Cô đã nhìn thấy tuyết bay đầy trời vào cái ngày vốn dĩ của mùa thu, chứng kiến cảnh sương đọng tuyệt đẹp, trước khi lên máy bay vẫn chỉ mặc một chiếc áo phông mỏng, xuống máy bay trợ lý của bố đã phải khoác cho cô một chiếc áo dạ lông chồn. Thế nên trong chuỗi ký ức dài lâu của mình, mùa thu của phương Bắc dù có đẹp cũng vẫn lạnh lẽo. Thế mà thu Bắc Kinh lại cho Cố Sơ một cảm giác khác. Ánh nắng rất đẹp, không nóng không lạnh, trên đường xe chạy, lá cây nhuộm vàng màu mắt. Cũng sẽ có gió nhưng êm dịu. Chiếc lá nhỏ hơn cả đồng xu chao nghiêng giữa không trung, gió ngừng thì chạm đất. Lục Bắc Thần nói với cô rằng phía Bắc người ta ưa trồng cây hòe nhất, trong đó đặc biệt là Bắc Kinh.
Hôm nay Lục Bắc Thần có vẻ như không nhận công việc. Nhưng Cố Sơ nghĩ, vụ án tiến triển tới bây giờ là giai đoạn để cảnh sát điều tra, xét về khối lượng công việc thì La Trì là đi đầu, nên Lục Bắc Thần có thể dành ra một chút thời gian để nghỉ ngơi cũng là chuyện bình thường. Có điều, Cố Sơ vẫn đánh giá quá cao sức khỏe của bản thân, dù nắng có đẹp hơn nữa thì mấy bộ quần áo mỏng manh cô mang theo vẫn chẳng có tác dụng gì. Sau khi cùng Lục Bắc Thần ăn trưa xong, anh bèn dẫn cô vào trung tâm thương mại. Đối với quần áo mặc trên người, thẩm mỹ của Lục Bắc Thần trước nay rất cao, lựa chọn cho cô hầu như toàn những chiếc áo dạ xa xỉ mới tung ra thị trường của các hãng. Thế nhưng diện mạo của Cố Sơ sau khi ra khỏi trung tâm thương mại lại là: Một bộ thể thao chụp mũ bằng vải nhung dày, hình con Mickey bên trên cực kỳ đáng yêu, kết hợp với một đôi bốt cổ ngắn, vừa gọn gàng lại vừa có dáng vẻ đường phố. Cô còn chọn một chiếc mũ len đan thô màu thuần, tùy ý đội lên đầu, trông vô cùng trẻ con.
So với kiểu ăn mặc của cô, Lục Bắc Thần nghiêm chỉnh hơn nhiều, một chiếc áo dạ lông cừu màu xám nhạt hoàn toàn thoải mái. Nhìn thấy trang phục của Cố Sơ, anh không nhịn được, khẽ cười: “Người ta sẽ hiểu lầm anh đang lừa bán trẻ em mất.”
Mặc dù anh ăn mặc không phải kiểu công sở nhưng ở trước mặt Cố Sơ trông kiểu gì cũng đứng đắn.
Cố Sơ chuồn lẹ vào trong xe, cười hì hì: “Anh đang oán em ép anh mặc bộ này ra ngoài chứ gì?”
Trong lúc đó, Lục Bắc Thần cũng đã lên xe. Cửa xe vừa đóng, anh bèn đặt túi đồ trong tay qua một bên. Chiếc xe chuyển bánh, rời xa khu phố náo nhiệt và sự chú ý của mọi người xung quanh. Anh nhìn cô cười: “Là quà sinh nhật em cất công lựa chọn, anh mà không cảm kich thì quá phụ lòng Cố đại tiểu thư đây rồi.”
“Nói cũng phải, em cá anh cũng không dám nói lời oán thán.” Cố Sơ nhào đến, vỗ mạnh lên ngực anh, “Con người là phải biết cảm ơn. Vì cái áo dạ của anh, có biết em đã chạy tới bao nhiêu nơi đặt hàng không? Chạy đến gầy cả chân luôn.”
Lục Bắc Thần lập tức nói: “Cảm ơn vợ.”
Cô nhận ra tâm trạng anh rất vui nhưng mọi lần dù có vui vẻ đến mấy anh cũng không ăn nói bừa bãi như hôm nay. Một tiếng vợ nếu đổi lại là một đôi yêu nhau bình thường thì không có gì, các cặp đôi bây giờ còn chưa kết hôn đã gọi nhau vợ vợ chồng chồng rất bình thường. Nhưng hạng người này tuyệt đối không bao gồm Lục Bắc Thần. Trước nay anh làm việc luôn cẩn trọng, kể cả là mang sự cẩn trọng đó vào tình cảm cũng là phong cách của anh. Con người anh một là một, hai là hai, nếu không có suy nghĩ gì thì bạn gái chỉ là bạn gái, tuyệt đối không vì ham vui nhất thời mà gắn cho đối phương một cái danh xưng ám muội.
Thế nên nghe xong, trái tim Cố Sơ chợt xao động, cảm thấy từ tận đáy lòng như có một chiếc bếp lửa ấm áp, bùng cháy khiến mặt cô đỏ bừng. Cô sợ Lục Bắc Thần nhận ra, vội bưng hai tay ôm mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, coi như không nghe thấy gì. Vậy mà cảnh này vẫn bị Lục Bắc Thần phát hiện. Anh giơ tay nhẹ nhàng xoay bả vai cô lại, cố ý chọc cô, “Sao thế?”
“Hả, có sao đâu, đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ mà, đẹp lắm.” Cố Sơ vừa thấy anh sát lại gần, mặt lại đỏ tưng bừng.
“Ồ?” Lục Bắc Thần cố tình ngồi xích lại gần cô, “Cảnh gì đấy?”
“Aiya, bên cạnh cũng có cửa sổ mà.”
Nhưng Lục Bắc Thần không nhúc nhích, ra vẻ nghiêm túc ngắm nghía bên ô cửa sổ của cô một lúc rồi nhướng mày, “Ngoài khách bộ hành ra thì vẫn chỉ còn khách bộ hành. Cảm phiền hỏi em một câu, cảnh đẹp mà em bảo nó ở chỗ nào?”
Câu nói ấy khiến Cố Sơ chỉ muốn tìm ngay một cái lỗ để chui xuống nhưng cô vẫn cứng miệng, rướn cổ lên, “Con người ấy mà tâm tư mà trong trẻo thì nhìn thấy gì cũng đẹp. Auguste Rodin nói đúng lắm: Trên đời này không thiếu cái đẹp, chỉ thiếu một đôi mắt phát hiện ra vẻ đẹp mà thôi. Anh không nhìn thấy à, thế thì chỉ trách mắt anh nhìn chưa đúng chỗ thôi.”
Lục Bắc Thần làm bộ trầm ngâm, gật đầu như vừa lĩnh giáo, “Cũng phải nhỉ. Anh nhìn mỗi mình em, đã bỏ quên quá nhiều cảnh đẹp. Chẳng phải có câu ‘nước ngót ba ngàn’ sao? Xem ra chỉ chăm chú cái gáo nhỏ như em thật sự không được.”
“Anh dám tơ tưởng nước sâu ba ngàn!” Cố Sơ trừng mắt với anh, “Pháp y Lục vĩ đại, mắt anh có nhìn hết được không? Khoác lác mà không biết ngượng! Tưởng mình đẹp như Phan An thật đấy à? Anh mơ tưởng nước sâu ba ngàn, người ta có thèm muốn anh không lại là chuyện khác đấy!”
Lục Bắc Thần mím môi nhịn cười.
Cố Sơ nhìn chằm chằm anh rất lâu rồi lại hằn học lườm anh, chỉ muốn móc con ngươi vứt ra ngoài, “Đàn ông quả nhiên là lũ mèo tham ăn vụng, đứng núi này trông núi khác! Đáng ghét!”
Lục Bắc Thần phì cười: “Giận đấy à?”
“Ban nãy chẳng biết người nào còn gọi vợ ơi vợ à liên tục, lưỡi trơn như thoa mỡ.” Gương mặt Cố Sơ méo xệch.
Lục Bắc Thần cong môi cười: “Hóa ra nghe thấy rồi à? Giả vờ điếc cũng giỏi lắm.”
Cố Sơ trong lúc sốt sắng đã buột miệng, không thể vớt vát lại được nữa, bỗng chốc bực bội trong lòng. Lại bị anh nhìn thấu tất cả, cô càng không biết giấu mặt đi đâu. Cô nhào thẳng vào lòng anh, vùi mặt vào áo dạ của anh, nói: “Anh tìm một chỗ chôn em luôn đi.”
“Anh đầu tư vào em quá nhiều, chôn luôn thì người tổn thất là anh.” Lục Bắc Thần vui sướng ôm người đẹp vào lòng, lười biếng dựa vào ghế.
Cố Sơ ngước mắt lên, “Ví dụ?”
“Từ nơi ăn chốn ở đến sự khỏe mạnh về tinh thần và thể lực của em anh đều phải quan tâm hết lượt.” Lục Bắc Thần cúi đầu nhìn cô, “Nuôi em từ một người con gái thành vợ anh, dễ lắm à?”
Con tim không nghe lời chợt nhảy vọt lên tận cổ họng, sung sướng như hoa mùa hạ đột ngột bung nở, có thể ngửi thấy mùi hương cuồn cuộn ập tới, lấp đầy hô hấp, mỗi một nhịp lại là một sự ngọt ngào. Nhưng cái miệng nhỏ vẫn phát huy sở trường chưa cắn người là chưa thôi, bờ môi hồng khẽ rướn lên, “Ai là vợ anh? Từ vợ không thể tùy tiện gọi được đâu, đừng có xưng bừa.”
“Giờ hối hận đã muộn màng, nhẫn đính hôn còn đeo kìa.”
“Em nhớ lại chuyện tối qua rồi, anh vốn không cầu hôn.” Cố Sơ túm lấy chiếc sơ mi bên trong áo dạ của anh, thì thầm: “Đường đường là một giáo sư lớn, không thể ức hiếρ người khác như vậy được.”
Lục Bắc Thần nhìn cô chăm chú, cười mà như không cười. Cô nổi da gà vì ánh mắt của anh. Ở trong xe, đôi mắt anh chìm vào bóng tối, hệt như ngôi sao nơi chân trời, sâu thẳm, xa vời vợi, đủ để nhìn vào tận nội tâm người khác, không để lại chút đường lui. Cô muốn ngăn đôi mắt anh lại, giống như việc cô đã giơ tay che mắt Bắc Thâm đi ở đêm vũ hội năm nào, nhưng cô bỗng nhẫn nhịn, đôi mắt này khiến cô cảm thấy an toàn và thân thuộc. Đã bao lần cô nhận định đây chính là đôi mắt của Bắc Thâm, nhưng khuôn mặt gầy gò hơn Bắc Thâm rất nhiều kia lại kéo cô trở về thực tại.
Có lẽ người đang ra sức cảnh cáo cô đừng có thăm dò quá nhiều chỉ có bản thân cô mà thôi.
“Đừng có nhìn em như vậy, anh sẽ khiến em cảm thấy mình giống một thi thể.” Cố Sơ kháng nghị.
Một nụ cười nhanh chóng vo tròn nơi đáy mắt Lục Bắc Thần, nhẹ nhàng, khẽ khàng, nhưng lại giống như dòng chảy dưới tầng băng ngày đông, chầm chậm trôi khiến người ta thấy mà dễ chịu. Anh chính là mẫu đàn ông như vậy, khi nghiêm khắc người khác không dám lại gần, khi ôn hòa lại khiến người ta chết chìm. Anh nói: “Nếu không suy nghĩ tới việc em sắp đi học, món cơm chín này anh đã nấu xong từ lâu rồi.”
“Cơm chín gì chứ, khó nghe.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng cô lại thầm vui.
Trước đây anh nói anh không muốn kết hôn là vì suy nghĩ tới chuyện học của cô ư? Hình như anh đã nói nguyên nhân, nhưng lại có vẻ vẫn giấu một nửa. Đương nhiên, cô tin rằng dù có hỏi anh cũng sẽ nói như vậy. Chợt nhớ tới bác sỹ Smith, cô thầm thở dài trong lòng. Hành tung của vị bác sỹ đó không khó điều tra, cái khó là khiến ông ta mở miệng. Đây là lần đầu tiên cô gặp một người miệng sắt răng đồng như vậy.
Càng như thế cô lại càng chất chứa hoài nghi.
Cô cúi đầu nên Lục Bắc Thần không nhìn thấy sự nghi hoặc nơi đáy mắt cô, tưởng nhầm là cô xấu hổ. Anh hơi thu chặt cánh tay lại, bờ môi nhẹ nhàng cọ cọ bên vành tai cô, “Khi nào em nhận bằng tốt nghiệp, chúng ta kết hôn nhé, thế nào?”
“Chẳng thế nào cả…” Cố Sơ ngứa ngáy vì hơi thở của anh, cười đùa co rụt cổ lại.
“Chẳng thế nào?” Lục Bắc Thần vẫn gần gũi với cô, thanh âm trầm thấp dễ nghe, “Dù sao cũng là sự thật rồi, có những câu trả lời phải suy nghĩ thật kỹ. Anh hỏi lại lần nữa, thế nào?”
Cả người Cố Sơ nóng rực, cổ càng ngứa không chịu được, “Không thế nào cả là không thế nào cả.”
Lục Bắc Thần cố tình thở dài, bàn tay đang ôm cô đột ngột đổi phương hướng, ngón tay gầy men theo cổ áo cô len lỏi vào trong. Cô bỗng cảm thấy eo ấm lên, là sự đụng chạm của ngón tay và da thịt. Cô sửng sốt, quay ngoắt đầu trừng mắt với anh, rồi lại sợ người tài xế phía trước phát hiện ra điều gì, cô lắc đầu nguầy nguậy. Muốn né tránh nhưng cả bàn tay anh đã chui vào trong, nhẹ nhàng giữ lấy, cả vòng eo của cô nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Cô thầm mắng trong lòng: Lục Bắc Thần, anh là đồ lưu manh!