rõ tình tiết đến vậy, nếu tỉnh tại sao anh không thể kiểm soát được tình cảm như anh đã từng làm?
Có lẽ là nửa say nửa tỉnh, anh đã đè lên người Mặc Sênh …
Khi anh tỉnh hẳn đã là một giờ đêm.
Trong thời khắc lý trí trở lại anh lao xuống lầu một.
Phòng khách không bật điện, tối om.
Trong ánh điện ngoài đường hắt lờ mờ nhìn thấy Mặc Sênh đang ngồi trên sa lông, hai tay bó gối, đầu gục xuống.
Ưng Quân cảm thấy anh đã từng nhìn thấy cảnh này, khi người nào đó bị xúc phạm, thường vô tình ngồi trong tư thế của thai nhi trong lòng mẹ, bởi vì thiếu cảm giác an toàn.
Tay anh định bật đèn bỗng dừng lại.
Mặc Sênh đột nhiên lên tiếng, giọng yếu ớt:
– Anh Quân, anh coi em là chị ấy phải không?
Ưng Quân sững người trong mấy giây mới hiểu từ chị ấy mà Mặc Sênh vừa nói là ai.
Đó là người bạn gái trước đây của anh.
Hình như anh chỉ nhắc đến cô ta một lần với Mặc Sênh, nói xong cũng không nhớ, chẳng lẽ cô ấy cho rằng anh vẫn nhớ, vẫn yêu cô bạn cũ?
Mặc Sênh em tưởng ai cũng lưu luyến quá khứ như em hay sao?
Ưng Quân cười đau khổ.
Ưng Quân nhận thấy Mặc Sênh đã đưa anh vào một tình thế khó xử thú vị. Nếu nói đúng thì anh không thể thổ lộ tình cảm của mình, quan hệ giữa họ sẽ không tiến triển thêm, nếu nói không thì anh đã vô tình thừa nhận mình phạm tội cưỡng bức.
Trong ánh mắt vô tội tin tưởng của Mặc Sênh, Ưng Quân lựa chọn nhắm mắt làm ngơ không trả lời.
Cứ cho cô ấy tìm câu trả lời an toàn nhất.
Thực tế, sau chuyện đó Mặc Sênh đã không thể sống vô tư với Ưng Quân trong một ngôi nhà nữa. Khi Mặc Sênh đề nghị chuyển đi, Ưng Quân nói:
– Mặc Sênh, em về nước đi, về xem tình hình thế nào?
Mặc Sênh sững người nhìn anh.
– Em không thể mãi là một con chim đà điểu. Em hãy về nước xem sao.
“Nếu ở đó trời quang mây tạnh, em hãy ở lại.
Nếu ở đó mưa gió lạnh lẽo, thì em nhanh chóng quay trở lại đây.
Quên hẳn nơi đó, quên hẳn người đó đi”.
Ưng Quân ra sân bay tiễn người vợ trên danh nghĩa của mình, ngước nhìn chiếc máy bay đưa Mặc Sênh tiến dần vào màn mây, cảm giác cô đơn ập đến lan tỏa mọi ngóc ngách trên cơ thể anh.
Câu nói của anh lúc chia tay cô có hiểu không? Trong một số sự việc cô ấy ngờ nghệch đến lạ lùng.
– Nếu em không trở lại Mỹ thì chúng ta tạm thời không liên lạc với nhau – Anh đã nói với cô ấy như vậy lúc ở phòng đợi.
“Anh có còn cơ hội không?
Có lẽ còn!
Người đàn ông tên Hà Dĩ Thâm có lẽ đã quên cô ấy từ lâu. Có lẽ anh ta đã có tình yêu mới.
Trên đời này làm gì có ai ngờ nghệch như cô ấy?
…
Trong quán trà. Khói thuốc lá mờ mịt.
Năm tháng dài lâu, bao nhiêu sự kiện, biến cố nhưng chỉ vài giờ đồng hồ có thể nói hết.
– Thì ra không phải chỉ có một người… – Ưng Quân ngẩng đầu thở dài không nhìn người đối diện – Cuộc đời quả là kì lạ, không ngờ, trong chuyện này anh lại là người duy nhất mà tôi có thể tâm sự.
Dĩ Thâm không nói gì, sau khi hút xong điếu thuốc, anh đứng dậy lấy áo khoác:
– Muộn rồi, Ưng tiên sinh, tôi về trước đây.
– Hà luật sư vội thế sao? – Ưng Quân buột miệng, bỗng phát hiện khi nói câu đó anh có vẻ hoảng hốt.
Dĩ Thâm dừng bước:
– Mặc Sênh say rượu, tôi không yên tâm.
Ưng Quân bật cười:
– Hà tiên sinh, anh định khoe thắng lợi của mình trước kẻ chiến bại ư?
Dĩ Thâm không quay đầu lại, nhanh chóng rời khỏi quán trà. Cửa mở,
Một làn gió mạnh ập vào người anh.
Dĩ Thâm hít một hơi dài.
Bàn tay nắm chặt đến độ nổi gân xanh, mãi mới buông ra.
Trở về đến nhà đã hơn hai giờ đêm.
Mặc Sênh say rượu ngủ ngoan như một đứa trẻ, nằm co trong chăn, vẫn tư thế như khi Dĩ Thâm ra khỏi nhà. Dĩ Thâm nhanh nhẹn cởi giày, chui vào chăn, ôm chặt Mặc Sênh vào lòng.
Mặc Sênh khẽ cựa mình tìm lại tư thế nằm thoải mái, đôi mày cau lại, Dĩ Thâm hơi nới lỏng vòng tay ôm, cặp lông mày thanh tú trên khuôn mặt như trẻ thơ của Mặc Sênh mới giãn ra.
Hơi thở của Mặc Sênh vẫn vương quanh mặt anh.
Dĩ Thâm thì thầm:
– Lần sau không cho em uống say nữa.
Mặc Sênh không trả lời, vẫn ngủ say.
Dĩ Thâm không thể nào chợp mắt, tay ôm chặt tấm thân mềm mại, thỉnh thoảng anh áp môi mình lên cặp môi nũng nịu, lên cái cổ thanh tú trắng xanh kề sát mặt mình. Bốn giờ sáng, Dĩ Thâm trở dậy vào phòng làm việc.
Con đống công việc đang chờ. Thậm chí ngày mai, không bây giờ đã là ngày mai rồi, tư liệu cho vụ xét xử ngày mai chưa chuẩn bị xong. Dĩ Thâm dụi mắt, khi mở mắt ra đã thấy Mặc Sênh đang đứng ở cửa phòng làm việc của anh.
– Dĩ Thâm, anh làm việc suốt đêm sao? – Mặc Sênh hỏi, mím chặt môi.
Đó là động tác thường thấy mỗi khi cô ấy căng thẳng, Dĩ Thâm đã quá quen thuộc.
– Lại đây – Anh giơ tay vẫy.
Khi Mặc Sênh đến gần Dĩ Thâm đưa tay ra kéo chị vào lòng rồi đặt Mặc Sênh ngồi lên hai gối mình.
– Tỉnh rồi hả? Chẳng mấy ai say mà ngủ vùi như vậy – Anh dụi mặt vào cổ chị.
– Thế ư? Mặc Sênh nói có vẻ bối rối vì giọng dịu dàng khác thường của Dĩ Thâm, ngơ ngác hỏi lại – Vậy phải làm gì?
– Làm một việc có ý nghĩa – Anh thầm thì, lại hôn môi chị.
Mặc Sênh ngoan ngoan gục đầu vào ngực Dĩ Thâm, im lặng hồi lâu Dĩ Thâm nói:
– Tối qua anh đã đi gặp Ưng Quân.
Mặc Sênh cứng người trong vòng tay anh.
– Anh ấy nói với anh có người dùng tên anh để tìm kiếm thông tin trong mạng SOSO của anh ấy, anh muốn hỏi người đó, người đó đã tìm được những gì?
Mặc Sênh không trả lời. Dĩ Thâm tiếp tục:
– Vừa rồi anh đã dùng khóa tên em để tìm kiếm, mới biết em đã từng đoạt giải thưởng nhiếρ ảnh, sao em không bao giờ nói đến?
– Giải xoàng thôi mà. Vả lại có bao giờ anh hỏi đâu – Mặc Sênh nói nhỏ hờn dỗi.
Dĩ Thâm thở dài, xiết chị vào lòng:
– Xin lỗi, đó là lỗi của anh. Mặc Sênh bây giờ em kể cho anh nghe đi, em đã làm những gì?
– Ở Mỹ ư?
– Ừ.
Một Dĩ Thâm dịu dàng như vậy ngay cả thời học đại học, khi quan hệ của họ ở thời kì tốt đẹp nhất Mặc Sênh cũng chưa từng cảm nhận. Giọng nói dịu dàng, cử chỉ âu yếm, Mặc Sênh bộc bạch hết mọi nỗi khổ của chị từng nếm trải trong bảy năm trên đất Mỹ.
Chị bắt đầu kể, khi mới đến Mỹ không thạo tiếng Anh, đi lạc đường, không biết càng đi lạc, kể chuyện học môn tiếng Anh đáng ghét, kể những thói quen kì cục của người Mỹ, cả những món ăn kì lạ, kể chuyện món mì ăn liền nhãn hiệu nào khó ăn như thế nào.
– Sao em không ăn món khác? – Dĩ Thâm thì thầm, vẻ xót xa.
– Các món khác rất đắt, lúc đó em không có tiền.
– Bố em không gửi tiền cho em sao? – Lần đầu tiên Dĩ Thâm nhắc đến cha mẹ Mặc Sênh với giọng bình tĩnh như vậy.
Sau khi quan sát khuôn mặt Dĩ Thâm, Mặc Sênh mới nói:
– Có, cha có gửi, rất nhiều, lúc đầu em rất kinh ngạc, về sau đọc báo em biết chuyện em gửi tiền đến đại sứ quán.
– Đại sứ quán không khen ngợi em ư?
– Em không để lại tên, em gửi đến trong một lần quyên góp tiền của người Hoa, thực ra em không hào phóng gì đâu, em chỉ vì mình thôi. Em nghĩ tính mạng của cha, vả lại cũng tự lừa dối mình không có số tiền đó cha em sẽ không chết, mọi chuyện sẽ vẫn như trước.
– Ồ, Mặc Sênh thông minh lắm, còn gì nữa?
Mặc Sênh nghĩ nhất định sẽ có ngày nói chuyện với Dĩ Thâm về cha mình, nhưng chị tuyệt nhiên không ngờ việc đó lại diễn ra sớm và nhẹ nhàng như vậy, không hề có cảm giác nặng nề, hình như chị đang nói một chuyện bình thường, câu chuyện từng khiến chị đau khổ day dứt nhưng dường như sau một đêm chị không còn cảm giác ấy nữa.
Mỗi lúc họ càng nói ít hơn.
Trời đã sáng rõ.
– Dĩ Thâm, tại sao em không hề cảm thấy đau khổ, em tưởng sẽ rất khó khăn khi nói về chuyện này – Nói vậy nhưng nước mắt chị sắp trào ra.
Dĩ Thâm thầm thì:
– Bởi vì em đã có anh.
Mặc Sênh im lặng, gục đầu vào ngực Dĩ Thâm, thời gian lặng lẽ trôi qua, anh tưởng chị đã ngủ nhưng dần dần cảm thấy ngực mình thấm ướt.
…
Đã là thứ hai, buổi sáng còn phải đi làm.
Lần đầu tiên Dĩ Thâm ra trận mà không có sự chuẩn bị, ra tòa mới phát hiện người tố tụng và chánh án hình như còn mơ hồ hơn mình. Vậy là mọi người miễn cưỡng duy trì đến khi hết giờ, quyết định để đến buổi sau.
Khi thân nhân của đương sự thấy Dĩ Thâm mắt có quầng đen vẻ mệt mỏi, tưởng anh mất ngủ vì việc của mình nên hết sức cảm động, luôn mồm cảm ơn khiến Dĩ Thâm dở khóc dở cười.
Mặc Sênh đi làm mắt vẫn còn sưng đỏ, Tiểu Hồng sau khi nghiêm túc quan sát sắc mặt đồng nghiệp, quan tâm hỏi:
– Thất tình phải không?
Mặc Sênh cũng với giọng quan tâm trả lời:
– Đồng chí Tiểu Hồng có định đi ăn hiệu để động viên đồng nghiệp bị thương không ?
Tiểu Hồng tiếp tục dò xét:
– Vậy không phải là thất tình chứ?
Tờ báo cậu Bạch mua có ảnh Ưng Quân trên trang bìa, Mặc Sênh nhìn thấy trên bàn làm việc của cậu ta, tiện tay đem về bàn làm việc của mình đọc. Trong đó có một bài viết dài kể về cuộc đời và quá trình lập nghiệp của Ưng Quân, với nhiều từ hoa mỹ theo phong cách cố hữu của những tờ báo nhỏ, trong đó có những câu dự đoán về phu nhân của Ưng Quân, doanh nghiệp thành đạt, triệu phú trẻ tuổi.
Mặc Sênh cầm tờ báo trong tay trầm ngâm hồi lâu.
Người quen của chị ở Mỹ không nhiều, chị Quyên là người thân thiết nhất, nhưng từ khi về nước không thấy liên lạc gì. Người còn lại là Ưng Quân, thực ra đối với Ưng Quân, Mặc Sênh chỉ có sự cảm kich, anh đã giúp chị rất nhiều, vả lại lần say rượu đó thật ra anh không làm tổn thương gì cho chị.
Do dự một lát Mặc Sênh mở máy vi tính, vào mạng SOSO, dùng hòm thư mà sau khi về nước chị đã không dùng tìm địa chỉ hòm thư của Ưng Quân.
Nội dung thư sau khi bị sửa nhiều lần, cuối cùng chỉ còn lại một câu: “Anh Quân, chuyện tối qua xảy ra ở khách sạn, cảm ơn anh nhiều”.
Thư gửi đi mấy phút, đã xuất hiện tín hiệu có thư, Mặc Sênh nhấp chuột.
Người nhận thư: Triệu Mặc Sênh
Chủ đề: Không đề.
Chỉ có hai chữ đơn giản xa lạ hiện lên, ngón tay chị dừng trên bàn phím.
“Anh Quân, lần này về nước anh có gặp chị ấy không, có lẽ hai người vẫn còn cơ hội… “
Rất lâu không thấy hồi âm.
Mặc Sênh hơi hối hận.
Có lẽ mĩnh đã đi quá giới hạn, mỗi người đều có một bí mật sâu kín trong lòng. Người con gái đó có lẽ là vết thương lòng của anh ấy.
Buổi tối Mặc Sênh nói lại với Dĩ Thâm về chuyện đó, Dĩ Thâm lườm chị, chỉ nói mấy chữ:
– Quả nhiên là em ngốc thật.
Nhưng anh lại bổ sung thêm một câu:
– Cũng may là em ngốc.
Mặc Sênh không hiểu.
Một tháng sau, kiểm tra hòm thư mới nhìn thấy thư trả lời của Ưng Quân, nhìn thời gian, bức thư mới chỉ gửi đến hai ngày trước.
Mặc Sênh mở thư.
Người nhận: Triệu Mặc Sênh
Chủ đề: Vô đề.
“Không phải ai cũng có thể chịu đựng sự cô đơn lâu như Hà Dĩ Thâm.
Sênh, anh đã thay đổi.
Tái bút: Chúc giáng sinh vui vẻ!”
Mặc Sênh ngây người nhìn hàng chữ trên màn hình.
Chỉ có mấy hàng chữ ngắn ngủi, vậy mà lâu như thế mới hồi âm. Có lẽ người gửi cũng viết đi viết lại nhiều lần và suy nghĩ rất nhiều.
Trong một khoảng thời gian Mặc Sênh có cảm giác chị đã hiểu ra chuyện gì đó, nhưng ý nghĩ chỉ thoáng lóe lên, như một trực cảm rồi lại tan biến.
Trầm ngâm hồi lâu trước màn hình, cuối cùng chị quyết định thoát ra khỏi hòm thư. Sau này có lẽ chị không bao giờ sử dụng hòm thư này nữa.
Bức thư này sẽ lặng lẽ nằm ở một góc nào đó trên mạng, không có ai mở ra, nhưng cũng không bao giờ mất đi.
…
Mùa thu lui dần trong hơi lạnh mùa đông, dưới ảnh hưởng của Tiểu Hồng, Mặc Sênh bắt đầu ham mê đan khăn quàng, đáng tiếc những ngón tay bướng bỉnh không theo điều khiển của chủ nhân. Mặc Sênh hay đan nhầm, lúc chặt lúc lỏng, cuối cùng tác phẩm đầu tay của chị cũng hoàn thành. Hớn hở như một đứa trẻ vừa làm được một việc vĩ đại đem khoe với mẹ. Dĩ Thâm dù tỏ ra hết sức cảm kich nhưng không dám quàng cổ lúc ra ngoài.
Tối giáng sinh, Dĩ Thâm mời Dĩ Văn và Trương Mại, bạn trai của cô dự bữa tiệc mừng Giáng sinh. Trương Mại vốn là sếp của Dĩ Văn, một người đẹp hào hoa, đây cũng là lần đầu tiên Dĩ Thâm làm quen với anh ta.
Sau bữa tiệc về mới phát hiện bên ngoài có tuyết rơi.
Ngoài phố, người lớn trẻ em hân hoan đón mừng tuyết đầu mùa.
Mặc Sênh và Dĩ Văn dứng bên đường đợi hai người đang còn đi lấy xe. Dĩ Văn cười nói:
– Tôi định sang năm làm lễ cưới còn định mời chị làm phù dâu, ai ngờ Dĩ Thâm không chờ được. Nhưng cũng không thể trách anh ấy, có lẽ anh ấy đã chờ đợi quá lâu… – Dĩ Văn chớp đôi mắt đẹp dịu dàng, thật khó cưỡng lại một đôi mắt như thế.
Mặc Sênh đỏ mặt, không biết từ lúc nào Dĩ Văn nói năng trở nên bạo dạn như vậy.
Dĩ Văn cười, quay đầu, Trương Mại đang vẫy tay ra hiệu cho cô, nói với Mặc Sênh :
– Tôi đi trước nhé.
– Được – Mặc Sênh gật đầu.
Đi được mấy bước Dĩ Văn đột nhiên dừng lại, nhưng không ngoảnh đầu:
– Nhất định hai người phải hạnh phúc đầy, coi như… – Dĩ Văn hạ giọng như nói với mình – Coi như là vì tôi.
Mặc Sênh ngẩng người, thấy Dĩ Văn đã sang đến bên kia đường, không đợi câu trả lời của chị.
Dĩ Thâm quay trở lại thấy Mặc Sênh một mình đứng sững bên đường:
– Dĩ Văn đi rồi sao?’
– Đi rồi – Mặc Sênh ngẩng đầu.
Dĩ Thâm đang đứng nhìn chị mỉm cười.
– Tuyết rơi rồi, chúng mình về thôi.
– …
Thấy phản ứng không mấy nồng nhiệt của Mặc Sênh, Dĩ Thâm hơi ngạc nhiên, anh tưởng gặp thời tiết như thế này chị sẽ vui mừng nhảy chân sáo như trẻ nhỏ.
Mặc Sênh lặng lẽ cắm cúi bước, sắp va vào cột đèn đường, một bàn tay nắm tay chị kéo lại.
– Đầu óc em để đâu thế? Có phải đang nghĩ về nhà viết kiểm điểm không? – Dĩ Thâm vui vẻ.
Suy nghĩ của Mặc Sênh đã trở về hiện thực, ngẩng đầu thấy khuôn mặt thân thiết pha chút giận hờn của anh, đột nhiên muốn ôm anh… Tay chị bất giác luồn vào áo khoác anh, ôm chặt anh:
– Dĩ Thâm…
Bị bất ngờ bởi sự nồng nhiệt đột xuất của Mặc Sênh, Dĩ Thâm hỏi nhỏ:
– Em sao thế?
Mái đầu nhỏ dựa vào vai anh lắc nhẹ, giọng nói khàn đặc:
– Không sao.
Dĩ Thâm muốn bỏ tay chị ra để xem rốt cuộc có chuyện gì, nhưng Mặc Sênh không chịu càng ôm chặt hơn.
– Mặc Sênh ! – Giọng Dĩ Thâm có vẻ bất lực, không hiểu sao Mặc Sênh trở nên như vậy – Lớn thế này còn làm nũng, người ta cười cho – Dĩ Thâm cúi đầu nói thầm vào tai chị.
– Mặc kệ họ! Em thử xem áo em mua có ấm không? – Mặc Sênh nũng nịu.
“Đành mặc cô ấy vậy”.
Dĩ Thâm bất lực để cho chị ôm, ngượng nghịu trước cái nhìn ngạc nhiên đầy ngưỡng mộ của khách qua đường.
Đêm tuyết rơi, trên đường phố náo nhiệt đầy người qua lại. Lần đầu tiên chị cảm thấy Giáng sinh là một ngày Tết.