Lục Bắc Thần chưa bao giờ nghĩ Lục Bắc Thâm sẽ chủ động làm chuột bạch, kể cả lúc trước khi mối quan hệ giữa Lục Bắc Thâm và Hà Nại có vẻ rất hòa thuận. Sau khi chuyện Hà Nại tham gia vào phòng thực nghiệm Mạn Phổ bị lộ ra, anh cũng vẫn chỉ cho rằng Lục Bắc Thâm là người bị động.
Trừ phi một người đã thật sự không còn thuốc chữa, phải cậy nhờ vào vận may đối với thuốc mới thì mới chủ động thử thuốc, giống như đám Tiền Hào. Thông thường sẽ chẳng ai muốn coi mình như chuột bạch cung ứng cho nghiên cứu. Hành vi ấy của Lục Bắc Thâm khiến Lục Bắc Thần ngỡ ngàng, nhưng nó cũng rất nhanh chóng giải thích được suy nghĩ của anh. “Anh chưa chứng kiến lúc em phát bệnh khi ấy đâu.” Lục Bắc Thâm buồn bã nói. Hồi tưởng lại quá khứ rõ ràng rất đau khổ. Khi đầu mày nó hơi nhíu lại cũng khiến người bên cạnh thấy đau lòng.
Sự bất mãn đối với nhà họ Lục khiến Lục Bắc Thâm trở nên phản nghịch. Thông thường, nếu một đứa trẻ ngày thường tính tình ngông nghênh, khi phản nghịch sẽ nhận ra được từ một số phương diện nào đó. Nhưng nếu là một đứa trẻ ngày thường đã im thin thít thì một khi phản nghịch sẽ khiến người ta cực kỳ đau đầu. Hành động trả thù năm đó của Lục Bắc Thâm cuối cùng bị bác sỹ khoa tâm lý xét vào dạng bất thường. Lục Chấn Dương nhớ lại mẹ của cậu, lo lắng kiểu cuồng nộ sau khi phát điên ấy sẽ như một mầm độc chôn vùi trong cơ thể con trai mình. Để quan sát và ngăn ngừa việc lộ ra ngoài, Lục Chấn Dương không thể không cách ly.
Các bác sỹ tâm lý tới hết đợt này đến đợt khác, cuối cùng Lục Bắc Thâm cũng có xu hướng bình thường trở lại. Nhưng tận đáy lòng Lục Chấn Dương dường như vẫn chôn một quả bom, chỉ sợ Lục Bắc Thâm lại xảy ra chuyện gì đó nên đã cử “tâm phúc” Hà Nại tới chăm sóc cậu. Hà Nại dĩ nhiên rất bằng lòng, vì lúc này anh ta đã tham gia vào công việc nghiên cứu của phòng thực nghiệm Mạn Phổ rồi, anh ta cũng biết rõ mục đích nghiên cứu của phòng thực nghiệm chính là vì Lục Bắc Thâm.
“Tính ổn định của loại thuốc mới không tốt, dường như Hà Nại vẫn đang điều chỉnh thành phần.” Lục Bắc Thâm khẽ nói: “Sau đó, em lại phát bệnh mấy lần. Thật ra lúc đó em rất sợ, sợ bị bố biết bệnh tình của mình tái phát, sợ chuyện này bại lộ nên đã chủ động cầu xin Hà Nại cho em thử thuốc”.
Lục Bắc Thần túm lấy trọng điểm trong câu nói của cậu: “Em nói rằng Hà Nại vẫn đang điều chỉnh thành phần của thuốc?”.
“Có lẽ vậy.” Lục Bắc Thâm ngẫm nghĩ, rồi gật đầu với vẻ khẳng định, “Nghe ý của anh ta thì anh ta và một người tên Ben trong phòng thực nghiệm hợp tác điều chỉnh thành phần thuốc, sự phân công trong phòng thực nghiệm hình như có khác biệt”.
Lục Bắc Thần có vẻ trầm tư rồi lại hỏi: “Anh ta không nói với em sau này anh ta không tham gia vào việc nghiên cứu thành phần thuốc sao?”.
Lục Bắc Thâm nghi hoặc, lắc đầu, “Có lẽ là không. Mỗi một kỳ thuốc mới có sự điều chỉnh thành phần anh ta đều mang tới cho em. Nếu anh ta không tham gia hạng mục công việc này thì thuốc mới của mỗi giai đoạn từ đâu mà ra? Dĩ nhiên, anh ta không để em uống thuốc mới có mấy giai đoạn sau này”.
Câu nói này khiến Lục Bắc Thần thấy khó hiểu, đồng thời lại khiến anh nhìn thấy chút tia sáng le lói trong hỗn độn rồi thứ ánh sáng này đột ngột lóe lên. Cuối cùng anh dám chắc chắn một điểm, đó là thì ra em trai anh vẫn là một manh mối quan trọng. Tại anh bỏ sót, trong lòng anh chỉ có dáng vẻ khổ sở của Bắc Thâm khi phát bệnh mà quên mất nó cùng Hà Nại quen biết quá lâu nhất định sẽ hỏi được kẽ hở của sự thật.
Lục Bắc Thâm cũng không giấu giếm, có lẽ cũng không biết anh nghĩ thế nào, quan trọng hơn là có lẽ cậu thật sự tin rằng cái chết của Tiền Hào không thể không liên quan tới nhà họ Lục. Cậu bỏ ra mấy lọ thuốc, một trong số đó có màu nâu, còn năm lọ khác lần lượt là đỏ, lục, lam, tím, trắng.
“Màu trắng là loại mới được điều chế.” Lục Bắc Thâm ra hiệu rồi cầm lọ nhỏ màu nâu lên tay, “Loại thuốc trong lọ này là loại em thường xuyên sử dụng, chỉ có những khi không kiểm soát được mới động tới lọ trắng, đây là lời Hà Nại dặn dò”.
Vì sao Hà Nại lại làm như vậy? Vì sao anh ta lại đưa cho Lục Bắc Thâm hai loại thuốc? Lục Bắc Thần cầm lọ màu trắng và màu nâu lên tay, hơi chau mày, cuối cùng hỏi cậu: “Lọ bị Cố Sơ phát hiện là lọ màu trắng?”.
Lục Bắc Thâm gật đầu, “Em luôn mang theo hai lọ này bên người. Hôm đó em cảm thấy tình hình không ổn nên đã dùng lọ màu trắng”.
“Cũng tức là, thuốc trong lọ màu nâu là loại em bắt đầu sử dụng từ lâu rồi?”
“Vâng, thứ thuốc ban đầu Hà Nại đưa cho em chính là thuốc đựng trong lọ màu nâu.” Lục Bắc Thâm hít sâu một hơi, biểu cảm khó xử, “Lúc đó anh ta hứa chắc nịch với em rằng thuốc trong lọ màu nâu có thể trị khỏi bệnh cho em, hơn nữa anh ta cũng tìm được nhưng bệnh án thành công. Chỉ tiếc là, có lẽ tình trạng của em hơi đặc biệt nên đã phá hỏng kế hoạch của anh ta, vì vậy anh ta mới nghiên cứu thêm một lọ thuốc để kết hợp với loại sử dụng thường xuyên đó”.
Giống như có một cây gậy đánh thẳng vào lưng Lục Bắc Thần!
Sao anh có thể bỏ qua một manh mối quan trọng như vậy? Giờ phút này, anh chỉ muốn bóp chết bản thân!
“Em đã từng gặp Ben cùng hợp tác với Hà Nại chưa?” Anh hỏi.
Lục Bắc Thâm tỉ mỉ nhớ lại, “Chỉ từng gặp một lần, là một người đàn ông râu xồm tóc vàng, vóc dáng khá lực lưỡng, trong một lần em phát bệnh, Hà Nại không còn cách nào khác mới tìm tới. Lúc đó hai người họ còn cãi nhau một trận, hình như là về chuyện phương thuốc, nhưng em đứng xa không nghe hết toàn bộ, chỉ loáng thoáng nghe được mấy chữ thành phần thuốc”.
“Có thể vẽ ra diện mạo đại khái của Ben không?”
Lục Bắc Thâm nghĩ mãi, “Chắc là được. Anh cũng biết là em không có khả năng vẽ vời mà”.
“Yên tâm, anh sẽ bảo La Trì cho em làm ghép hình.” Lục Bắc Thần vỗ vỗ vai cậu, “Tới lúc đó em chỉ cần hợp tác với cậu ấy là được. Ngoài ra, mấy lọ thuốc này anh phải giữ lại một ít”.
Trong lòng Lục Bắc Thâm mặc dù chất đầy nghi vấn nhưng cậu vẫn gật đầu đồng ý, một lúc lâu sau mới thở dài nặng nề, “Anh à, em sống có phải là một gánh nặng không?”.
“Nói linh tinh gì vậy?”
“Vì tình trạng của em bố mới nghiên cứu thuốc mới, thế nên chính em đã hại những người đó mất mạng.” Sắc mặt Lục Bắc Thâm u buồn, bàn tay nắm chặt gồ lên những sợi gân xanh, “Nhưng em thật sự không hiểu vì sao họ lại chết? Em cũng là người dùng thuốc, vì sao người chết không phải là em? Cả bố nữa, sao ông ấy có thể làm ra chuyện giấu tử thi chứ?”.
Lục Bắc Thần nhìn cậu hồi lâu, mãi không nói gì, trong đầu chỉ văng vẳng câu nói ban nãy: Vì sao người chết không phải là em? Phải rồi, cùng là người thử thuốc, vì sao chỉ có mình Bắc Thâm sống sót? Một manh mối rõ ràng bày trước mặt anh mà anh lại bỏ sót, chỉ thấy nó gần như phát điên là cho rằng phản ứng của nó giống với đám Tiền Hào.
Xem ra Hà Nại hoàn toàn không đơn giản như vẻ bề ngoài. Đáng buồn là từ lời nói của Lục Bắc Thâm có thể nhận ra nó quá dựa dẫm vào anh ta. Nó chưa bao giờ nghi ngờ Hà Nại, điều này khiến Lục Bắc Thần vừa giận vừa đau lòng.
Anh an ủi Lục Bắc Thâm mấy câu. Đây không phải sở trường của Lục Bắc Thần, có điều thấy nó cảm thấy mình quá nhiều tội lỗi, anh càng thấy may mắn khi quyết định chuyển nhượng cổ phần. Đứa em trai này từ nhỏ anh chăm sóc đã quen. Mặc dù chỉ cách nhau năm phút nhưng đúng năm phút ấy đã quyết định anh phải gánh trách nhiệm làm anh. Anh không cho phép để em trai mình lo lắng sợ hãi. Khi còn chưa thể hoàn toàn chữa khỏi bệnh cho nó, anh cần phải bảo đảm nó có một cuộc sống vật chất dư dả.
Sau khi lấy mẫu vật, Lục Bắc Thần không ở lại bến Thượng Hải quá lâu. Anh mang đầy tâm trạng, đồng thời cũng phiền não vì bản thân là người trong cuộc mà mất đi lý trí. Lúc sắp ra tới cửa, Lục Bắc Thâm hỏi anh: “Ngày cưới đã định chưa anh?”.
Tất cả mọi người đều biết chuyện anh cầu hôn Cố Sơ nên câu hỏi này không thể bình thường hơn. Nhưng Lục Bắc Thâm không biết rõ những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây về nhà họ Lục và nhà họ Cố, thế nên nó không hề né tránh, đơn thuần chỉ là tò mò. Lục Bắc Thần hơi khựng lại giây lát, rất lâu sau mới trả lời một câu: “Vẫn chưa”.
“Vì sao vậy?” Lục Bắc Thâm hỏi tới cùng.
Lục Bắc Thần không trả lời vấn đề này, cuối cùng đáp qua loa: “Nhanh thôi”.
Khi bước vào thang máy, anh nhớ tới Cố Sơ. Nếu khi đó cuộc điện thoại báo tin Hà Nại bị thương chậm mười mấy phút, phải chăng anh và cô giờ đã trở thành vợ chồng hợp pháp? Thế sự khó lường, anh thậm chí không vì sức khỏe mà từ chối Cố Sơ nhưng lại vì chuyện hai gia đình mà có phần do dự. Anh chưa bao giờ thấp thỏm như vậy, mấy ngày này tưởng chừng dài cả năm trời.
Hôm đó cô ôm chặt lấy anh và hỏi: Chúng ta còn có thể kết hôn không? Rồi lại nói với anh cô yêu anh. Càng như vậy, áp lực tâm lý của anh càng lớn. Anh không dám có bất kỳ sơ suất nào, nhất là mấy ngày nay. Tin tức về nhà họ Lục đã yên đi không ít, bắt nguồn từ tình mẫu tử vĩ đại của Tần Tô. Sau khi anh từ bỏ mọi liên hệ với nhà họ Lục, Tần Tô cũng giúp đỡ Lục Đông Thâm dẹp yên tin đồn mà không còn phải e dè. Đúng như anh nghĩ, Tần Tô có vô tư thế nào giải quyết công bằng hết thảy. Lục Đông Thâm có đủ khả năng để khống chế bố không tiếp tục “can dự vào chính sự”, còn trong mắt Tần Tô, Bắc Thâm chẳng qua cũng chỉ là một kẻ bệnh tật.
Anh liên lạc giật dây khắp mọi nơi, cuối cùng đã khiến cho tin đồn không còn tiếp tục lan rộng. Nhưng anh hiểu, dù đã được kiểm soát thì sức ảnh hưởng thực tế đã cắm rễ sâu ở mọi ngóc ngách trên mạng Internet, chỉ cần là người từng đọc đều sẽ không quên. Anh sợ cái không quên này trở thành một hạt mầm, đã lặng lẽ nảy nở trong lòng Cố Sơ. Giống như một hòn đá cứng đầu bảo vệ sa mạc đã bị mưa gió xói mòn nhưng vẫn không thể che lấp sự thật nó đã trải qua biết bao chuyện.
Anh cố gắng che đậy chuyện này, không để nhà họ Cố bị dính dáng. Nhưng rốt cuộc anh vẫn không dám gặp mặt cô, sợ cô lại nghe được tin gì đó mà chạy tới nói với anh: Bắc Thần, chúng ta chia tay đi.
Giống như năm ấy.
Ra khỏi thang máy, Lục Bắc Thần trở về xe, di động chợt rung lên. Là một tin nhắn Cố Sơ gửi tới, hỏi anh: Tối nay anh có về không? Anh nhìn chăm chăm tin nhắn ấy, ngón tay đờ ra trên màn hình rất lâu, cuối cùng nhắn lại một chữ: Bận.
Anh có thể hiểu được sự kỳ vọng của Cố Sơ qua tin nhắn này. Hoặc anh đã nghĩ nhầm, cô thật sự đã biết tin gì đó, khi anh quay về chẳng qua chỉ là để thành thật nói rõ? Nghĩ tới điểm này, Lục Bắc Thần bỗng có chút sợ hãi. Anh cứ nhìn cái màn hình trân trân, chỉ sợ cô nhắn lại một câu: Anh về đi, em có chuyện muốn nói với anh.