“Tôi chỉ hỏi cậu ấy rốt cuộc đang uống loại thuốc gì, loại thuốc ấy do ai đưa, kết quả hỏi tới nỗi tôi khô cả cổ họng.”
“Nó không trả lời một câu nào?” Lục Bắc Thần hỏi.
La Trì lục tìm hộp thuốc lá mấy lần, cuối cùng vẫn phải nhẫn nhịn, ít nhiều vẫn để ý tới thân phận bác sỹ của Cố Sơ. “Nói thì có nói.” Kể tới đây, anh ấy nghiêm mặt lại, lấy tay gõ lên mặt bàn, nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Cậu ấy nói, đây là món quà của Vu Linh”.
Ánh mắt Lục Bắc Thần chợt đờ ra.
Cố Sơ thì hoảng hốt kêu lên, “Cái gì? Vu Linh?”.
Vu Linh, nếu hôm nay là lần đầu tiên nghe thấy cái tên này cô sẽ không quá thảng thốt, cùng lắm sẽ chỉ nghi ngờ có phải Lục Bắc Thâm cố tình làm vậy để hù dọa La Trì hay không. Nhưng trước đó cô từng tiếp xúc với danh xưng này nên mới có biểu cảm ngạc nhiên. Sau này, cô có từng lật xem nhật ký của bốn nạn nhân khi còn sống. Ngoài việc nổi da gà thì còn thấy nghi hoặc về một danh xưng mà cả bốn người đều nhắc đến trong nhật ký. Không sai, họ đều nhắc tới hai chữ “Vu Linh”.
Không hề cố tình nhắc đến, chỉ viết trên trang bìa của cuốn nhật ký ba chữ: Vu Linh ký.
Vu Linh ký, thoạt nhìn giống như đang nói chủ nhân của cuốn nhật ký này tên là Vu Linh, nhưng nếu cả bốn nạn nhân đều viết trong nhật ký như vậy thì chuyện này đã đơn giản. Theo kết quả điều tra của La Trì thì bốn người này vừa có liên quan hệ vừa khác biệt. Quan hệ ở chỗ, bốn nạn nhân khi còn sống đều từng tới gặp bác sỹ tâm lý, đều từng được cùng một người đưa tới triển lãm tượng sáp, biểu cảm của họ trước khi chết đều quái đản một cách kỳ lạ, sau khi khám nghiệm đều tìm thấy các bộ phận tương tự bị tổn thương… . Điểm khác biệt là bốn người này trong cuộc sống không có sự ghi chép chồng chéo đan xen. Nói một cách khác họ hoàn toàn không quen biết.
Vậy thì bốn người vừa giống nhau lại khác nhau như vậy sao có thể cùng đồng thời nhắc tới ba chữ “Vu Linh ký”? Cố Sơ đã chú ý tới điểm mấu chốt này, Lục Bắc Thần cũng vậy, La Trì lại càng chú ý. Ai ngờ, thời gian này họ đều không truy lùng được bất kỳ ai được gọi là “Vu Linh”. Sau đó La Trì bắt đầu nghi ngờ, anh ấy thậm chí đã nghi ngờ rất có thể đây không phải tên người, có khi lại là tên địa danh nào đó cũng nên.
Bây giờ, khi Vu Linh tái hiện, Lục Bắc Thâm đã nói rành rọt ra hai chữ này. Xem ra chỉ có hai chữ này mới là mấu chốt.
“Hai người bảo, món quà của Vu Linh là ám chỉ đây là món quà của một người tên là Vu Linh tặng cho cậu ấy hay món quà này tới từ Vu Linh?” La Trì vẫn còn đang băn khoăn vấn đề này.
“Vu Linh là người.” Cố Sơ không chút chần chừ.
“Vì sao?” La Trì không hiểu.
Cố Sơ nghẹn lời, khó khăn lắm mới trả lời được hai chữ: “Trực giác…” Dù ai nhìn thấy hai chữ này cũng nghĩ đó là người, phải không?
Rõ ràng đáp án này không phù hợp với trí thông minh mà Cố Sơ khoe khoang hàng ngày. La Trì bĩu môi, tỏ vẻ bó tay. Lục Bắc Thần như đang suy tư gì đó, khi nhìn vào Lục Bắc Thâm, anh chợt sửng sốt. Cố Sơ là người đầu tiên nhận ra những thay đổi của anh, cô nhìn theo và cũng giật mình.
Lục Bắc Thâm ở trong đã không còn yên tĩnh và mang dáng vẻ tội nghiệp nữa. Cậu đột nhiên trở nên rất nóng nảy, mặt mũi đỏ bừng, lao tới trước tấm kính thủy tinh như một con thú bị nhốt trong cũi, liều mạng đập phá, gào thét, con ngươi đỏ rực. Ánh mắt đó không còn nho nhã ôn hòa mà giờ đây trở nên dữ tợn, hung tàn, mang cảm giác khiếρ sợ khiến người ta thảng thốt. La Trì cũng ngẩn người, rõ ràng ngay chính Lục Bắc Thần cũng không ngờ sẽ nhìn thấy cảnh này bèn chết sững.
Cố Sơ thì không quá ngạc nhiên, cô từng gặp một Lục Bắc Thần như vậy, khi ở bến Thượng Hải.
Bỗng nhiên, Lục Bắc Thần rảo bước tới trước.
Phản ứng của La Trì cũng rất nhanh, lập tức đứng chặn trước cửa: “Cậu không thể vào trong!” Lần này không liên quan gì tới chấp pháp, việc anh ấy lo là sự an toàn của Lục Bắc Thần.
“Tránh ra!” Lục Bắc Thần không còn nhẫn nại bèn đẩy anh ấy qua một bên, lập tức lao vào trong.
Cố Sơ không suy nghĩ gì hết cũng vào theo, khiến La Trì tức giận kêu gào ầm ĩ: “Cố Sơ, em cũng không muốn sống nữa phải không?” Ngay sau đó, anh ấy cũng len vào.
Cửa vừa mở, tiếng gào của Lục Bắc Thâm đã trở nên rõ nét, khiến đôi tai rung lên đau nhức. Cô và Lục Bắc Thần cố gắng lao tới giữ chặt Lục Bắc Thâm. Nhưng nào ngờ Lục Bắc Thâm quá khỏe, hất mạnh cánh tay đã đẩy Cố Sơ sang một bên. Người Cố Sơ vốn nhẹ, cô đụng vào tường, gáy đập mạnh, bỗng cảm thấy trước mắt trắng xóa, hai tai ù ù không dứt.
Cô nghe thấy tiếng Lục Bắc Thần gọi tên mình, khi tỉnh táo trở lại thì gáy bắt đầu đau rát.
Tới lượt La Trì thay thế vị trí của cô, Lục Bắc Thần nhân thời gian ấy vội tới đỡ cô dậy, nhưng rõ ràng cả La Trì cũng không chống chọi nổi. Lục Bắc Thâm gào lên một tiếng, túm lấy cổ La Trì quật anh ấy ngã xuống đất. Lần ngã này quả thực không hề nhẹ, La Trì kêu liên tục, Cố Sơ run sợ, chỉ lo anh ấy bị gãy xương.
“Không sao chứ?” Lục Bắc Thần vừa phải trông chừng cô, vừa phải lo cho La Trì.
Cố Sơ lắc đầu, chỉ tay về phía Lục Bắc Thâm, “Đầu ngón tay anh ấy chảy máu rồi, máu giữ anh ấy lại!”.
Được cô nhắc như vậy Lục Bắc Thần mới tỉnh ra. Anh lập tức xông tới. Lần này anh dùng một vài cách để bắt lấy Lục Bắc Thâm.
La Trì ngẩng đầu lên, mắt sáng rực, cách bắt người của Lục Bắc Thần rất điêu luyện, hoàn toàn khác với vẻ trói gà không chặt thường ngày của cậu ấy. Ban nãy anh đã thử sức của Lục Bắc Thâm. Ngay cả một người thường xuyên chạy đua với tội phạm như anh cũng chịu thiệt thòi, huống hồ là Lục Bắc Thần? Nhưng anh đã nghĩ nhầm. Anh chợt nhớ lại vụ án của Lưu Kế Cường, lúc đó khả năng bắn súng của Lục Bắc Thần rất chuẩn, cậu ấy lại viện cớ là chó ngáp phải ruồi.
Bây giờ La Trì cảm thấy mình đã bị Lục Bắc Thần lừa.
Cố Sơ vội vàng nói với La Trì: “Anh có băng gạc gì đó không?”.
“Lấy băng gạc trói sao? Ở đây tôi có còng tay!” La Trì nói.
“Nghĩ gì vậy? Anh ấy đâu phải tội phạm mà còng anh ấy!” Cố Sơ hét to, “Anh ấy đang bị thương đấy”.
Lúc này La Trì sao dám đi đâu? Bèn gọi thẳng điện thoại cho đồng nghiệp. Đồng nghiệp tức tốc tới nơi, lần lượt tiến lên. Lục Bắc Thâm lại càng thêm nôn nóng, gân xanh trên trán lộ rõ. Thấy vậy Lục Bắc Thần sốt sắng, quát lên: “Mấy người đừng chạm vào nó!”.
Các đồng nghiệp khác sợ hãi không dám làm gì.
Đúng vào lúc này, Lục Bắc Thâm đột nhiên dùng sức bật khỏi sự trói buộc của Lục Bắc Thần, lao về phía Cố Sơ. Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, Cố Sơ đứng đực ra tại chỗ, mở tròn mắt, cứ thế nhìn một gương mặt giống Lục Bắc Thần càng lúc càng gần mình, ngay sau đó bả vai bị anh ấy bấu chặt, đau đến nhói lòng.
“Xin cô…” Cậu khẽ nói.
Giọng Lục Bắc Thâm khàn đặc, câu này chỉ có Cố Sơ nghe thấy, những người khác hoàn toàn không nghe thấy gì. Thế nên khi thấy Lục Bắc Thần sốt sắng định lao tới, cô lập tức ra hiệu cho anh, “Đừng qua đây vội!”.
Lục Bắc Thần không ngờ cô nói vậy, bèn đứng sững lại.
Mồ hôi của Cố Sơ chảy ròng ròng từ trán xuống. Cô cố nhịn đau, nhẹ nhàng vỗ về Lục Bắc Thâm, “Anh muốn tôi làm gì?”.
Rất bất ngờ, Lục Bắc Thâm không làm hành động gì thô lỗ hay gây nguy hiểm cho Cố Sơ. Sự bạo ngược hóa thành thê lương, từ thê lương trở về tội nghiệp, cuối cùng anh ấy bắt lấy cô, “Dẫn tôi đi gặp Vu Linh, gặp Vu Linh!”.
Câu này thì mọi người đều nghe rõ, ai nấy cũng chết đứng.
La Trì quát to: “Vu Linh là ai?”.
Lúc này Lục Bắc Thần đã không còn quan tâm tới vấn đề Vu Linh nữa. Anh chỉ lo cho Cố Sơ. Trông cô rất không ổn, mồ hôi lạnh cứ toát ra liên tục, không khó nhận ra Lục Bắc Thâm bóp tay cô đau đến mức nào. Có mấy lần anh định tới giữ Lục Bắc Thâm lần nữa nhưng đều bị cô ngăn cản. Anh biết cô muốn dẫn dụ Bắc Thâm nói ra. Nhưng sắc mặt cô rất tệ, môi đã trắng bệch cả.
Thế mà giọng cô vẫn không gấp gáp không sốt sắng, không khiến Lục Bắc Thâm cảm thấy bất an. Cô lại ra hiệu cho La Trì không được ồn ào rồi nhìn Lục Bắc Thâm: “Được. Anh nói cho tôi biết cách tìm Vu Linh. Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ tìm được Vu Linh!”.
Ánh mắt Lục Bắc Thâm rời rạc nhưng dường như đã nghe lọt tai những lời cô nói. Cậu bám chặt lấy bả vai cô, tay hơi run run, như nhìn thấy hy vọng: “Cô muốn giúp tôi tìm? Mau đưa tôi đi gặp người đó!”.
Cố Sơ nhận ra sự thay đổi của anh ấy, càng không muốn để đám La Trì ảnh hưởng tới tâm trạng của Lục Bắc Thâm. Mặc dù bây giờ cô nhìn mọi thứ hơi chao đảo, sau gáy cũng nóng rực, cô biết chắc là đã chảy máu, hơn nữa bằng việc chẩn đoán sơ bộ cho bản thân, có lẽ đã bị chấn động não nhẹ, nhưng cô vẫn cố cắn răng. Cô nghĩ: “Thế này đi. Tôi sẽ đi tìm người đó, đưa anh tới gặp người đó, anh ngoan ngoãn đợi ở đây nhé”.
“Không, cô gạt tôi.”
“Tôi sẽ không gạt anh đâu. Anh xem, có anh trai anh ở đây, nếu tôi gạt anh, anh ấy sẽ không tha cho tôi đâu.” Cố Sơ linh động, “Với lại, bây giờ anh không khỏe, đi cùng tôi sẽ rất chậm, lẽ nào anh không muốn gặp được Vu Linh thật nhanh?”.
“Được, được…” Lục Bắc Thâm nghe lời cô thật, lẩm bẩm: “Cô mau đi tìm đi… Đi nhanh đi”.
Cố Sơ thở nhẹ ra một hơi rồi nháy mắt với La Trì. La Trì hiểu ngay ý của Cố Sơ. Một cô bé thật thông minh, hay cho chiêu lấy gậy ông đập lưng ông.
“Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết phải đi đâu để tìm Vu Linh rồi chứ?” Cố Sơ nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Vậy mà biểu cảm của Lục Bắc Thâm chợt sững lại. Suy nghĩ nửa ngày, cậu chợt thả cô ra, ôm đầu ngồi sụp xuống, giống như đau khổ tuyệt vọng. Lục Bắc Thần nhân cơ hội đó lập tức tiến lên, vừa nhìn anh đã giật nảy mình. Cổ cô đỏ rực một mảng, anh vừa định lên tiếng thì Cố Sơ đã lắc đầu rồi ngồi xuống, gạn hỏi Lục Bắc Thâm: “Anh sao vậy?”.
“Tôi không biết Vu Linh ở đâu…” Lục Bắc Thâm đau khổ nói: “Không có Vu Linh tôi sẽ chết…”.
Ai nấy sửng sốt hết cả. Cố Sơ sững sờ, nhưng vẫn không bỏ cuộc: “Anh cố nghĩ đi, bình thường anh hay gặp Vu Linh ở đâu?”.
“Ở đâu hả…” Lục Bắc Thâm ngẩng đầu lên lẩm bẩm. Mấy giây sau đôi mắt bỗng sáng rực hẳn lên, một lần nữa bóp chặt bả vai cô: “Cô từng gặp mà, cô sẽ biết người đó ở đâu. Cô sẽ biết Vu Linh ở đâu!”.
“Tôi từng gặp?” Cố Sơ ngạc nhiên: “Sao có…”.
Nói được một nửa, cả người cô bỗng đờ đẫn.
Lục Bắc Thần thấy không ổn, vội hỏi: “Em biết Vu Linh là ai sao?”.
Cố Sơ xoay đôi mắt khô khốc về phía anh, hơi thở gấp gáp: “Đúng, em từng gặp… Em nghĩ là em từng gặp. Người đó… là Hà Nại”.