Cả đời này Smith đã gặp rất nhiều bệnh nhân, cận kề ranh giới sinh tử, phải đối mặt với việc hoặc sống tiếp, hoặc ra đi. Ông tin rằng đại đa số mọi người khi đối mặt với tình huống này đều sẽ lựa chọn phương án đầu tiên, nhưng ông cũng tin rằng Lục Bắc Thần càng hy vọng giữ được bàn tay phải hơn. Đối với một bác sỹ ngoại khoa, đôi tay quá quan trọng, không khác gì sinh mệnh, thậm chí còn cao hơn sinh mệnh. Vận mệnh bao lần trắc trở, sẽ cho phép bạn lầm đường lạc lối, có thể quay về đi lại từ đầu, nhưng đối mặt với ca phẫu thuật, quyết định sống chết của bệnh nhân, đôi tay không cho phép bạn sai lầm, dù chỉ là một lỗi sai nhỏ nhặt.
Sau khi biết được kết quả phẫu thuật, Lục Bắc Thần trầm mặc đúng một tuần. Người đàn ông dù bao lần dạo bước giữa sự sống và cái chết, chịu đựng biết bao đau khổ vẫn không sa sút, vậy mà nghe tin ấy xong lại sụp đổ. Tuần đó, cậu không làm gì hết, nằm im trên giường bệnh như một người thực vật, hoặc là ngồi cả ngày trước cửa sổ, không đi dạo ngoài vườn, không trị liệu vật lý, không nói chuyện.
Ông hiểu, một người có ý chí hơn người, trong lòng ắt có một thứ để kiên trì, nhưng khi kiên trì sụp đổ thì sự đả kich này còn hơn cả lấy mạng cậu. Ông lo lắng cho tình hình của cậu, sợ lỡ như cậu lại nghĩ quẩn. Ông tìm rất nhiều bác sỹ tâm lý để tiến hành tư vấn, nhưng Lục Bắc Thần vẫn không suy suyển. Chính vào lúc ông cảm thấy bất lực sâu sắc thì ngày thứ tám, Lục Bắc Thần lên tiếng, câu đầu tiên chính là: Con có thể làm pháp y.
“Gì cơ?” Lúc đó ông vô cùng sửng sốt, còn ngỡ là mình nghe nhầm.
Cảnh tượng ấy tới tận bây giờ ông vẫn khó quên.
Đó là một buổi sáng, ánh nắng vô cùng rực rỡ, tựa hồ có ngàn vạn tia sáng như vàng lỏng rót xuống gờ cửa sổ. Lục Bắc Thần đứng sững trước cửa sổ, bộ quần áo bệnh viện nhạt màu càng khiến cậu thêm yếu ớt, gầy gò. Cậu quay người lại, gò má nhợt nhạt chìm trong quầng sáng, nhưng đôi mắt thì cực kỳ tinh anh, như một lưỡi kiếm sắc xuyên qua đêm đen, đủ khiến người ta sửng sốt. Cậu nhìn về phía ông, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Tay phải bị liệt con có thể dùng tay trái, không làm được bác sỹ, con có thể làm pháp y.”
“Vì sao phải làm pháp y?” Ông không hiểu, cứ cho là không cầm được dao mổ cũng có thể chuyển sang khoa nội. Giờ đổi cả ngành nghề hay sao?
“Nếu lên trời xuống đất cũng không tìm được, con chỉ muốn chứng minh rằng nó không chết.” Lúc nói câu này, đáy mắt cậu âm u.
Ông không biết ‘nó’ là ai, chỉ biết đây tuyệt đối không phải chỉ là một câu nói cho có.
Lục Bắc Thần luôn nói cậu không đủ thời gian, nói đã lãng phí quá nhiều thời gian. Cậu tìm lại được sự kiên trì trong lòng, từ bác sỹ chuyển qua pháp y, còn tích cực phối hợp chữa trị. Đây là một bệnh nhân khó tin nhất mà ông từng gặp.
Mấy năm nay, ông đã chứng kiến sự thành công của Lục Bắc Thần.
Những người biết cậu đều rõ, vụ án đầu tiên cậu phá trên giường bệnh. Đó là vụ một người đột tử được đưa vào nhà xác, cậu nghe thấy đám y tá rôm rả bàn tán chuyện này bèn lẻn vào trong nhà xác, nhưng sau khi nhìn thấy thi thể thì lại nói người đó bị giết. Cảnh sát nhanh chóng tham gia, kể từ ngày hôm đó, danh tiếng của Lục Bắc Thần đã lan truyền.
Cậu vẫn tích cực như thế, vẫn tranh thủ từng phút từng giây, nói theo lời của cậu thì: Con phải hoàn thành được một số việc trong thời gian ngắn nhất.
Ông hiểu tâm nguyện dang dở của Lục Bắc Thần, nhưng bây giờ thật sự không hiểu suy nghĩ của nó nữa.
…
Nghe xong câu chất vấn của Smith, Lục Bắc Thần cười: “Bao năm rồi, con biết rõ hậu phẫu thuật kéo dài bao lâu.”
Smith nhìn anh như vừa nghe chuyện cười, thực chất là phát bực, râu rung rinh: “Chỉ vì thời gian hồi phục dài?”
“Không chỉ đơn thuần vì nguyên nhân này.” Lục Bắc Thần uống một ngụm café. Sau khi đặt chiếc cốc xuống, anh điềm đạm nói: “Phần nhiều là vì tính nguy hiểm của phẫu thuật.”
Smith hít sâu một hơi, khuyên giải: “Con là người đã trải qua năm mươi lần phẫu thuật rồi, giờ lại nói tính nguy hiểm với chú?”
Lục Bắc Thần hiểu ý của ông, dựa người ra sau: “Con hiểu phẫu thuật luôn có sự nguy hiểm. Nếu là trước đây, con sẽ chấp nhận, bây giờ nó đã trở thành nhân tố quan trọng nhất để con suy tính.”
“Con nên hiểu rõ tình trạng tụ máu trong đầu con.” Smith có thể nói là hết lòng hết sức. “Nếu cứ lần lữa mãi không làm phẫu thuật, có thể cuối cùng con sẽ thật sự tàn phế, tay không nhấc được, chân không bước được, lỡ như cả mắt con cũng bị ảnh hưởng…”
Ông không nỡ nói tiếp nữa.
“Vậy được, con hỏi chú, nếu con chấp nhận phẫu thuật, phần trăm nguy hiểm là bao nhiêu?” Lục Bắc Thần nhắm trúng vấn đề.
Sắc mặt Smith nặng nề: “Rất lớn.”
“Tình thế nghiêm trọng nhất là gì?”
Smith nhìn về phía anh: “Không bao giờ ra khỏi phòng mổ được nữa.”
“Thế nên con không thể mổ, ít nhất chưa phải bây giờ.” Lục Bắc Thần kiên quyết.
“Không giống con chút nào, trước đây cho dù chỉ có một tia hy vọng con cũng sẽ giành giật.”
Lục Bắc Thần cười: “Nhưng bây giờ con chỉ muốn được sống tiếp thôi.”
Smith sững người.
“Con hiểu, nếu là bệnh nhân khác chú sẽ không khuyên hết lần này tới lần khác, dù sao thì không phải ai cũng chịu đựng được nguy hiểm.” Lục Bắc Thần chân thành nói: “Không phẫu thuật, con chỉ cần có sự kiểm soát với sức khỏe là được. Tình huống tệ nhất có thể là vài năm nữa mới xảy ra, nhưng nếu làm phẫu thuật, sinh mệnh này không phải của con. Mà bây giờ con không thể để nó có bất kỳ tổn hại nào.”
Smith nhìn anh đầy suy tư.
Lục Bắc Thần thấy vậy, vội giải thích: “Chú đừng hiểu lầm, con chưa bao giờ nghi ngờ y thuật của chú.”
“Không, chú không nghĩ về chuyện này.” Gương mặt Smith sâu xa.
Lục Bắc Thần không hiểu ông nghĩ gì, hơi nhướng mày.
“Hình như chú đoán ra nguyên nhân thật sự con không muốn làm phẫu thuật rồi.”
Nghe xong, Lục Bắc Thần bật cười, nhún vai: “Nguyên nhân con đã nói rồi đó thôi. Bác sỹ Smith, chú bắt đầu đãng trí từ khi nào vậy?”
“Nguyên nhân mà con nói, chú tin.” Bác sỹ Smith mỉm cười, giơ tay chỉ vào anh: “Nhưng con người có thể thay đổi lớn đến như vậy, chỉ chứng tỏ một điều.”
“Gì ạ?”
“Hoặc là lợi ích, hoặc là người.” Đôi mắt xanh của Smith sáng bừng lên. “Con… là vì người.”
Lục Bắc Thần cong môi: “Chú đổi ngành khi nào thế? Qua làm tâm lý à?”
“Có muốn nghe kết quả suy đoán của chú không?”
“Con xin rửa tai lắng nghe.”
Smith chậm rãi uống café, đặt chiếc cốc xuống rồi cười với anh bằng vẻ ‘quỷ quyệt’: “Con ấy à, Trung Quốc có một câu là “Chết dưới mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu”, nói con đấy. Cô bé đó tên là Cố Sơ chứ gì?”
Lục Bắc Thần sững người. Anh hoàn toàn không ngờ cái tên Cố Sơ lại bật ra từ miệng Smith.
“Khỏi kinh ngạc, chú không có giỏi như cậu bạn thám tử của con đâu.” Smith thành thật nói: “Cô nhóc ấy từng tới tìm chú.”
Lần này thì Lục Bắc Thần ngơ thật sự.
“Thằng nhóc này, mắt nhìn người khá đấy, đó là một cô gái tốt.” Smith thở dài: “Cô ấy tới tìm chú để hỏi về bệnh tình của con. Bạn gái con rất quan tâm tới con. Nhìn cái biểu cảm này của con chắc là hoàn toàn bất ngờ chứ gì?”
Lục Bắc Thần chau mày rồi gật đầu rồi lại anh ngẩng phắt lên: “Cô ấy biết tình trạng hiện giờ của con ạ?”
Smith cười: “Đây là chuyện riêng của con. Nếu nói ra thì cũng phải để con tự mở lời mới thích hợp. Nhưng chú cảm thấy cô nhóc đó lém lỉnh lắm. Mặc dù chú nói không chút sơ hở nhưng không biết nó có tin không.”
…
Lần đầu tiên gặp cô bé đó, Smith đã cảm thấy con bé vừa tinh nghịch vừa thông minh. Dĩ nhiên, nó rất lễ phép với ông, không bất lịch sự như bọn trẻ bây giờ. Cái miệng con bé rất ngọt, sau khi gặp ông liền kêu ‘bác sỹ Smith’, cái tên ấy lọt vào tai mà ngọt như rót mật. Cô cũng lập tức xưng danh tính, giới thiệu: Cháu là bạn gái của Lục Bắc Thần.
Ông chưa từng tiếp xúc với nó, thậm chí còn chưa từng nghe nói Lục Bắc Thần có bạn gái. Nó bèn cười trừ, nói với ông: Cháu biết gần đây Bắc Thần luôn trốn chú, anh ấy nhờ cháu tới gửi lời với chú.
Lúc đó ông cảm thấy kỳ lạ, có lẽ Cố Sơ nhận ra sự ngập ngừng của ông, càng cười tươi rói: “Bác sỹ, cháu không lừa chú đâu. Cháu là bạn gái của anh ấy thật mà, nếu không sao cháu biết địa chỉ của chú?”
Câu này nghe cũng có lý, nghi hoặc trong lòng ông giảm đi ít nhiều. Ông bèn hỏi nó chuyển lời gì. Nó nói: Gần đây Bắc Thần bận quá, di chứng trên lưng càng lúc càng nghiêm trọng. Anh ấy biết chú tìm anh ấy, một thời gian tới sẽ đến tìm chú. Bây giờ hy vọng chú kê cho anh ấy ít thuốc.
Con bé nói phải gọi là chân thành khẩn thiết, chất giọng ngọt ngào nghe mà tai cứ ngứa ngáy, đôi mắt to xinh đẹp cũng long lanh vô tội như nai. Suýt nữa thì ông buột miệng: Di chứng nghiêm trọng rồi sao? Triệu chứng thế nào?
Ông vừa buột miệng chữ đầu tiên thì mới ý thức được sự bất thường, lập tức rút lại, thầm kinh ngạc suýt chút nữa thì mắc bẫy cô nhóc này. Ông hỏi nó: Di chứng? Di chứng gì cơ?
Nó vẫn rất điềm nhiên: Bắc Thần là bệnh nhân của chú, bệnh tình ra sao chú quên rồi ạ? Vết sẹo trên lưng anh ấy từ đâu mà có chú rõ nhất mà.
Nếu là người bác sỹ khác, có lẽ đã sớm mắc bẫy, hơn nữa ông tin chắc rằng với đầu óc của nha đầu này tuyệt đối có thể cạy miệng bác sỹ. Sống lưng ông lạnh ngắt, cũng may ông nhớ lời dặn dò của Lục Bắc Thần, nếu không nhất định sẽ khai sạch sẽ, hoặc là thẳng thừng kê đơn cho con bé. Nó đâu phải không biết chữ, tra theo tên thuốc là sẽ biết được chân tướng.
Trước khi về nước, Lục Bắc Thần từng nói với ông: Bác sỹ Smith, tình trạng sức khỏe của con không được tiết lộ chút xíu nào ra ngoài, dù sau này có ai hỏi.
Dĩ nhiên ông sẽ giữ lời hứa, cho dù Lục Bắc Thần không dặn dò thì là bác sỹ ông cũng nên giữ kín chuyện riêng tư của bệnh nhân.
Lục Bắc Thần là người kiêu ngạo, càng là những người thân thiết với nó, nó sẽ càng không nói sự thật.
Sau đó muốn đuổi Cố Sơ về thì dễ hơn nhiều. Ông nói: Vết sẹo trên người Lục Bắc Thần để lại sau một vụ án, thật ra không có gì nguy hiểm, cũng không thể có di chứng. Theo tôi được biết, nó rất khỏe mạnh. Trừ phi, nó mắc bệnh gì mà không nói với tôi?