Một pháp y sẽ chẳng thu hút những tin tức quá hot, kể cả vị pháp y đó có tuấn tú như Phan An thì dù sao cũng không phải là người trong showbiz, tin tức chẳng qua chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Nhưng nếu được gắn mác cậu chủ nhà họ Lục thì sẽ khác. Người đó sẽ giống như được nạm kim cương, mọi người sẽ càng muốn đào sâu tìm hiểu. Đừng trách xã hội này quá hiện thực, chỉ trách cái xã hội đã mất đi niềm tin này quá nhạt nhẽo.
Thế nên Lăng Song mới hỏa tốc thông báo cho Cố Sơ, cũng chính vì thế khi ra khỏi cửa Cố Sơ mới nhìn thấy vài phóng viên cải trang lượn qua lượn lại gần nhà. Chuyện bị phóng viên vây kín Cố Sơ không lạ lẫm gì, thậm chí để đối phó với những tình huống này cô đã quá dạn dày kinh nghiệm. Cô không chạy, không trốn, chỉ đội một chiếc mũ phớt nhỏ nhắn, đeo kính râm ung dung từ tốn đi xuyên qua đám người ấy, trên người là một chiếc áo gió kiểu mỏng màu be nhạt mặc vào mùa thu, phong độ ngời ngời.
Mấy người kia quả nhiên không nhận ra cô. Có lẽ vì cho rằng trong những tình huống thế này người thân thường sẽ chạy tán loạn. Sau khi ngồi yên vị trên xe rồi, qua cửa sổ, Cố Sơ nhìn thấy họ đã tìm đến trước cửa nhà cô, đang ấn chuông liên hồi, thầm nghĩ kiểu này tối nay lại phải về muộn rồi.
Tới bệnh viện, Cố Sơ chạy tới căng tin giải quyết bữa sáng trước. Mấy hôm nay Lục Bắc Thần không về, toàn bộ thời gian ăn sáng cô đều “dâng hiến” cho nơi này. Vừa ngồi xuống thì đã có cả đám người quây lại xung quanh, đa số là y tá, còn cả mấy cô bác sỹ trẻ hay thích buôn dưa lê với mấy cô y tá nữa, mồm mép tép nhảy. “Anh em sinh đôi thật đấy à? Giống quá đi mất”, “Lần này giáo sư Lục thiệt không ít tiền của nhỉ?”, “Chuyện ân oán hào môn mấy người dân thường như chúng ta không thể hiểu được đâu”, “Bác sỹ Cố, chuyện này giáo sư Lục đã bàn bạc với cô chưa?”.
Cố Sơ nắm chặt chiếc dĩa trong tay, chỉ lần lượt vào họ: “Ai còn làm phiền việc ăn uống của tôi, cẩn thận tôi chọc mù mắt đó!”.
Mấy người bên cạnh cười hì hì, cũng không dám nhiều lời hỏi thêm nữa. Tới lúc được hít thở bầu không khí trong lành, cô nhìn về phía chiếc màn hình tivi trong nhà ăn. Cũng không trách được sao mấy cô gái kia sáng sớm đã hóng hớt, tin tức đang phát trên tivi cũng quả thực khiến người ta đoán già đoán non. Có lẽ đang phát lại một buổi họp báo mở ra để dẹp yên dư luận. Thời gian khá muộn, là tối qua sau khi cô đã đi ngủ.
Mấy cô y tá trong nhà ăn chỉ lên màn hình, rì rầm to nhỏ: “Nếu không phải anh ấy giới thiệu mình là em trai của giáo sư Lục, đúng là không nhận ra thật”.
“Phải đấy, có khác gì giáo sư Lục đứng đó đâu cơ chứ.”
Rồi có một nữ bác sỹ quay đầu hỏi cô: “Bác sỹ Cố này, bình thường cô có phân biệt được không?”.
Dĩ nhiên là cô có thể, vừa mới liếc mắt về phía màn hình, cô đã biết người đang đối mặt với những câu hỏi của đám phóng viên là Lục Bắc Thâm. Ở trong tivi, Lục Bắc Thâm ăn mặc rất chỉnh tề, áo sơ mi trắng, vest đen, không mặc áo khoác cùng loại, không đeo cà vạt, trông vừa nghiêm túc lại vừa dễ gần. Câu hỏi nào của các phóng viên cũng rất khó nhằn nhưng anh trả lời thông minh mà cảnh giác. Đối mặt với ống kính, trông anh nho nhã ôn hòa hơn Lục Bắc Thần, bớt đi vài phần công kich, dồn ép của Lục Bắc Thần.
Chỉ là một đoạn phát lại ngắn gọn, không thể xem nội dung hoàn chỉnh. Cố Sơ chỉ nghe thấy Lục Bắc Thâm nói với cánh nhà báo một câu: Đây là quyết định thống nhất của Lục Môn, trọng tâm phát triển của quỹ tài chính trong tương lai cũng sẽ được chuyển về Trung Quốc…
Trong nhà ăn có cô gái si mê: “Đẹp trai quá…”.
Đúng là đẹp trai, Cố Sơ không thể không thừa nhận. Có lẽ cậu con trai nào của nhà họ Lục cũng có bản lĩnh ung dung tự tại trước máy quay. Có lẽ trời sinh ra họ đã có sẵn một khả năng hấp dẫn cực mạnh, thế nên đứng trước máy quay mà vẫn rất bình thản, nhẹ nhàng.
Nhưng không biết vì sao, Cố Sơ luôn cảm thấy Lục Bắc Thâm ở trong tivi có phần xa lạ. Đây chính là người cô chứng kiến anh bị đau đớn giày vò đến gần như phát điên đó sao? Có lẽ vì so với thường ngày, anh tề chỉnh hơn rất nhiều, hay tại vì cách ăn nói của anh hiện giờ quá quan cách? Cố Sơ không nói rõ được. Dù sao thì người cô hiểu nhất cũng chỉ có Lục Bắc Thần mà thôi.
Mới tám giờ sáng đã bắt đầu bận rộn. Cố Sơ cảm thấy những công việc bắt cô phải vắt chân lên cổ mà chạy lúc này đây càng cứu vớt cô khỏi việc suy nghĩ lung tung. Đầu tiên là tới phòng làm việc tiến hành giao ca, ghi chép tình hình chữa trị của người trực đêm qua rồi bắt đầu cùng các bác sỹ đi kiểm tra phòng bệnh, ghi chép, chỉnh lý báo cáo bệnh án, nhân tiện còn giúp bệnh nhân xử lý những công việc cơ bản như làm sạch vết khâu,… Còn chưa kịp nghỉ ngơi uống ngụm nước, cô đã lại nhận được thông báo luân chuyển, tới họp tổ chuyên khoa.
Lợi dụng sắp tới giờ nghỉ trưa để họp đúng là chỉ có Cố Khải Mân nghĩ ra, vì chuyện này mà có mấy lần Cố Sơ đói tới nỗi dạ dày co thắt. Lại bắt đầu họp cho lần luân chuyển khoa hai tuần tới. Lần này có lẽ Cố Sơ sẽ được chuyển tới khoa Huyết học. Cô vốn dĩ định thương lượng với Cố Khải Mân, muốn ở lại khoa ngoại, bởi vì cô đã quyết định rồi, bất luận sau này lựa chọn khoa hay phương hướng học nghiên cứu sinh sắp tới cô cũng chọn khoa ngoại. Nhưng cứ nghĩ tới chuyện ghê tởm Cố Khải Mân làm với Tiếu Tiếu, có đánh chết cô cũng không muốn xin xỏ anh ta, cùng lắm thì hai tuần này cô cố chịu đựng những lần than vãn của các bệnh nhân khi phải lấy máu.
Công việc của khoa thật ra Cố Sơ đã hoàn thành trước kỳ hạn, ngoại trừ phần thực tập, việc đó phải dựa vào thời gian tích cóp, nhưng có sự giới thiệu tích cực của bác sỹ Smith, mức độ coi trọng của phía bệnh viện đối với cô cũng không thấp. Smith không chỉ một lần khuyên cô nên ra nước ngoài thực tập, đây là một cơ hội mà ai ai cũng khao khát. Nhưng lúc này Cố Sơ không đành lòng đi đâu. Đồng thời lúc này cô bắt đầu tham gia trước vào những buổi học nghiên cứu sinh – đối với một sinh viên xuất sắc như cô việc này không mấy khó khăn.
Cô không ngờ Tiếu Tiếu cũng trở về tham gia buổi họp – điều này khiến Cố Sơ ngạc nhiên còn Cố Khải Mân thì sửng sốt. Họ ngồi sát cạnh nhau, nhân lúc Cố Khải Mân đang nói, Cố Sơ thì thầm hỏi Tiếu Tiếu sao lại quay về. Tiếu Tiếu cũng hạ thấp giọng trả lời cô: Bệnh nhân cũ của cậu ấy vác nguyên cả lá cờ thi đua to đùng xông tới phòng viện trưởng, hơn nữa còn giao người bạn của mình cho viện trưởng, nói rằng chỉ có bác sỹ Tiêu mới trị được bệnh của người ấy. Viện trưởng cảm kich, nước mắt rưng rưng, lập tức điều cậu ấy trở lại.
“Có người tức chết.” Cố Sơ cố nhịn cười, len lén quan sát gương mặt của Cố Khải Mân, có thể nhận ra anh ta rất không vui.
Tiêu Tiếu Tiếu nói: “Thích tức thì tức. Thông qua chuyện này tớ mới nhận ra anh ta cũng hẹp hòi và thiển cận lắm”.
Cố Sơ còn chưa kịp đồng tình với câu nói ấy, một giây sau đã thực sự lãnh ngộ được thế nào là “hẹp hòi và thiển cận”. Cố Khải Mân gọi tên Cố Sơ, ngữ khí rất hờ hững, nhưng Cố Sơ lại nghe ra sự tức tối. “Bắt đầu từ tuần sau, em tới khoa Hồi phục, bên đó gọi điện tới nói nhân lực không đủ, rất cần thực tập sinh. Sau khi tan họp em qua đó báo danh trước, trưởng khoa Trần sẽ sắp xếp công việc trong vòng khoảng ba tuần cho em”.
Cố Sơ ngẩn ra, chẳng phải nên là khoa Huyết học hay sao? Sao lại tới khoa Hồi phục? Bên đó chủ yếu là trị liệu Vật lý, bình thường đã có thực tập sinh chuyên ngành rồi, liên quan gì tới cô chứ? Tiêu Tiếu Tiếu chuyện mình thì không gấp nhưng nghe xong sự sắp xếp của Cố Khải Mân thì giận dữ, mặc kệ cấp trên cấp dưới, “Việc điều chuyển khoa cho Cố Sơ hình như không tới lượt anh quyết định thì phải?”.
Cố Khải Mân liếc nhìn Tiêu Tiếu Tiếu rồi nói: “Tôi đã nói trước với lãnh đạo rồi, hơn nữa khoa Hồi phục rất hoan nghênh Cố Sơ”.
Tiêu Tiếu Tiếu suýt nữa thì buột miệng nói: “Có giỏi thì anh nhắm vào tôi đây này!”, nhưng bị Cố Sơ giữ lại. Đừng trách sao Tiếu Tiếu sốt sắng. Nội khoa, ngoại khoa, đa khoa, khoa nào cũng được, nhưng đâu tới lượt Cố Sơ tới khoa Hồi phục? Cô cũng chẳng học chuyên ngành đó. Hơn nữa, thời gian luân chuyển còn tăng lên ba tuần. Điều này có ý nghĩa là ba tuần tới Cố Sơ sẽ không được tiếp cận với bất kỳ một bệnh án nào.
“Cô còn câu hỏi gì không?” Cố Khải Mân tỏ ý không vui.
Cố Sơ len lén giật vạt áo blouse của Tiếu Tiếu, trả lời thay: “Thưa Trưởng khoa, em chấp nhận sự sắp xếp của bệnh viện”.
Những người có mặt ở đó đều ngửi thấy mùi gươm súng sẵn sàng.
Cố Khải Mân không nhắm vào hai người họ nữa mà tiếp tục cuộc họp. Tiêu Tiếu Tiếu tức giận, nghiến răng kèn kẹt, thì thầm với Cố Sơ: “Lát nữa tớ sẽ đi tìm cấp trên. Cậu yên tâm, anh ta làm vậy là trái quy định”.
“Không sao, ở đâu cũng vậy thôi.” Cố Sơ an ủi. Thật ra cô muốn nói rằng, bây giờ cô chỉ để tâm tới Lục Bắc Thần. Tiêu Tiếu Tiếu tức đến run cả tay, Cố Sơ cũng không biết an ủi sao cho ổn, giận chung thì chỉ thêm dầu vào lửa, còn quá hờ hứng sẽ khiến Tiếu Tiếu cho rằng mình vô tâm.
Đúng vào lúc này, màn hình trên phòng họp đột nhiên thay đổi, giống như bật lên một chuỗi ảnh chụp trộm, địa điểm giống như trong một quán café. Từ góc chụp có thể nhìn rõ một bên gương mặt Cố Khải Mân. Đối diện anh ta có một người phụ nữ đang cúi đầu, vì lý do ánh sáng nên không nhìn rõ diện mạo người ấy. Cả phòng họp bỗng dưng yên ắng, Tiếu Tiếu cứng đờ người, dù không nhìn rõ cậu ấy cũng biết người phụ nữ kia là ai.
Người ngây ngốc còn có Cố Khải Mân, biến cố này khiến anh ta trở tay không kịp.
Trong hình là một đoạn đối thoại.
Cố Khải Mân: “Đừng tưởng cô có thể lấy thằng bé ra uy hiếρ tôi. Cô cũng không tự nhìn lại bản thân mình xem? Đấu với tôi ư? Cô có bản lĩnh đó không?”.
Cô gái: “Cố Khải Mân, anh đúng là táng tận lương tâm, con của mình mà cũng không nhận, còn giữ lại bên cạnh làm gì? Anh đúng là sói đội lốt cừu!”.
“Có giỏi thì cô kiện tôi đi! Cô tưởng người ta tin lời cô chắc? Cô mở mắt ra mà nhìn cho rõ, mọi người tình nguyện tin tôi hơn.”
“Bụp!” Màn hình tắt ngấm.
Cố Khải Mân nổi giận đùng đùng, cả gương mặt gần như biến dạng. Thật ra clip cũng chỉ ngắn như thế, bây giờ anh ta tắt đi thì cũng vô ích. Chẳng ai là kẻ ngốc, mặc dù đoạn clip này không đầu không cuối nhưng ý tứ bên trong đã quá rõ ràng. Quan trọng hơn là Cố Khải Mân trong clip chẳng còn cái vẻ đạo mạo tao nhã thường ngày. Anh ta đã nghiến răng nói câu: Đấu với tôi, cô có bản lĩnh này sao?. Lúc ấy, biểu cảm của anh ta hèn hạ mà u ám.
Cố Sơ nhìn Cố Khải Mân chằm chằm, cơn tức trong bụng bỗng tan đi đâu hết. Cô rất muốn cười nhưng cố nhịn. Lúc này đây, cô nghĩ Cố Khải Mân rất muốn hỏi chuyện này do ai làm nhưng đang kiềm chế, cố gắng tỏ ra ôn hòa. Cố Sơ len lén quan sát các đồng nghiệp khác, dù họ không nói gì nhưng ánh mắt ai cũng khác lạ. Rồi cô chợt nghĩ, giờ này có lẽ các khoa khác không họp nhưng các lãnh đạo thì chắc chắn đang ngồi trong phòng họp thảo luận tình hình. Đoạn clip này đâu chỉ đơn giản là phát riêng trong căn phòng này, phải không? Chỉ cần họ bật lên…
Suy nghĩ ấy vừa nảy ra thì cửa phòng bật mở, là lãnh đạo của bệnh viện, sắc mặt không tốt lắm, “Trưởng khoa Cố, cậu ra đây một lát”.
Sau khi Cố Khải Mân rời đi, các đồng nghiệp bắt đầu huyên thuyên, nhưng phần nhiều là tới hỏi thăm Tiếu Tiếu. Tiếu Tiếu nói đanh thép: “Hai chúng tôi đã ly hôn rồi, chuyện của anh ấy tôi không rõ”.
Dứt lời, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cậu ấy kéo Cố Sơ rời khỏi phòng họp.
Tới chỗ quặt ở hành lang, Cố Sơ thật sự nhịn không nổi nữa phải bật cười thành tiếng. Đây là chuyện vui nhất trong cuộc đời cô, tâm trạng đè nén đã lâu hôm nay như nhìn thấy chút nắng. Tiêu Tiếu Tiếu để cô dứt cơn cười mới tò mò hỏi: “Cậu có biết chuyện đoạn clip đó là thế nào không?”.
Cố Sơ xua tay, rất lâu sau mới thở nhịp nhàng trở lại: “Tớ không biết thật, có lẽ ngay cả ông Trời cũng không chịu nổi nữa.” Mặc dù nói vậy nhưng cô cũng bất chợt nhớ lại mấy lời Lăng Song nói, trong lòng có chút nghi ngờ.
Tiếu Tiếu cũng không hoài nghi gì, thở phào một hơi: “Dù có thế nào, bây giờ đúng là Cố Khải Mân khó thoát, cậu cũng không cần chuyển tới khoa Hồi phục nữa”.
Cố Sơ nhún vai, mặc dù ban nãy ngoài miệng nói không để tâm, kỳ thực là rất để tâm. Phải ở khoa Hồi phục ba tuần, đủ thấy Cố Khải Mân hiểm ác cỡ nào. Tiêu Tiếu Tiếu vươn vai, “Chẳng bao lâu nữa cả bệnh viện sẽ biết chuyện tớ và anh ta ly hôn rồi”.
“Không tốt ư?” Cố Sơ hỏi.
“Không, tốt quá ấy chứ.” Tiêu Tiếu Tiếu quay người nhìn cô, ánh mắt ngập tràn vẻ nhẹ nhõm, “Trước đây tớ cứ phải giấu giấu giếm giếm, nhưng ban nãy nói xong câu đó tớ cảm thấy cực kỳ thoải mái, có lẽ tớ nên làm thế từ sớm”.
Cố Sơ nhẹ nhàng ôm lấy cậu ấy, chân thành nói: “Dù thế nào, cứ vui vẻ là được”.
Đời người ngắn ngủi, biết thỏa mãn, biết vui vẻ quan trọng nhường nào?
…
Phòng thực nghiệm lại thức thâu đêm.
Mặc cho bên ngoài tin tức rầm rộ, trong này vẫn như một chốn đào nguyên tiên cảnh, không nhận bất cứ thông tin nào liên quan tới vụ án. Có rất nhiều phóng viên đã lần mò ra được địa chỉ phòng thực nghiệm của Lục Bắc Thần, kết quả đều bị hệ thống cảnh báo hiện đại chặn hết ngoài cửa. Có người cố tình xông vào, bị đồng nghiệp chặn lại, chất vấn cậu ta không muốn sống nữa sao.
Nhưng ký giả kỳ cựu có kinh nghiệm đều nhìn ra phòng thực nghiệm này bề ngoài yên ắng thực chất cất giấu nhiều sắc bén. Hệ thống cảnh báo được lắp đặt sẵn kia đâu phải thứ người bình thường muốn xông vào là được? Thế là cả đám người chỉ còn biết đứng chờ, thoạt nhìn hệt như một đám đòi nợ.
Ngữ Cảnh nhìn thấy hết mọi tình hình bên ngoài, có mấy lần định nhắc nhở Lục Bắc Thần, ai dè anh lờ hết mọi chuyện, vùi đầu vào việc nghiên cứu thành phần mấy mẫu thuốc mới, so sánh từng dãy số liệu, nhìn mà hoa cả mắt…