Dọc đường, Lục Bắc Thần vẫn luôn nắm tay cô. Anh không nói, cô cũng lặng im, chỉ cúi đầu. Mặc dù đã muộn như vậy rồi nhưng trong đại sảnh vẫn còn người, cô cảm thấy dường như họ đều đang nhìn mình vậy. Vào trong thang máy, Lục Bắc Thần rút thẻ phòng ra quẹt rồi bấm nút đi lên.
Thang máy chuyển động, từ từ lên cao.
Trái tim của Cố Sơ cùng bò lên theo từng chút một.
Cô không biết đây là khách sạn nào, cũng chưa định hình được nó nằm ở vị trí nào của Bắc Kinh, chỉ thấy nó rất xa hoa cao quý, phù hợp với thân phận của anh. Còn cô, cứ thế cam tâm tình nguyện cùng anh về khách sạn, tại một thành phố lạ lẫm, vào một đêm tối khác với Thượng Hải. Cô cảm thấy sự kich động trong lòng hệt như lần đầu tiên gặp anh vậy.
Cô thử rút tay về nhưng lại bị Lục Bắc Thần nắm chặt. Cô ngước mắt nhìn anh nhưng anh không nhìn cô, những con số phía trên thang máy đang thay đổi từng đường từng nét, càng lên càng cao. Không bao lâu sau, bên tai vang lên một ‘ding’ rồi cửa thang máy bật mở.
Tấm thảm dày hút hết mọi âm thanh, hành lang dài nhuộm một màu vàng cung đình. Lục Bắc Thần dắt tay cô đi thẳng một mạch, bước chân không nhanh không chậm, đủ để cô có thể nối gót theo anh. Nhưng cô cảm thấy bàn tay anh càng lúc càng siết chặt, lòng bàn tay bỏng rẫy, là của anh, cũng là của cô.
Lục Bắc Thần dừng bước trước cửa phòng, quẹt thẻ đi vào.
Ánh trăng lan ra khắp phòng, kết cấu khá rộng. Nhưng không cho phép Cố Sơ quan sát tỉ mỉ, cửa phòng vừa mở, một giây sau cô đã bị Lục Bắc Thần đè mạnh vào tường, nụ hôn của anh ập xuống ngay sau đó, cuộn trào mãnh liệt.
“Bắc Thần…” Cô hoảng hốt vì sự nhiệt tình của anh, thầm lẩm bẩm cái tên của anh nhưng rồi nó cũng nhanh chóng bị chôn vùi trong cái hôn nóng bỏng.
Trong bóng tối, Cố Sơ nghe thấy hơi thở nặng nề của người đàn ông, quấn chặt lấy hô hấp của cô. Mùi rượu thoang thoảng trên người anh hòa cùng mùi nước diệt khuẩn cố hữu khiến cô mê đắm. Cô chủ động vòng tay lên cổ anh, sau đó nghe thấy tiếng cúc áo lách cách.
Sự nhiệt tình của anh trở nên không thể chờ đợi, cả cô cũng không muốn đè nén bao nhung nhớ và khao khát dành cho anh.
Ánh trăng lan dài trên bả vai tráng kiện của anh, đầy chân thực, không còn là chàng trai trong giấc mơ của cô, cũng không còn là người đàn ông thường ngày nho nhã, trầm mặc, lạnh lùng, hờ hững, càng không phải là một người giấu kỹ cảm xúc trước mặt mọi người. Trong bóng tối, thẻ phòng cùng quần áo trên người nhau bị anh ném bừa xuống dưới chân. Còn chưa kịp bật đèn, anh đã như sóng cả nhấn chìm cô.
Chỉ còn lại một mảnh trăng trước khung cửa sổ, chiếu sáng gương mặt anh, một gương mặt khôi ngô, vì tình yêu hừng hực mà càng quyến rũ, mê hoặc.
Những sợi râu mới mọc của người đàn ông cọ qua cọ lại làm cô đau nhưng lại bất ngờ kich thích cảm quan của cô. Hơi thở của anh càng ngày càng khản đặc, còn cô trở thành tế phẩm để anh chiếm đoạt, ngay tại nơi cửa vào, bằng một cách thức nguyên sơ nhất.
Ánh trăng yên lặng quan sát tất cảm, mải miết nhìn hai con người đang quấn quýt si mê nơi cửa ra vào.
Cô muốn kìm nén nhưng anh lại bắt cô kêu lên, rồi hết lần này tới lần khác lẩm bẩm tên cô trong những đợi công kich. Mỗi lần gọi tên, tình yêu cô dành cho anh lại thêm sâu sắc.
Rất lâu sau, cơn sóng dữ dội mới bình yên trở lại.
Cố Sơ như một chú cá bị rút xương, mái tóc dài đã ướt sũng mồ hôi, bất lực dựa vào người Lục Bắc Thần. Anh ôm cô, bả vai rắn rỏi cũng lấp lánh mồ hôi. Anh cảm nhận sự mềm mại và những cái run rẩy còn sót lại của người con gái, gương mặt vùi sâu vào mái tóc để hít hà mùi hương của cô, cũng là để bình ổn lại nhịp thở của mình. Hai con tim cùng chung nhịp đập, da thịt và da thịt sau những va đập đã trở lại với những vỗ về dịu dàng như nước.
Từ cuồng dã tới nhịp nhàng, tới khi nhận ra Cố Sơ không thể đứng vững được nữa, Lục Bắc Thần mới dùng sức của một cánh tay, nhẹ nhàng bế cô lên, đi vào phòng ngủ.
Khi sống lưng chạm vào ga giường có hơi lạnh lẽo nhưng rất hợp để xoa dịu cái nóng nực của cô. Lục Bắc Thần cúi đầu hôn lên đôi mày cô, so với sự tham lam ban nãy, anh lúc này đã dịu dàng trở lại. Cô nức nở một tiếng, cả người mềm nhũn, không thể cử động được. Anh khẽ cười, đứng dậy.
Lát sau, đèn sáng lên.
Không nhức mắt mà rất êm dịu, đèn chính không được bật, chỉ có ánh đèn sàn lác đác như ánh sao, qua lớp rèm cửa trắng mỏng manh trong suốt, ngoài kia vẫn là đèn đường rực rỡ. Lục Bắc Thần quay trở lại giường, cô ngước mắt lên, vừa hay nhìn thấy cơ thể không chút che đậy của anh, mặt đỏ bừng, vội vàng quay đi rồi nói: “Anh không biết xấu hổ à, rèm cửa còn chưa kéo kìa.”
“Bên ngoài không nhìn thấy đâu.” Lục Bắc Thần cười khẽ.
“Kéo vào đi mà.” Cô làm nũng.
Lục Bắc Thần bèn chiều ý cô.
Sau khi kéo rèm xong, anh vòng trở lại giường, một tay chống lên giường, tay trái khẽ vuốt ve người cô, rồi lại lau mồ hôi mỏng trên trán cô, nhẹ nhàng nói: “Anh đi tắm cái.”
“Ừm.” Cô lẩm bẩm.
Anh quay người đi vào phòng tắm. Qua những tia sáng yếu ớt, cô nhìn thấy bóng lưng chắc khỏe nhẵn nhụi của anh, vết sẹo kia vẫn khiến cô đau lòng như thế.
Anh tắm không lâu, chẳng mấy chốc đã lại trở ra, trên người là mùi sữa tắm thơm tho, bớt hẳn đi mùi rượu ban nãy cứ quấn lấy cô trong lòng nồng nàn. Anh còn quấn khăn tắm giữa eo, sau khi lên giường bèn cởi khăn ra, ném qua một bên. Cánh tay mạnh mẽ thoải mái kéo cô lại, khi hôn cô đã chỉ còn xót xa.
“Em cũng đi tắm qua.” Cô uể oải nói.
“Gấp gì chứ.” Lục Bắc Thần giữ chặt không cho cô đi.
“Toàn mồ hôi thôi.”
Lục Bắc Thần lật người, khóa cô trong vòng tay, lồng ngực dính chặt vào sống lưng cô, cười khẽ: “Toàn là mùi hương của em thôi.”
Hơi thở của anh phả xuống vai cô, ngứa ngáy, người cô bỗng co rụt lại. Vẻ ngây ngô của người con gái lạc vào mắt anh, khiến nó lại sâu xa, u tối thêm vài phần. Một tay anh ôm cô, một tay vuốt ve, tới khi vuốt xuống cánh tay, một vết sẹo đã bị anh phát hiện ra.
“Vết sẹo này là thế nào?” Ngón cái của anh vân vê nhè nhẹ.
Là vết thương ở thẩm mỹ viện, lúc đó Chloe đã dặn đi dặn lại, van xin nài nỉ cô đừng nói với Lục Bắc Thần. Cô hơi nghiêng đầu, trán khẽ cọ vào cằm anh, nói: “Không sao, chỉ là vết thương ngoài da nhỏ xíu thôi mà. Anh xem, sẹo cũng mờ rồi, biến mất nhanh thôi.”
Suýt nữa thì cô quên mất vết thương trên cánh tay, nhưng dưới ánh đèn làm sao có thể qua được mắt Lục Bắc Thần. Nói xong những lời này, cô cảm thấy Lục Bắc Thần đang nhìn mình chăm chú. Sợ anh tìm hiểu sâu thêm, cô quay đầu, cắn khẽ vào cằm anh rồi cứ thế tiến lên.
Môi anh mỏng mà gợi cảm, là thứ cô thích nhất.
Nhưng chủ nhân của bờ môi mỏng này trước nay vẫn là người thích kiểm soát, chẳng mấy chốc anh đã hóa bị động thành chủ động. Sau một nụ hôn dài mãnh liệt là những nụ hôn vụn vặt mơn man. Môi anh du đãng bên tai cô, anh thầm hỏi: “Có nhớ anh không?”
Cô gật đầu.
Nhớ chứ, nhớ từng giây từng phút, đây là suy nghĩ cô không muốn giấu giếm.
“Sơ Sơ.” Anh một lần nữa gọi thầm tên cô, sâu nặng và tình cảm.
“Ừ?” Cô say đắm trong chất giọng của anh.
Người đàn ông vùi đầu xuống, cái mũi cao xuyên qua mái tóc cô, bờ môi mỏng lướt qua tai: “Em biết anh nhớ em dường nào không…”
Trái tim cô tan chảy.
Lòng bàn tay anh lại hâm nóng nhiệt độ, cô dựa sát vào ngực anh, cũng có thể cảm nhận được thân nhiệt anh đang tăng cao. Anh bắt đầu gặm cắn vành tai cô từng chút, từng chút, dần dần lan ra.
Một sự ‘bày tỏ thẳng thắn’ như vậy, Cố Sơ đã nhận ra sự thay đổi trong cơ thể anh từ lâu, gương mặt lại đỏ lên một cách vô dụng.
Lần này không còn thô lỗ và bạo ngược như lúc mới vào cửa, anh trở nên nguy hiểm và triền miên.
Đêm nay, cô túy lúy say trong cơ thể anh.
Cùng với những tiết tấu của anh, rất lâu không thể dừng lại…
…
Quách Hương Vân, người vốn dĩ đã rời khỏi nhà họ Thịnh cùng con gái đi lấy chồng, giờ lại trở thành một bức di ảnh bày trong căn nhà đối diện nhà Thẩm Cường. Sau chuyện này, Thịnh Thiên Vỹ đã gọi rất nhiều cuộc điện thoại để tìm kiếm tung tích trước mắt của Quách Hương Vân, nhưng từ cái nhíu mày của anh, Hứa Đồng không khó nhận ra, việc này rất khó khăn.
Trong lòng cô dâng lên một dự cảm chẳng lành, có lẽ di ảnh là sự thật. Quách Hương Vân… thật sự đã chết rồi.
Hai người cùng nhau trải qua sự việc này, bỗng trở thành những con kiến bò trên cùng một sợi dây. Thịnh Thiên Vỹ làm gì cũng không còn né tránh cô nữa, biết gì nói nấy, không hề giấu giếm. Anh đã điều tra chủ hộ sống đối diện nhà Thẩm Cường, chính là hộ đã dọn đi, trước mắt cả gia đình đã chuyển tới Xương Bình. Thịnh Thiên Vỹ nhanh chóng tìm được gia đình ấy nhưng đối phương hoàn toàn không biết bà lão Quách Hương Vân. Mặc dù không may mắn lắm nhưng Hứa Đồng vẫn chụp lại bức di ảnh đưa cho chủ hộ xem. Ông ta nhìn hai người như nhìn hai kẻ thần kinh, cuối cùng nói: Tôi thật sự không biết người này, nhà bên đó đã bán từ lâu rồi, cũng đã được bên khai phá thu mua lại.
Xem ra có người cố tình để bức di ảnh ở đó.
Người này là ai, rốt cuộc có mục đích gì?
Manh mối về Quách Hương Vân bị đứt, Thịnh Thiên Vỹ lại chở Hứa Đồng tới gặp Tiffany. Về tung tích của Tiffany, trên đời e là chỉ có Thịnh Thiên Vỹ biết. Chiếc xe lái thẳng ra ngoại thành, trong một vùng rừng núi hoang vắng, Tiffany được sắp xếp lại một bệnh viện điều dưỡng ở đó.
Không hiểu sao, chiếc xe vừa đi vào trong núi, Hứa Đồng liền cảm thấy đôi mắt nhìn họ chằm chằm không còn nữa, cảm giác bị bó buộc và do thám mấy ngày nay bỗng nhiên biến mất. Đương nhiên, cô không quá nhấn mạnh với Thịnh Thiên Vỹ về cảm giác này, giờ đã có quá nhiều chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát, cô không muốn anh chìm sâu vào phiền nhiễu.
Đây vốn dĩ là một nơi rất tốt để điều dưỡng, không khí trong lành. Mùa thu lại là một mùa tuyệt đẹp, khắp núi ngập tràn một màu vàng ươm và đỏ rực, phóng tầm mắt ra xa có thể khiến tâm hồn thanh thản. Vậy mà đây lại không phải một bệnh viện điều dưỡng bình thường, nơi đây toàn là những con người bất thường.
Hứa Đồng gấp gáp muốn gặp Tiffany, mặc dù trạng thái tinh thần của cô ấy không tốt nhưng lỡ như lại tìm được manh mối thì sao? Vậy mà điều khiến Thịnh Thiên Vỹ và Hứa Đồng sửng sốt là Tiffany đã được đón đi.
Viện trưởng đích thân tiếp đón Thịnh Thiên Vỹ, nói với anh: “Anh mà tới sớm một hôm là gặp được Tiffany rồi, cô ấy vừa được người thân đón đi.”
Thịnh Thiên Vỹ cảnh giác: “Cô ấy không có người thân.”
“Sao lại không có chứ, người đó mang theo giấy tờ chứng minh mà. À đúng rồi, còn có chữ ký của cậu ấy nữa.” Viện trưởng lấy giấy tờ ra, đưa cho Thịnh Thiên Vỹ.
Thịnh Thiên Vỹ đón lấy, lật ra xem, ánh mắt chợt căng thẳng.
Cái tên bên trên là: Chloe.