Thật ra X-R2 và thành phần Cardiac glycoside có thể đồng thời tồn tại, có điều tỷ lệ kết hợp bắt buộc phải cực kỳ cẩn trọng, nếu không sẽ xảy ra vấn đề. Phòng thực nghiệm của Cố Tứ chia việc điều chế thuốc mới ra làm năm giai đoạn, mỗi một giai đoạn đều được kiểm tra qua chuột bạch rồi tới thực nghiệm lâm sàng, căn cứ vào kết quả thực nghiệm sẽ quyết định có tiến hành tinh luyện và kết hợp lại các thành phần hay không.
“Tiền Hào, Lưu Xuyên, Phùng Tử Liên và Ngải Hân đều là đối tượng thực nghiệm lâm sàng của phòng thực nghiệm, đều có tiền sử trị liệu tâm lý, trên thực tế đều mắc những căn bệnh mà hệ thống thần kinh bị tổn hại dẫn đến tinh thần bị tổn thương. Họ ký điều ước lâm sàng với phòng nghiên cứu của Lục Môn trong tình trạng tự nguyện. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đối tượng lâm sàng bắt buộc phải phù hợp với điều kiện thử thuốc.” Trong đôi mắt Cố Sơ không còn ánh sáng. Tiền Hào là giai đoạn đầu tiên, Lưu Xuyên là giai đoạn thứ hai. Từ đó suy ra, họ đã sử dụng thuốc mới, đều không thể tránh được những vấn đề như phát sinh hiện tưởng ảo tưởng, ảo giác, cuối cùng dẫn tới tử vong”.
Lục Bắc Thần vô cùng áp lực. Khi nói những lời này, cô không tỏ thái độ thù hận, cái biểu cảm nhạt nhòa như bụi rơi trong đôi mắt cô khiến trái tim anh thắt lại, nhói đau. Anh đứng dậy đi tới cửa ban công, mở hé, gió cuộn theo mùi mưa ẩm ướt bay vào phòng. Anh châm một điếu thuốc, mùi thuốc lá nhanh chóng bị pha nhạt.
“Thế nên, chính Hà Nại đã lợi dụng thi thể?” Anh vẫn không quen gọi hắn là Cố Tứ, mặc dù hành vi của người này đúng là “hỗn xược”. “Mục đích chính là vạch trần bí mật khai thác thuốc mới của Lục Môn hơn nữa còn dẫn đến chết người?”.
Cố Sơ gật đầu, co hai chân lên, vòng tay ôm lấy, “Chính Lục Môn có ý muốn che đậy chuyện có người tử vong, anh ta chỉ có thể nghĩ ra cách này”.
Mọi phản ứng sau khi sử dụng thuốc của những người thực nghiệm lâm sàng đều do Cố Tứ phụ trách ghi chép, thế nên anh ta là người tiếp xúc nhiều nhất với bốn nạn nhân. Hai năm trước, Tiền Hào sau khoảng hai tháng sử dụng thuốc mới thì bắt đầu phát sinh hiện tưởng ảo giác, sau đó không bao lâu, đại não của anh ta bắt đầu tự động đảo lộn toàn bộ thế giới thực tại, hệt như tâm thần phân liệt. Anh ta có một không gian hư cấu khác. Ban đầu anh ta hoang mang, bối rối, dần dần thì hoàn toàn tin tưởng vào thế giới hư ảo ấy, thậm chí cuối cùng chỉ sống trong đó, hơn nữa dưới ám thị của Cố Tứ, anh ta cũng ghi chép hết tất cả những chuyện trong cuộc sống ảo đó lại.
Cuối cùng Tiền Hào tự sát, chuyện này làm cả phòng thực nghiệm kinh động. Cố Tứ lập tức báo chuyện này cho Lục Chấn Dương biết, hy vọng ông ta lập tức dừng việc khai thác thuốc mới lại, nhưng Lục Chấn Dương không hề từ bỏ, còn tăng tiền tăng sức để yêu cầu phòng thực nghiệm tiếp tục nghiên cứu. Còn chuyện Tiền Hào tử vong cũng bị ông dìm xuống, lệnh cho Cố Tứ xử lý thi thể, không được phép làm rùm beng ra bên ngoài.
Lưu Xuyên, Phùng Tử Liên sau đó cũng gặp tình cảnh tương tự. Cách giải quyết của Lục Môn là bí mật xử lý, tiêu hủy giấy đồng ý họ đã ký với phòng thực nghiệm khi trước.
Ba người này thường ngày sống một mình, không có ai biết họ có quan hệ với phòng thực nghiệm của Lục Môn, thế nên càng nhiều người cho rằng họ chỉ mất tích, đến nỗi sau này người nhà họ báo cảnh sát, cảnh sát truy lùng không có kết quả đành phải xử lý theo hướng mất tích.
Tình hình của Ngải Hân đặc biệt hơn một chút. Có thể khi thuốc mới tiến vào giai đoạn thứ tư, hiện tưởng ảo giác không còn quá rõ rệt nữa. Tới tháng thứ năm sau khi sử dụng thuốc, cô ta mới sinh ảo giác, nhưng điểm khác biệt với ba người trước là Ngải Hân luôn sống giao thoa qua lại giữa thế giới thực và thế giới ảo, nên bố mẹ của Ngải Hân không phát hiện ra vấn đề gì, tới tận khi nhật ký bị phát hiện, bố mẹ cô ta mới biết tình trạng của con gái.
“Những cuốn nhật ký đó là Hà Nại cố tình để cảnh sát phát hiện ra?” Lục Bắc Thần dựa vào khung cửa, bên ngoài là vườn hoa, cây ngọc lan bị gió đêm thổi qua, rung lắc dữ dội. Anh hỏi nhưng ngữ khí rất khẳng định.
Tiền Hào, Lưu Xuyên, Phùng Tử Liên sở dĩ được cho là mất tích vì lúc đó cảnh sát không tìm được bất kỳ chứng cứ nào chứng minh họ bị giết hoặc tự sát. Nói cách khác, ngay cả thi thể cũng không phát hiện ra. Nhưng bây giờ thi thể đã được phát hiện, nhật ký cũng xuất hiện, tất cả trông giống như một chuyện ngoài ý muốn nhưng lúc đó Lục Bắc Thần đã hoài nghi có kẻ nhúng tay vào.
“Vâng.” Cố Sơ khịt mũi, dựa vào đầu giường, “Giống như việc anh ta lợi dụng triển lãm tượng sáp của Kỳ Quái với mục đích tung ra bốn cái xác vậy. Anh ta cần để lại chứng cứ đáng ngờ cho cảnh sát”.
Phải làm sao để khiến phòng thực nghiệm của Lục Môn hoàn toàn bị vạch trần trước mặt mọi người? Không thể không thừa nhận cách làm của Cố Tứ vừa trực tiếp vừa táo bạo. Nhưng trước tiên phải tránh để thi thể bị thối rữa. Việc này cũng nhờ có chất bảo quản do Cố Tứ điều chế, việc này không mấy khó khăn đối với một người ngày ngày ngâm mình trong lĩnh vực điều chế thuốc sinh vật.
Anh ta nhắm vào Kỳ Quái. Năm xưa một buổi triển lãm về đề tài cái chết của Kỳ Quái đã chấn động cả nước, khiến Kỳ Quái nhảy vọt lên trở thành một nghệ thuật gia. Nhưng muốn giữ vững vị trí đầu tiên, tuyên là một mặt, quan trọng hơn là phải có một tác phẩm mới mẻ, có sức nặng. Tiếc là linh cảm của Kỳ Quái đã đứt, đứt liền mấy năm trời. Một nghệ thuật gia suy sụp lại trở thành đối tượng lợi dụng quan trọng nhất của Cố Tứ.
Kỳ Quái khao khát thành công, Cố Tứ khao khát được vạch trần, mục đích của hai người nhập lại làm một. Anh ta lấy thân phận của một người nặc danh cung cấp hướng đi cho buổi triển lãm của Kỳ Quái, hoàn toàn thay đổi khái niệm về cái chết, lấy hình thức nghệ thuật tả thực để tiết lộ bí mật nghe mà rợn người này.
Kỳ Quái cũng được coi là một người nhanh nhẹn, bèn thu thập thi thể như bị ma nhập. Đối với một nghệ thuật gia mà nói, không còn chuyện gì quan trọng hơn việc có thể thể hiện tài năng nữa. Vào lúc gạo sắp chín thành cơm, cuối cùng Cố Tứ đã đưa thi thể của bốn người đó tới chỗ của Kỳ Quái. Kỳ Quái không nghi ngờ quá nhiều, vì trong đầu chỉ toàn là hình ảnh buổi triển lãm tượng sáp độc đáo đó.
Vụ tai nạn nửa năm trước khiến cảnh sát nghi ngờ Ngải Hân, ngay sau đó xác của Ngải Hân lại mất tích. Cảnh sát không có chút đầu mối nào, thế mà thi thể lại xuất hiện trong triển lãm tượng sáp, thế là đã đủ khiến cảnh sát dậy lên nghi vấn.
Sự tình đều đi theo hướng mà Cố Tứ tưởng tượng, tất cả đều tiến hành rất thuận lợi. Nói theo lời của Cố Tứ thì chỉ cần cho cảnh sát thêm một chút thời gian, chắc chắn sẽ dựa theo những biến đổi và dấu ấn trên thi thể để lần tìm tới nhà họ Lục.
Vậy mà, điều khiến Cố Tứ hoàn toàn không ngờ tới là Lục Bắc Thâm. Bệnh tình của cậu đột ngột phát tác, hoàn toàn vạch trần Cố Tứ.
“Loại thuốc mới của nhà họ Lục chia thành năm giai đoạn nghiên cứu, Ngải Hân là đối tượng nghiên cứu lâm sàng ở giai đoạn thứ tư.” Ánh mắt Cố Sơ có sự dịch chuyển, bi thương dừng trên người Lục Bắc Thần, “Còn Lục Bắc Thâm… là đối tượng lâm sàng ở giai đoạn thứ năm”.
Đây là chuyện Lục Bắc Thần đã nghĩ tới, nhưng câu nói của Cố Sơ vừa dứt, gương mặt anh vẫn đờ ra giây lát, một đoạn tàn thuốc rơi xuống người, anh gần như cũng chẳng cảm nhận được gì. Trong đầu chỉ còn lại một câu: Em trai của mình là đối tượng thử thuốc.
Cố Sơ cũng trầm mặc.
Trong sự thật này, cô là người bị hại, Lục Bắc Thần cũng có khác gì? Mặc dù ban nãy cô điên rồ chất vấn nhưng cô vẫn tin tưởng anh, tin anh cũng đứng trong những bí ẩn mà bản thân không biết.
Thế nên, cô thương người thân của cô, càng thương người đàn ông của mình.
Ngoài cửa sổ, mưa càng thêm tầm tã, cảm giác se lạnh ập vào phòng, mùi thuốc lá gần như bị quét sạch. Lục Bắc Thần dập tắt đầu lọc, giơ tay đóng cửa lại, cất giọng trầm thấp: “Vụ tai nạn giao thông nửa năm trước, lời giải thích của Cố Tứ là gì?”.
Cố Sơ lắc đầu, “Anh ta nói với La Trì rằng anh ta không biết chuyện tai nạn. Sau khi Ngải Hân gặp chuyện anh ta mới biết, anh ta chỉ thừa nhận đã lấy trộm thi thể”.
“Em tin ư?” Lục Bắc Thần dựa vào cửa, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh. Vì đứng ngược sáng, đôi mắt anh chìm trong một quầng u tối. Bên ngoài là cây lá đung đưa, bóng anh cao lớn, im phăng phắc, tựa như một vách đá sừng sững giữa đầu ngọn sóng, bất động im lìm.
Anh đau đớn. Bất luận sự thật ra sao thì cũng đã dính líu tới hai nhà Cố Lục. Nhưng không có nghĩa là anh đau đớn đến mức rối loạn lý trí. Anh tin rằng Cố Sơ cũng đang kìm nén cảm xúc, vì sự kìm nén ấy, nên anh biết rõ cô cũng đã phát hiện ra điểm nghi vấn.
Cố Sơ khẽ nói: “Em nghi ngờ những gì Hà Nại giải thích về vụ tai nạn giao thông.” Cô hít sâu, đè nén cảm giác tức thở trong lòng. Cô không cho phép bản thân quá chìm đắm vào lời nói của một phía trong câu chuyện này, dù sao vụ tai nạn đó cho tới nay vẫn chưa có một lời giải thích hợp lý. Cô nhìn về phía Lục Bắc Thần. Mặc dù mệt mỏi nhưng nói năng vẫn dứt khoát: “Hoặc là anh ta nói thật, thì có nghĩa đằng sau chuyện này vẫn còn một kẻ đứng trong bóng tối; Hoặc là anh ta nói dối, nhưng một khi anh ta nói dối thì có nghĩa anh ta đã giết người vì mục đích của mình”.
Anh nhìn cô, cõi lòng hỗn loạn. Một mặt anh hoàn toàn hiểu thấu được nỗi đau và cảm giác bất lực của cô; Một mặt cô lại rất tích cực muốn đào bới sự thật lên. Anh hiểu tâm sự của cô, cô càng nguyện tin rằng Hà Nại ăn nói hàm hồ.
Nhưng anh hiểu, những lời Hà Nại nói có độ tin cậy rất cao.
“Có lẽ mục đích của Cố Tứ rất đơn giản. Anh ta muốn thông qua vụ tai nạn giao thông để khiến chúng ta chú ý. Thế nên anh ta không tiếc phải lợi dụng sự điên rồ của Ngải Hân để cố tình đâm anh, thậm chí biết rõ Ngải Hân sẽ gặp nguy hiểm cũng mặc kệ, anh ta đã bị thù hận che mờ hai mắt…” Nói tới đây, giọng Cố Sơ lập tức nhỏ đi, giống như một quả bóng khó khăn lắm mới có hơi lại bị ai đó rút sạch.
Cô nắm chặt chăn, đến nỗi lòng bàn tay đau rát. Bất luận cô giải thích thế nào, mục đích của Cố Tứ cũng không ăn nhập gì với những lời anh ta nói. Anh ta muốn báo thù, vì bố mình… Vậy thì… Vòng một vòng lại quay trở về, thế nên cô hiểu, dù cô không muốn thừa nhận thì chuyện của nhà họ Cố cũng có liên quan tới Lục Môn.
Lục Bắc Thần biết cô đang nghĩ gì. Anh ngồi xuống, kéo cô vào lòng. Cố Sơ không giãy giụa, có lẽ vì hoang mang, có thể vì quyến luyến. Cô dựa vào anh, từ đầu tới cuối vẫn siết tay anh rất chặt.
Anh để mặc cô nắm chặt tay mình, đưa tay kia ra để đầu cô dựa vào ngực mình. Lúc này ngay cả anh cũng chẳng biết nên nói gì nữa, chỉ có thể dùng sự im lặng này để an ủi cô…