Lục Bắc Thần biết Tần Tô thông minh nên trước nay nói chuyện rất thẳng thắn. Anh nói: “Lục Môn có chuyện vô tội nhưng cũng có lỗi, việc từng làm với nhà họ Cố là sự thật dành dành. Một khi tin đồn tiếp xúc trở nên ác ý, họ sẽ túm tục lôi ân oán của nhà họ Lục và nhà họ Cố ra, vậy thì thanh danh của Lục Môn sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn. Lục Môn chưa bao giờ là người chịu thiệt, ắt sẽ tự chứng minh, nhưng một khi chỉ muốn thanh minh cho bản thân, thì những người khác sẽ trở nên rất tồi tệ. Điều kiện của con rất đơn giản, thanh minh tất cả mọi chuyện với điều kiện không dính líu tới ân oán của nhà họ Cố. Ngoài ra nhà họ Lục phải trả lại cho họ toàn bộ thành quả”.
Tần Tô yên lặng thưởng trà, không ngắt ngang giữa chừng. Sau khi anh nói xong, bà mới đặt tách trà xuống, mỉm cười, “Bắc Thần, lúc này dì không cần con vẹn cả đôi đường. Con phải nhớ, con là người của nhà họ Lục”.
“Nhưng con cũng đồng thời là cố vấn chịu trách nhiệm vụ án này.” Lục Bắc Thần công tư phân minh.
Tần Tô dựa người ra sau ghế, đáy mắt luôn đong đầy nụ cười, “Xem ra dì hiểu nhầm rồi. Dì còn tưởng hôm nay con tới để hàn huyên, vì nguy cơ của nhà họ Lục. Xem ra vị trí của cô nhóc nhà họ Cố trong lòng con cao hơn nhà họ Lục rồi”.
“Dù xuất phát từ nguyên nhân gì, việc nhà họ Lục cướp phương thuốc của nhà họ Cố đã là sự thật, dồn ép họ tới mức nhà tan cửa nát cũng là sự thật.” Lục Bắc Thần nói.
“Mặc dù dì không làm kinh doanh nhưng đi theo bố con mấy chục năm cũng đã nghe nhiều, thấy nhiều, không học được quá nhiều tinh túy nhưng cũng hiểu một chuyện làm ăn thành công phải có sự tự nguyện của hai bên. Con có điều kiện của con, đồng thời cũng phải chấp nhận điều kiện của dì, như vậy mới giao dịch công bằng.” Tần Tô kéo chiếc áo choàng sát lại, nhìn anh: “Hôm nay con đến so với việc nói là giải quyết vấn đề, chi bằng nói là tiến hành giao dịch, vậy thì cũng phải nghe ý của dì và bố con mới phải”.
Sao Lục Bắc Thần không hiểu, nghe xong anh cười: “Điều kiện của hai người chắc là nhà họ Lâm?”.
“Mấy lời người ta hay nói dì quả thực không muốn nói nhiều, nhưng sự thật chứng minh phải liên hợp mạnh mẽ mới có thể tiếp tục tồn tại. Cũng giống như bây giờ, nhà họ Lâm vốn không quan tâm nhà họ Lục chúng ta làm gì, trong mắt họ chỉ có lợi ích.” Tần Tô đứng dậy, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, nhìn cảnh lá rơi rồi nói: “Thế nên cách giải quyết chưa chắc chỉ có thanh minh. Công chúng hùa theo đám đông chẳng qua vì Lục Môn che một lớp màn bí ẩn. Vậy thì hãy cho họ một tin vui là được rồi. Con người là vậy, có mới nới cũ, xã hội hiện tại quá bận rộn, quá ồn ào, chẳng ai có thời gian và sức lực để túm mãi một chuyện xa xưa không buông”.
Lục Bắc Thần ngồi im trên sofa, đột nhiên chau mày lại. Tần Tô không quay đầu lại nhìn anh nhưng cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của anh. Bà tiếp tục nói: “Lục Môn rắc rối vô cùng, có gia đình hào môn nào so sánh được? Nếu con chỉ là con của một gia đình tay trắng lập nghiệp thì con có thể thích lấy ai thì lấy, mẹ và bố con tuyệt đối không can dự, nhưng thân phận và địa vị của Lục Môn đã quyết định con không thể làm càn. Đạo lý này ngay từ bố con đã bắt đầu hiểu, con cũng phải học cách hiểu đi”.
Dứt lời, bà quay người lại: “Dì Tần biết con không thích Lâm Gia Duyệt nhưng trong mắt Lâm Gia Duyệt chỉ có mình con, nó lại là con một của nhà họ Lâm, bắt nó lấy một người nó không thích, chắc bác Lâm cũng không đồng ý. Khả năng duy nhất chính là Bắc Thâm, giống con y như đúc. Nhưng theo dì được biết, trong lòng nó cũng đang nhung nhớ một cô gái tên Lăng Song. Đáng tiếc, nhà cô gái đó tuy có chút nền tảng nhưng vẫn không đủ tư cách làm con dâu nhà họ Lục”.
Lục Bắc Thần vẫn im lặng, tới tận khi bà nói xong anh mới chậm rãi lên tiếng: “Dì Tần, con nghĩ nhà họ Lục không có tư cách nói điều kiện với con”.
Câu nói này khiến Tần Tô nhíu mày. Lát sau bà quay trở lại ngồi xuống sofa, cười mà như không cười: “Con nói gì cơ?”.
“Bây giờ người đang rơi vào hoàn cảnh khó khăn là nhà họ Lục.” Nụ cười vo tròn trong đôi mắt Lục Bắc Thần, nụ cười ấy nhạt nhòa, không chút nhiệt độ, “Đã không giúp được người, hà tất phải kéo người xuống nước”.
“Chỉ đơn thuần vì lời đồn thôi sao?” Tần Tô không nghĩ như vậy.
“Lẽ nào dì Tần cũng cho rằng đó chỉ là những tin đồn?” Lục Bắc Thần mỉm cười từ đầu tới cuối, “Một khi việc Lục Môn sản xuất thuốc mới hại chết người, giấu xác thậm chí giết người diệt khẩu mà được xác thực thì cho dù có mười nhà họ Lâm cũng vô ích”.
“Đây là vu vạ.” Tần Tô khẽ nói: “Lục Môn có được hàng trăm năm kinh doanh con tưởng dựa vào cái gì? Chỉ vài câu vu vạ là có thể hủy diệt Lục Môn ư?”.
“Xã hội bây giờ không như trước đây, bốn từ ‘miệng lưỡi người đời’ hệt như tảng đá lớn đè xuống. Tuyệt đối đừng coi thường sức mạnh của dư luận, nhất là ở Trung Quốc. Năm xưa, chẳng phải các người cũng lợi dụng dư luận hủy diệt Kiến Khoa đó ư? Đó cũng là một trong những doanh nghiệp lớn, địa vị so với Lục Môn tại nước ngoài cũng có thể so sánh”.
Tần Tô sững người, nhìn anh rất lâu rồi đột ngột hỏi: “Con thẳng thắn đường hoàng tới tìm dì như vậy. Dì hỏi con, ân oán giữa hai gia đình con biết được bao nhiêu?”.
“Tất cả.” Lục Bắc Thần chậm rãi nhả ra hai chữ này.
Ánh mắt Tần Tô lạnh đi, muốn buột miệng hỏi câu “Làm sao con biết” nhưng lại nuốt xuống. Bà nhớ tới Chloe, vị thám tử thường xuyên dính lấy nó, cậu ta cũng có chút bản lĩnh. Nghĩ một lát, bà nói: “Nếu con đã biết rồi thì nên hiểu rõ Lục Môn bắt buộc phải sử dụng một số thủ đoạn tiêu cực để bảo vệ danh dự”.
“Để cả hai cùng thương vong ư?” Lục Bắc Thần nhẹ nhàng hỏi ngược lại.
Tần Tô chau mày, không còn vẻ thoải mái khi nãy nữa. Quyền chủ động đàm phán rơi vào tay Lục Bắc Thần, hoặc có thể nói anh chưa từng nhịu nhường quyền này ra. Anh bưng tách trà lên, nhấp giọng rồi nói: “Mục đích xây dựng phòng thực nghiệm Mạn Phổ, con biết rất rõ. Sự thật của phương thuốc đó, con cũng nắm được. Nhà họ Cố có lỗi với nhà họ Lục nhưng nhà họ Lục cũng đâu có bỏ qua cho nhà họ Cố? Sao, lẽ nào bố con muốn mọi chuyện quá khứ đáng xấu hổ đều bị vạch trần để đạt được mục đích dẹp yên dư luận? Dì Tần, dì là người thông minh, cách này liệu có thể dẹp yên dư luận hay khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, dì biết rất rõ, nhất là tại Trung Quốc”.
Nụ cười của Tần Tô dần dần tắt ngắm, có vẻ như đang suy tư.
“Giai đoạn Lục Môn thuận buồm xuôi gió dĩ nhiên không sợ tin đồn thất thiệt, nhưng bây giờ chính là lúc sóng gió bão bùng, mọi con mắt đều nhắm vào Lục Môn. Thế nên tin đồn rất có thể sẽ trở thành thứ cuối cùng đè chết Lục Môn.”
Ánh mắt của Tần Tô bỗng nhiên trở nên cảnh giác.
Lục Bắc Thần bật cười: “Mặc dù con không ở Lục Môn nhưng cũng biết rõ hiện giờ đang là thời điểm chuyển giao quyền lực. À, con chợt nhớ ra, năm xưa sau khi bố ngồi lên ghế đã phải mất rất nhiều thời gian để quét dọn những nguyên lão đời trước, lúc đó trong Lục Môn mọi người cũng hoang mang vô cùng. Bây giờ tới lượt Lục Đông Thâm, anh ấy có nắm chắc phần thắng hay không, liệu có hoàn toàn nắm quyền thay thế địa vị của Thái Thượng hoàng hay không thì phải xem cách giải quyết của anh ấy trong lần khó khăn này. Dì Tần, dì thấy có đúng không?”.
Tần Tô nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng sắc mặt dần bình tĩnh trở lại: “Xem ra lấy thóp của nhà họ Cố để ép buộc con là vô ích. Nếu con đã biết vì sao nhà họ Lục đối phó với nhà họ Cố thì chắc cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý để bảo toàn danh dự cho họ?”.
“Đúng vậy.” Lục Bắc Thần thừa nhận, “Nhưng con không muốn chuyện này bị lộ ra, thế nên yêu cầu dành cho nhà họ Lục là dù thế nào cũng phải giữ kín những chuyện nhà họ Cố từng làm”.
“Nói một cách khác, con muốn Lục Môn nhận hết tội lỗi? Con tưởng bố con chịu nuốt cục tức này xuống?”
“Nhà họ Cố đã nhà tan cửa nát, lẽ nào còn chưa đủ để nguôi giận? Con tin dì có khả năng thuyết phục bố. Còn về anh cả, con nghĩ anh ấy chẳng hứng thú gì với những chuyện đã qua đâu.”
Tần Tô nhắc nhở: “Con tưởng cậu bạn cảnh sát của con không tra ra ư?”.
“Lục Môn chỉ thừa nhận chuyện mình từng làm, các nạn nhân thực nghiệm lâm sàng và việc vì lợi ích dồn ép khiến nhà họ Cố gặp chuyện. Còn giết người giấu xác con sẽ điều tra rõ ràng, cái mũ oan uổng này con sẽ không để Lục Môn phải đội.”
“Phải chăng dì nên cảm kich con vì đã tin tưởng Lục Môn?”
“Với tính cách của bố, nếu thật sự đã có người chết, ông ấy chắc chắn sẽ không để xác có khả năng xuất hiện trên đời.” Lục Bắc Thần cười khẩy, “Không phải cách hành xử của ông ấy”.
“Thôi được, cứ cho là vậy, con cũng là người nhà họ Lục, vẫn cứ phải chấp nhận Lâm Gia Duyệt.” Tần Tô nói thật lòng, “Mặc dù dì rất quý cô bé Cố Sơ đó nhưng người sau này có thể giúp đỡ con chỉ có Lâm Gia Duyệt thôi”.
“Có thể giúp được con, vậy còn con trai của dì, Lục Đông Thâm? Lẽ nào dì không sợ con lợi dụng thế lực của nhà họ Lâm để lật đổ con trai dì?”
Tần Tô bật cười: “Bắc Thần, con sẽ không làm vậy đâu. Con nên hiểu rằng ở trong thâm tâm dì, Bắc Thâm, Đông Thâm và Nam Thâm không có bất kỳ sự khác biệt nào”.
“Người làm mẹ luôn nghĩ cho con của mình. Đương nhiên, con rất cảm kich sự tin tưởng của dì.” Lục Bắc Thần nửa cười nửa thật, “Con sẽ không lấy Lâm Gia Duyệt. Nếu chỉ vì con mang thân phận người nhà họ Lục, vậy thì, bắt đầu từ ngày hôm nay, con có thể không làm người nhà họ Lục nữa”.
Tần Tô sửng sốt, “Cái gì?”.
“Dì Tần, trên đời không có người mẹ nào không ích kỷ vì con mình, cũng chẳng có người mẹ nào không vô tư cũng vì con mình.” Ánh mắt anh trở nên sắc lẹm, “Con bảo đảm giang sơn của con trai dì vững vàng, đồng thời dì cũng phải bảo đảm cho con và nhà họ Cố bình an rút lui”.
“Con định làm gì?” Tần Tô lo lắng.
“Con sẽ nhượng lại toàn bộ cổ phần của con tại nhà họ Lục, rút khỏi quỹ tài chính Bắc Thần. Tại đó, con có 3% cổ phần, 2% trong số đó sẽ trở thành tài sản của Lục Đông Thâm, còn lại là của Bắc Thâm, quỹ tài chính Bắc Thần còn sẽ sang tên cho Bắc Thâm. Dì đừng hiểu lầm, con chỉ muốn chắc chắn em trai con không phải lo ăn lo mặc. Nó không có hứng thú với kinh doanh, sẽ không uy hiếρ tới Lục Đông Thâm đâu”.
Tần Tô hoàn toàn không ngờ anh lại làm vậy. Bà nhìn anh rất lâu rồi lên tiếng: “Bắc Thần, con điên rồi phải không?”.
“Dì Tần, con lấy thân phận của con để đổi lấy tự do cho con và danh dự cho nhà họ Cố, mong dì có thể giúp đỡ.” Lục Bắc Thần nói rành mạch.
Tần Tô ngẩn ngơ nhìn anh, chẳng biết nên nói câu gì…