“Vậy bây giờ anh ăn mặc chỉnh tề như vậy làm gì?” Cố Sơ vẫn không yên tâm. “Em khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, anh không ở với em hả!”
Sẽ không có người con gái nào dám nhõng nhẽo với anh như vậy, nhưng là Cố Sơ, bị cô ôm thế này, trái im anh lập tức tan chảy. Anh không nhịn được cười: “Chúng ta ra ngoài ăn cơm, với lại anh phải đưa em tới một nơi.”
Cố Sơ từ sau lưng ngó đầu ra nhìn anh: “Anh không đi bây giờ?”
Nghe xong, Lục Bắc Thần ung dung quay lại, giơ tay vuốt mái tóc cô: “Không.”
“Thế thì tốt.” Cô lại dính chặt vào vòng tay anh.
Sự dựa dẫm của cô giống như những viên sỏi nhỏ nhặt làm gợn sóng, từng đợt sóng lăn tăn lan rộng, chấn động lòng biển. Lục Bắc Thần bỗng áy náy. Giữa những người yêu nhau, vốn dĩ sẽ yêu cầu rất nhiều, nhưng Cố Sơ lại chỉ hy vọng anh có thể đi muộn một chút. Một tâm nguyện nhỏ nhoi nhường ấy khiến anh càng thắt lòng.
Ăn đơn giản xong xuôi, Lục Bắc Thần lái xe đưa thẳng cô ra ngoại ô. Cố Sơ không biết anh định đi đâu, sau khi hỏi anh hai lượt, dừng xe rồi anh mới nhìn qua cô. “Sơ Sơ, có những trở ngại tâm lý em cần khắc phục.”
Cố Sơ chẳng hiểu gì hết.
“Em thích ngoại khoa thần kinh, sau này cũng sẽ ở lại khoa này, kiểu gì cũng phải phẫu thuật chứ, đúng không?” Lục Bắc Thần chân thành nói.
Cố Sơ lập tức hiểu ra, mím chặt môi, mãi mới nói một câu: “Em… Em sẽ tự điều chỉnh.”
Lục Bắc Thần tắt máy, nhẹ nhàng kéo tay cô qua, nói: “Anh giúp em.”
Cô bàng hoàng.
Cô quay ngoắt ra ngoài, xung quanh vắng vẻ, gần đó có một ngôi nhà nhỏ màu trắng, nhưng trông cũng loang lổ vết tích, không có ai ở. Đây là đâu chứ? Cô lại quay đầu nhìn anh, tỏ vẻ kỳ lạ: “Anh giúp em ở chỗ này á?”
“Xuống xe đi.” Lục Bắc Thần mỉm cười.
Không khí ngoài ngoại ô lạnh lẽo hơn trong thành phố nhiều, mặc dù trên đầu vẫn có mặt trời, ánh sáng đầy đủ nhưng Cố Sơ cứ cảm thấy rét run, chẳng hiểu sao như có mồ hôi lạnh bò sau lưng cô. Cô đứng bên cạnh xe quan sát môi trường xung quanh. Lục Bắc Thần xuống xe, vòng ra sau cốp, bật mở, lấy từ trong ra một chiếc túi. Cô thấy kỳ lạ bèn hỏi: “Thứ gì vậy?”
Lục Bắc Thần không thỏa mãn tính hiếu kỳ của cô. Anh bước tới khoác tay qua eo cô, nói: “Đi thôi.”
Anh quả thực dẫn cô đi về phía ngôi nhà trắng kia, lá cây trên đầu vẫn còn xào xạc không ngừng, đung đưa những vụn sáng. Cô đi theo anh từng bước, từng bước, cứ gần thêm một bước là trái tim của cô lại bất an thêm một phần. Là một dự cảm không lành, giống như sắp xảy ra chuyện gì cô không thể chịu đựng được.
“Bắc Thần…” Cô chợt lên tiếng.
“Ừ?”
“Anh… định giúp em thế nào?”
Lục Bắc Thần rất bình tĩnh: “Mặc dù tình hình của em khá hóc búa nhưng đối với anh không khó khăn gì. Giải mẫn cảm, mỗi người khác nhau sẽ có những hiệu quả khác nhau. Năm xưa Ngữ Cảnh còn nghiêm trọng hơn em mà sau khi trị liệu đã hết rồi.”
Cố Sơ đột ngột dừng bước, kinh hãi: “Giải mẫn cảm?”
Lục Bắc Thần nhìn cô cười: “Sao vậy?”
“Anh… muốn đích thân giải mẫn cảm cho em?” Cố Sơ gần như bật ra những thanh âm rít răng.
Lục Bắc Thần hơi nhướng mày: “Vinh hạnh không?”
Hơi thở của Cố Sơ trở nên gấp gáp, bên tai bỗng vọng về lời cảnh cáo của Ngữ Cảnh: Nếu giáo sư Lục đích thân giải mẫn cảm cho cô, vậy thì… sống không bằng chết.
Nghĩ tới đây, cô xoay chân, định bỏ chạy. Nhưng Lục Bắc Thần như dự liệu trước, thu tay kẹp chặt cô vào lòng. Cô không giãy ra được, sốt sắng giậm chân: “Lục Bắc Thần, anh không thể đối xử với em như vậy!”
“Anh đâu có định cưỡng bức em, em gấp gì chứ?” Lục Bắc Thần cười xấu xa.
“Em thà anh cưỡng bức em còn hơn.” Cố Sơ bất an.
Nụ cười của Lục Bắc Thần càng thêm tùy tiện. Anh cúi đầu hướng về phía cô, cố tình làm như chưa nghe rõ: “Em nói gì cơ?”
Cố Sơ trừng mắt.
Anh véo mũi cô, nhấn mạnh: “Sau khi em giải mẫn cảm xong, anh sẽ thỏa mãn yêu cầu của em.”
“Không không không, em không có ý này!” Cố Sơ vội xua tay.
Lục Bắc Thần thẳng thừng bế ngang người cô lên, sải bước đi vào trong ngôi nhà trắng. Cố Sơ thấy vậy càng sốt sắng hơn: “Em thật sự chỉ gặp vấn đề nhỏ thôi, không cần phiền anh đâu!”
“Lúc trước Ngữ Cảnh quá nhân từ với em, khiến cho em bây giờ bước vào phòng mổ tình hình không ổn định. Anh nói rồi, cậu ấy mà nhân từ là anh chỉ còn cách tự ra tay thôi.” Lục Bắc Thần cười nhàn nhã: “Quay về, cậu nhóc Ngữ Cảnh đó cũng không được yên đâu…”
“Chuyện này không liên quan tới Ngữ Cảnh…” Cố Sơ thật sự sợ Ngữ Cảnh bị liên lụy.
“Vậy thì phải xem kết quả trị liệu của em hôm nay.” Lục Bắc Thần nói: “Phương pháp trị liệu của anh mặc dù hơi đặc biệt một chút nhưng tốt hơn phải trị liệu tới hai, ba tháng.”
Nói vậy, Cố Sơ càng hoang mang.
Cứ như vậy, cô gần như bị ép phải đi vào ngôi nhà trắng. Có người ra mở cửa cho anh, là một ông già. Cố Sơ tinh mắt, sửng sốt: “Bác sỹ Smith?”
Smith cười ha ha: “Chú biết là hai đứa tình cảm mặn nồng, nhưng cũng không cần thể hiện từng phút từng giây thế đâu.”
Cố Sơ đẩy Lục Bắc Thần: “Mau thả em xuống.”
Lục Bắc Thần cười, đặt cô xuống. Sau khi đứng vững, Cố Sơ chào bác sỹ Smith rồi nói: “Hai người nhất định còn có chuyện quan trọng cần nói phải không? Con không tham gia nữa. Bác sỹ Smith, chúng ta còn nhiều dịp trò chuyện, con xin phép đi trước.”
Lại định chạy.
Một là có thể làm giải mẫn cảm nhưng cô tuyệt đối không cần Lục Bắc Thần đích thân ra tay.
Hai là, bác sỹ Smith lại còn ở đây. Họ đã gặp nhau rồi, Lục Bắc Thần chắc chắn sẽ biết cô giấu anh tới tìm Smith. Ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách, dù thế nào cô cứ né được cửa này đã rồi tính tiếp.
Một giây sau, cô bị cánh tay Lục Bắc Thần vững vàng kéo trở lại, lần này anh khóa cô trong lòng, khiến cô không sao nhúc nhích được. Bác sỹ Smith cười đến rung cả râu, cuối cùng cũng hiểu ra ban nãy vì sao Lục Bắc Thần phải bế con bé vào.
“Chìa khóa xe của anh ở đây, em định đi bộ về trung tâm hả?” Lục Bắc Thần nói.
Cố Sơ ủ dột, suýt nữa thì quỳ rạp xuống: “Em xin anh, tha cho em đi!”
“Chuyện gì anh cũng có thể đồng ý với em, nhưng chuyện này thì không được.” Lục Bắc Thần cực kỳ sắt đá.
Smith đứng bên cạnh nghe rất rõ ràng, chuyện gì cũng có thể đồng ý? Xem ra Lục Bắc Thần thật sự chìm đắm rồi.
Anh gần như vừa lôi vừa kéo Cố Sơ vào trong phòng.
Cô nhân cơ hội ấy quan sát bốn xung quanh. Không phải nhà ở, giống như một… trung tâm trị liệu bị bỏ hoang hơn. Có một số máy móc vẫn còn nhưng đều đã phủ bụi, mạng nhện giăng đầy.
“Trước đây nơi này là một bệnh viện quốc tế nhưng sau khi xây dựng đất nước Trung Quốc đã bỏ hoang.” Bác sỹ Smith có lòng tốt phổ cập cho cô.
Sau khi xây dựng đất nước…
“Vậy nơi này…?”
“Nói trắng ra, trước đây nơi này là nơi thực nghiệm nhân thể.” Lục Bắc Thần nói.
Cố Sơ thảng thốt: “Không thể nào, sao Thượng Hải lại có nơi này?”
“Có gì không thể chứ?” Bác sỹ Smith thở dài: “Kiểu gì cũng có những bác sỹ mất hết y đức muốn lập tức nổi tiếng, chuyện gì mà không làm được? Sau này nơi đây bỏ hoang suốt, người ta cũng lãng quên, là một đám người thám hiểm thành phố tìm ra.”
“Vậy… hai người đưa con tới đây làm gì?” Cô thề mình là một cô gái yêu nước, hơn nữa nhắc tới đoạn lịch sử đó cô chỉ muốn nghiến răng nghiến lợi. Huống hồ người làm loại chuyện này lại cùng ngành với họ. Nhưng vấn đề là mọi chuyện đã qua rồi, liên quan gì tới việc giải mẫn cảm của cô?
Đưa em tới là để trải nghiệm sự khiếρ sợ và dơ bẩn thật sự.” Lục Bắc Thần nói rồi đẩy cô vào trong một phòng.
Căn phòng không lớn, chính giữa có một bàn phẫu thuật, ngọn đèn không bóng bên trên đã vỡ, chỗ nào cũng thấy gỉ sắt. Cố Sơ cảm thấy trong này rất ngột ngạt, dạ dày không ngừng cuộn lên khó chịu, đập vào mắt lại toàn là cảnh tan hoang, cô dường như có thể ngửi thấy mùi máu tanh. Bác sỹ Smith bước tới, đứng trước một chiếc máy, nhìn Lục Bắc Thần: “Được rồi.”
Cố Sơ cảm thấy bất an, nhìn chằm chằm chiếc máy đó, nó không giống mấy chiếc máy gỉ sắt trong phòng, nó còn mới. Họ… định làm gì? Lục Bắc Thần im lặng bước lên, một tay giữ chặt cổ tay cô, đẩy cô vào trong góc tường.
“Bắc Thần, anh định làm gì?” Cô hoảng loạn.
Hai tay Lục Bắc Thần nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, dịu dàng lẩm bẩm: “Tin anh đi, qua được cửa ải này, em không còn vấn đề gì nữa.”
Không ổn!
Đây là những suy nghĩ lập tức hiện lên trong đầu cô.
Cố Sơ chợt rùng mình, lập cập nói: “Bắc Thần…”
Nhưng Lục Bắc Thần lại buông tay, lùi từng bước về sau.
“Bắc Thần, anh…” Cố Sơ cảm thấy lo lắng, thấy anh rời đi cô cũng đi theo.
Nhưng tay còn chưa níu kịp vạt áo anh, bên tai đã nghe thấy tiếng lạch cạch như một thứ máy móc gì đó được khởi động. Cô bỗng thấy trước mắt sáng lên, ngay sau đó một cánh cửa thủy tinh sập xuống, ngăn cách cô và Lục Bắc Thần.
Nó rất dày, bên trên lại rất bẩn, còn có vết máu loang lổ. Cô thét lên một tiếng, gọi tên Lục Bắc Thần qua lớp thủy tinh nhưng anh vẫn đứng bất động trước mặt cô, bình thản.
Không…
Cô từng nhìn thấy nhiều cách trị liệu nhưng kiểu này thì chưa gặp bao giờ.
Đây nào có phải là trị liệu? Rõ ràng là một lần ngược đãi tâm lý! Cô nhìn xung quanh, cửa thủy tinh ngăn nơi đây thành một không gian độc lập, bàn mổ chẳng biết đã giải phẫu cho bao nhiêu người gần ngay trước mắt, cô chỉ cần giơ tay là chạm tới. Khoảng cách gần như vậy, cô thậm chí nhìn được vết máu trên đó.
Phải, giống hệt như máu dính trên tấm kính.
Bên kia, Smith lại chạm vào một nút khác của máy, bỗng có những tiếng rầm rầm, làm Cố Sơ giật mình. Tiếng này đập vào tai không hề thoải mái. Cô bịt chặt hai tai mà vẫn không ngăn nổi.
Ngay sau đó, một vị trí như đường ống trên đỉnh đầu bật mở một cái lỗ. Cố Sơ không hiểu, hoảng sợ ngước lên. Không ngờ cô vừa ngẩng đầu, một giây sau đã có thứ rơi xuống, nhắm trúng vào người cô.
Cô sững sờ, sau khi nhìn rõ thì gào thét thảm thiết!