Lục Bắc Thần đón lấy, lật xem.
La Trì cũng đi cùng vào phòng để hồ sơ, ngồi bên cạnh lật hết tập này tới tập khác. Lần này anh ấy đã nhanh nhạy hơn, “Cũng tức là, loại thuốc glycosid trợ tim chỉ có thể sử dụng riêng biệt, không thể thêm các loại thuốc thần kinh khác?”.
Cố Sơ đáp: “Trước mắt, trong lâm sàng thường sử dụng các loại glycosid trợ tim như digoxin, cedilanid, digoxigenin và g-strophanthin, đều là hình thức thuốc thành phẩm. Trừ phi có người đưa các thành phần khác vào chiết xuất và tiến hành thực nghiệm các thành phần thuốc khác. Nhưng bệnh viện sẽ không làm vậy. Giống như trước đây em từng nói, phần là chỉ xuất hiện trong các phòng nghiên cứu thuốc mới”.
“Các bệnh nhân sử dụng các loại thuốc trợ tim glycosid, cho dù dùng quá liều cũng sẽ không xuất hiện sự thay đổi trên cơ thể như bốn nạn nhân.” Lục Bắc Thần đọc tài liệu rất nhanh. Sở dĩ anh muốn kiểm tra bệnh án, phần nhiều là muốn tìm hiểu loại thuốc này khi kết hợp với các loại thuốc thần kinh sẽ xuất hiện những phản ứng phụ nào.
Trên đường tới phòng để hồ sơ, Cố Sơ đã nghe Lục Bắc Thần thuật lại những thay đổi của thi thể. Nghe xong cô nói ngay, “Năm xưa, mặc dù bố em cũng nghiên cứu loại thuốc thần kinh, nhưng về sau khi xảy ra chuyện, pháp y khi ấy cũng không nhắc tới những biến đổi kiểu này trên thi thể”.
Cô gấp gáp muốn giải thích, đang cứu vớt và thanh minh để giữ chút tôn nghiêm cuối cùng cho một gia tộc đã suy vong. Sao Lục Bắc Thần lại không nghe ra ý của cô. Anh nhẹ nhàng an ủi, “Đừng gấp, bọn anh sẽ điều tra rõ ràng”.
Cố Sơ gật đầu, “Các anh còn cần tài liệu gì cứ nói với em”.
Lục Bắc Thần đặt bệnh án qua một bên, khoác tay qua vai cô, “Cứ thả lỏng”.
“Đúng rồi em gái Cố, em đừng có căng thẳng quá.” La Trì thấy vậy cũng an ủi.
Cố Sơ mím môi, rất lâu sau mới gượng cười.
Nói không căng thẳng là giả. Chỉ cần họ nhắc tới dược lý, cô lại nghĩ tới những ký hiệu trên thi thể, nhớ tới phòng thực nghiệm của bố, nhớ tới loại thuốc mới bố điều chế đã khiến những người sử dụng tử vong… Cảm giác này như một sợi dây thít chặt cổ họng. Một mặt cô hy vọng họ nhanh chóng phá được án. Mặt khác lại sợ có liên quan tới nhà họ Cố.
Sau đó cô ra sức động viên bản thân, chuyện của nhà họ Cố đã qua rồi. Những người chết khi đó tuyệt đối không giống bây giờ.
Ra khỏi bệnh viện đã là quá nửa đêm, Lục Bắc Thần và La Trì vừa ngồi vào xe thì ngoài cửa sổ bắt đầu rả rích mưa, làm mờ tầm nhìn trên cửa kính. La Trì không cho xe chạy ngay mà lấy ra một bao thuốc lá, đưa cho Lục Bắc Thần một điếu.
Lục Bắc Thần đón lấy, châm lên, thứ ánh sáng màu cam nhấp nháy, khuấy động sự trầm mặc trên gương mặt anh. La Trì rít một hơi sâu rồi nhả ra, “Vụ án này, trực giác của tôi mách bảo là không ổn”.
Ánh đèn đường tù mù, xuyên qua cửa sổ hắt lên gương mặt Lục Bắc Thần. Anh hơi nhíu mày, như đang suy tư. La Trì quay đầu nhìn anh, “Cậu thấy sao?”.
Lục Bắc Thần yên lặng hút thuốc, cơn gió đêm mang theo mùi mưa ẩm ướt len lỏi vào trong xe qua khe cửa sổ, làm nhòa đi hương thuốc lá. Lát sau, anh lên tiếng: “Suy nghĩ của tôi không quan trọng, quan trọng là sự thật thế nào”.
Ánh mắt La Trì trở nên nặng nề: “Nói thật, từ lúc bắt đầu vụ này, tôi đã cảm thấy hai chúng ta cứ bị người khác dắt đi”.
Lục Bắc Thần gạt tàn thuốc. Anh hiểu được ý của La Trì. “Đây cũng không phải vụ án đầu tiên cậu tiếp nhận trong sự nghiệp.”
“Đúng thế nhưng cảm giác lần này không ổn một cách kỳ lạ.” La Trì lại nhấn mạnh cảm giác của mình, “Tôi chỉ lo…”.
Nói được một nửa, anh ấy lại nuốt xuống.
Lục Bắc Thần nhả ra một làn khói, nhẹ nhàng bổ sung nốt: “Cậu chỉ lo vụ án này dính dáng tới tôi và Cố Sơ”.
“Lẽ nào cậu không sợ ư?” La Trì nhìn anh, “Vụ tai nạn nửa năm trước chính là phần dạo. Đầu tiên cậu bị đưa tới Cục Công an rồi lại xảy ra tai nạn. Bây giờ nghĩ lại, đối phương không những nắm rõ hành tung của cậu mà còn rất hiểu tình hình của cậu. Bây giờ lại kéo cả chuyện nhà họ Cố vào, suy nghĩ tỉ mỉ đáng sợ”.
Rất lâu sau, Lục Bắc Thần mới đáp lại một chữ: “Sợ”.
Phải, anh sợ chứ.
Anh sợ, không phải vì đối phương rắp tâm đối phó anh. Nếu như vậy anh lại chẳng sợ. Anh sợ rằng kẻ này sẽ chĩa mũi nhọn vào Cố Sơ, rồi lại vén mọi gió mưa của nhà họ Cố lên. Không phải anh không nhìn thấy ánh mắt dè dặt của Cố Sơ khi biện hộ cho gia đình cô. Nó khiến anh liên tưởng tới một con chim đang đứng giữa mưa bão, cố chịu lạnh, chịu rét, thề chết phải bảo vệ con mình”.
Đây chính là điều khiến anh lo sợ. Một lần nữa phải trải qua những thay đổi thoát xác ư? Không, Cố Sơ đã chịu không nổi nữa rồi.
“Nhưng chuyện này tôi bắt buộc phải bắt tay từ chuyện nhà họ Cố năm xưa.” La Trì hiểu ý anh, nhưng vẫn phải tiêm thuốc dự phòng.
Giống như ta loại bỏ một nốt mụn, bắt buộc phải đau đớn. Nhưng nếu ta không chạm vào, ta vĩnh viễn sẽ không nhìn thấy sinh mệnh mới.
Điếu thuốc trên ngón tay anh lặng lẽ cháy, Lục Bắc Thần nhìn trân trân ra màn mưa ngoài cửa sổ, im lặng mãi…
…
Sau khi nhận điện thoại xong, Kiều Vân Tiêu trở về phòng bệnh, dặn dò đám vệ sỹ và hộ lý không được quá ầm ĩ, khoảng thời gian này phải hết sức tập trung. Tiêu Tiếu Tiếu nằm trên giường, không nghe rõ bên ngoài nói gì, cô chỉ loáng thoáng nghe thấy chất giọng nghiêm nghị trầm thấp của Kiều Vân Tiêu.
Từ nhà ra, Kiều Vân Tiêu lập tức đưa cô tới một bệnh viện tư, bệnh viện tốt ngăn cách mọi liên lạc với bên ngoài, kể cả việc cách âm. Thật ra cô rất muốn đi, chí ít thì phải rời khỏi tầm mắt của Kiều Vân Tiêu, tiếc là vô ích.
Ngày đó sau khi bị Cố Khải Mân ngược đãi, là một bác sỹ, cô biết xương sườn của mình đã bị gãy. Sau khi Cố Khải Mân đi khỏi nhà, một thời gian sau lại quay về, tìm bác sỹ xử lý vết thương cho cô. Cô không quen vị bác sỹ đó, có lẽ được Cố Khải Mân tìm từ một bệnh viện khác tới. Xử lý vết thương xong, ông ta đề nghị cô nhập viện, ít nhất thì vết xương gãy cần được giải quyết.
Nhưng Cố Khải Mân không định đưa cô tới bệnh viện, anh ta chỉ lệnh cho bác sỹ cố định vết thương. Cô không thể xuống giường, hai chân chạm đất là đau thấu tim. Cố Khải Mân lại tìm gấp một người giúp việc, nói là giúp việc, kỳ thực để trông chừng cô. Mấy ngày nay cô không phản kháng, cũng không nghĩ tới chuyện bỏ đi, vì đau đớn không thể tự giải quyết, cho dù kháng cự cũng vô ích. Cô phải khỏe lên rồi ly hôn.
Chỉ có điều không ngờ là Kiều Vân Tiêu lại tìm tới tận nhà.
Cửa bật mà, là Kiều Vân Tiêu.
Thấy cô đã tỉnh, anh bước lên, nhẹ nhàng hỏi: “Cảm thấy thế nào?”.
Tiêu Tiếu Tiếu khẽ lắc đầu, tỏ ý mình không sao rồi cất giọng khô khốc: “Cảm ơn anh”.
“Anh sẽ khiến tên nhóc họ Cố đó sống không bằng chết.” Kiều Vân Tiêu nghiến răng nghiến lợi.
Ánh mắt Tiêu Tiếu Tiếu dừng lại trên tay anh. Anh nắm chặt di động, sắc mặt rất khó coi, rồi cô khẽ thở dài, “Anh ta gọi tới à?”.
“Em yên tâm, hắn không tìm được em đâu.” Kiều Vân Tiêu ngồi xuống, “Anh đã mời bác sỹ khoa xương giỏi nhất, em cứ cố gắng dưỡng bệnh đi”.
Tiêu Tiếu Tiếu gật đầu, lúc này cô bắt buộc phải khỏe lại.
“Hắn không chỉ làm vậy một hai lần phải không?” Kiều Vân Tiêu hỏi.
Tiêu Tiếu Tiếu nhìn ra được sự phẫn nộ trong ánh mắt anh. Cô khẽ đáp: “Em sẽ giải quyết ổn thỏa quan hệ giữa em và anh ta, anh dính vào không hay”.
“Đây là kết quả do em giải quyết?” Kiều Vân Tiêu không vui.
Tiêu Tiếu Tiếu quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mưa táp vào cửa, yên tĩnh, êm ru. “Tại em vạch trần quá khứ khó chấp nhận của anh ta nên anh ta mới thẹn quá hóa giận”.
“Em vẫn muốn ở với hắn ta?” Anh lo lắng.
“Không.” Tiêu Tiếu Tiếu yếu ớt lắc đầu.
Kiều Vân Tiêu đau lòng nhìn cô, bất chợt xoay mặt cô lại, hạ thấp giọng, “Chuyện này cứ giao cho anh”.
“Anh muốn mang danh kẻ thứ ba sao?” Sắc mặt Tiêu Tiếu Tiếu mặc dù không tốt nhưng ánh mắt vẫn sáng trong, “Đừng vì loại phụ nữ như em mà ảnh hưởng tới thanh danh của anh, không đáng đâu”.
“Em nói linh tinh gì vậy?” Kiều Vân Tiêu nghe mà xót xa, “Cái mà loại phụ nữ như em? Em sao thế? Tiếu Tiếu, trong lòng anh, em luôn tốt đẹp”.
Tiêu Tiếu Tiếu mỉm cười mệt mỏi, “Nếu anh coi em là bạn thì hãy để em tự đối mặt. Đây là con đường em lựa chọn, thế nên dù có gai góc em cũng phải tự dọn sạch”.
Kiều Vân Tiêu thở dài, “Em là con gái, đối mặt thế nào đây?”.
“Có lúc dứt lòng đã định sẵn phải tước đi một lớp da. Em sẽ không căm hận anh ta nhưng em cũng không muốn tha thứ cho anh ta.” Tiêu Tiếu Tiếu khẽ đáp.
Máy ghi hình được cô đặt sẵn sẽ là công cụ có lợi nhất cho cô.
Con đường sai lầm phải đi lại từ đầu, đây vốn là cái giá phải trả.
Có điều sau khi đã trải qua quá nhiều gió sương, cô không muốn kéo thêm một người vào. Cho dù người này có găm sâu trong tim cô cỡ nào, cô biết, đã để lỡ cuối cùng cũng là để mất…