Khi Cố Sơ rời khỏi nhà đi xem mặt, một mình cậu ta ở lại. Sầm Vân cũng là người thông minh, đương nhiên nghĩ tới việc cậu ta có lời muốn nói. Rõ ràng đuổi theo Cố Sơ tới đây, vậy mà sau khi biết nó phải đi xem mặt lại không gấp gáp, hoặc là vốn không để tâm, hoặc là quá chắc chắn. Sầm Vân tin cậu ta tuyệt đối là người phía sau vì cậu ta đã thẳng thắn chứng với bà khả năng và sự kiên quyết của mình.
Một tập văn bản liên quan tới những thủ tục nhập học đại học A được bày ra trước mặt Sầm Vân, khiến bà dù có vô lý dường nào cũng không thể ngăn Cố Sơ tới Thượng Hải.
Lục Bắc Thần lại nói tiếp với bà.
“Bây giờ cô ấy vẫn còn nhỏ, nếu không tiếp tục học cuối đời cô ấy sẽ hối hận.”
“Tôi tưởng cậu sẽ ép nó làm pháp y.”
“Ước mơ của cô ấy là ngoại khoa thần kinh.”
“Thời đại này còn có những tình cảm không mưu cầu gì hay sao?”
“Con thừa nhận, con có mưu cầu.”
“Thế là ý gì?”
Thế là hôm đó, Lục Bắc Thần lại rút ra một chiếc thẻ ngân hàng, nói với bà: “Năm xưa nhà họ Cố xảy ra chuyện, người gánh đỡ mọi nợ nần là dì. Trong thẻ này con có gửi một số tiền, sau khi trừ hết mọi khoản nợ của nhà họ Cố vẫn còn dư một ít, dì nhận đi ạ.”
“Sao tôi có thể nhận tiền của cậu?”
“Ban nãy con đã nói rồi, con có mưu cầu.”
“Nếu cậu đã nói rõ là nợ ngoại tệ của nhà họ Cố vậy thì số tiền trong đây nhất định không nhỏ, tôi không thể hiểu nổi lợi ích cậu giành được ở đâu.”
“Có những lợi ích dùng tiền bạc để tính toán, có những lợi ích tiền cũng không mua được.”
“Ý cậu là…”
“Con trả số tiền cô ấy nợ, cũng sẽ phụ trách tất cả phí tổn phát sinh trong quá trình cô ấy quay lại trường học, chỉ có một điều kiện.”
“Gì cơ?”
“Con chỉ đợi một năm thôi. Sau khi tốt nghiệp, Cố Sơ phải làm vợ con.”
Tới tận bây giờ, câu nói này của Lục Bắc Thần vẫn còn văng vẳng trong đầu Sầm Vân, hết lần này tới lần khác. Giống như chiếc kim cắm lên máy hát, mãi mãi lặp lại cùng một câu. Đầu tiên là tặng quà rồi lại sắp xếp con đường tương lai của Cố Sơ, cuối cùng lại lấy vật chất ra bảo đảm, Sầm Vân trong lòng có chút cự nự. Nhắc tới tiền rồi lại nói ra mục đích, bà bèn buột miệng nói một câu: Chẳng khác nào bán con gái.
Nhưng Lục Bắc Thần nói: “Xin hãy tin con, ở trong lòng con, Sơ Sơ là báu vật vô giá.”
Lúc đó khi nói những lời này, ánh mắt cậu ta cực kỳ kiên định, thái độ cũng chắc chắn như giọng điệu vậy. Một Sầm Vân trước nay soi mói cũng không còn lời nào để nói. Đây là một cuộc chiếm hữu và tranh đoạt tình cảm không thể ngăn cản, mà bà cũng không có khả năng ngăn cản.
Cuối cùng Lục Bắc Thần dặn bà: Xin nhất định phải giữ bí mật. Chuyện này con không muốn để Cố Sơ biết.
Điều ấy quả thực khiến Sầm Vân sửng sốt. Cậu ta làm nhiều việc như vậy sao lại không để đối phương biết? Nhưng cậu ta lại cho Sầm Vân một đáp án đầy mặc cảm: Cô ấy ưa sĩ diện, nếu biết số tiền này của con sẽ bứt rứt trong lòng. Nếu có hỏi, dì cứ coi như tiền bố mẹ cô ấy để lại.
Lúc ấy Sầm Vân mới bàng hoàng tỉnh ngộ. Thì ra, cậu ta hiểu Cố Sơ như vậy.
Có thể khiến Cố Sơ cam tâm tình nguyện nhận tiền, ngoài lý do bố mẹ để lại ra thì không còn lý do nào khác có thể thuyết phục Cố Sơ.
“Kể ra thì cậu Lục Bắc Thần đó cũng đáng để phó thác.” Sầm Vân thở dài.
Cố Sơ kinh ngạc nhìn Sầm Vân, thái độ này chuyển biến có chút kỳ lạ, hoàn toàn khác trước. Sầm Vân sợ cô nghi ngờ bèn ho khẽ: “Ý của dì là cậu ta chịu bỏ tiền ra. Thằng bé ấy suy nghĩ cũng chu toàn, tặng quà dì rất ưng.”
Trả nợ cho nhà họ Cố là phản ứng bản năng của bà, bà chưa từng nghĩ sẽ đòi Cố Sơ một xu nào, càng không hề nghĩ rằng số tiền của Lục Bắc Thần còn khấu trừ cả phần mình từng bỏ ra. Đương nhiên, bà cũng có mặt ích kỷ, số tiền này bắt buộc phải dặn Cố Sơ giữ lại bên mình, lời thề non hẹn biển tuy đáng quý nhưng có thật sự chống đỡ được thời gian đằng đẵng đến biển cạn đá mòn không? Hiện thực quá tàn khốc, sau này nếu Lục Bắc Thần thật sự phụ Cố Sơ, vậy thì cả một số tiền lớn như thế cũng coi như an ủi.
Nghe xong, Cố Sơ cười. Sầm Vân nói không một khe hở, dĩ nhiên cô không thể nhận ra điểm gì bất thường.
“Người tặng quà ưng ý dì đâu phải chỉ mình anh ấy?” Cô nghiêng đầu nói.
Câu nói còn có hàm ý khác, đương nhiên Sầm Vân nghe ra. Bà thu chiếc hộp sắt bên cạnh lại, hỏi: “Có phải con cảm thấy dì rất quá đáng không?”
Cố Sơ biết dì ám chỉ ai, nhẹ nhàng chống tay lên má: “Thịnh Thiên Vỹ không tệ, vừa mới thử chẳng phải dì đã nhìn ra rồi sao?”
Sầm Vân mãn nguyện nói: “Có người chỉ biết nói ngoài miệng, có người để thỏa mãn ích kỷ cá nhân mà bỏ mặc người thân, dì không muốn Đồng Đồng lấy một người như thế. Nghe nói phu nhân nhà họ Thịnh hiếu thắng, bao nhiêu năm qua cũng đều gánh vác cả gia đình trên vai. Trọng trách ấy còn nặng nề hơn nhiều lúc dì gánh đỡ mấy đứa. Nhưng mỏi mệt đắng cay bên trong dì có thể đồng cảm, nếu gặp phải một đứa con vì tình yêu mà bất hiếu thì đúng là còn bi thương hơn cái chết.”
Cố Sơ không tiếp xúc nhiều với Thịnh Thiên Vỹ nhưng những lời ngày Trung thu quả thực đã nhìn cô có một cái nhìn khác. Dì ăn nói hùng hổ, nhưng câu nào cũng là thăm dò. Lúc đó lòng cô không ngừng đánh trống ngực, chỉ sợ Thịnh Thiên Vỹ nhất thời bồng bột vì có thể ở bên chị họ mà đồng ý với dì. Một khi xảy ra chuyện đó, người thất vọng không chỉ có dì mà còn cả chị họ.
Một người đàn ông tốt, làm chất kết dính được cho đôi bên, điều tiết giữa vợ và người thân, quả thực cực kỳ thông minh.
“Thế còn La Trì ạ?”
Sầm Vân ngẫm nghĩ rồi hỏi ngược lại: “Tư Tư nó thích thằng nhóc đó à?”
“Đâu phải không có những đôi oan gia vui vẻ.”
Sầm Vân chép miệng: “Thật ra, cậu La Trì đó tính tình cũng được, chính có cái nghề nghiệp…”
“Dì, dì lại thế rồi.” Cố Sơ bó tay.
“Dì cũng phải chịu trách nhiệm cho tương lai của Tư Tư chứ? Làm cảnh sát còn nguy hiểm hơn cả làm pháp y. Sau này Tư Tư đi theo cậu ấy, lỡ như cậu ấy gặp nguy hiểm gì…” Nói tới đây, Sầm Vân lại lập tức phủi miệng: “Đại cát đại lợi, đại cát đại lợi, không được nói vậy. Tóm lại, nếu Tư Tư yêu cậu cảnh sát La đó, dì kiên quyết phản đối.”
Cố Sơ biết dì lại đâm vào chỗ bế tắc rồi. Nhưng suy nghĩ lại, La Trì ngay cả cửa của Tư Tư còn chưa qua được, sao lại tính đến chuyện thuyết phục dì? Trên đời này làm gì có bố mẹ nào cố chấp được với con cái. Tính Tư Tư ngang bướng giống cô. Nếu nó thật sự ưng ý La Trì rồi, làm gì còn quan tâm tới cái nhìn của người khác?
Đối với một nửa của Tư Tư, Cố Sơ không có yêu cầu gì khác, chỉ cần đối phương có thể đối xử tốt với Tư Tư.
Không nói thêm và chuyện của La Trì, Cố Sơ hiểu trừ phi có lý do mạnh mẽ để thuyết phục dì, nếu không dì sẽ mãi mãi nhận định như vậy. Cuối cùng cô lại đưa thẻ ngân hàng có tiền lương vào tay dì. Cô hy vọng dì chuyển nó cho Tư Tư.
Tư Tư cũng lớn rồi, bên người cũng phải có chút tiền mới được…
***
Đường du lịch thích hợp tâm sự tình cảm, thích hợp đi dạo, thích hợp sưởi nắng. Hoặc giống như Cố Sơ một ngày đầu hạ, mua một bông ngọc lan gài lên vành tai rồi vừa ngồi uống café vừa nghe tiếng mưa dưới tán ô.
Lục Bắc Thần chưa từng quên cảnh tượng đó.
Giống như một bức tranh đã sớm khắc sâu trong ký ức, khi anh tới đường du lịch, nó lại từ từ mở ra. Đã không còn là mùa ngọc lan rợp đường nhưng vẫn cứ nhớ lại cảnh ấy, trong hơi thở vẫn còn mùi hương.
Dưới tán ô ấy, cô dè dặt đi song song với anh, khi không cẩn thận chạm vào cánh tay anh, cô lại hoang mang tránh né. Cơn mưa ấy không to không nhỏ, tí tách tí tách gõ lên chiếc ô giống như tiếng nhịp tim, của cô, và cả của bản thân anh.
Chỉ có mình anh biết, khi ôm cô vào lòng tim anh đã đập nhanh bao nhiêu, bả vai hơi lạnh nằm dưới lòng bàn tay anh. Anh gấp gáp muốn sưởi ấm cho cô, nhưng lại không dám cúi đầu ngắm cô lâu thêm. Anh sợ cô sẽ căng thẳng, càng sợ cô sẽ trốn chạy. Mùa ấy, giờ khắc ấy, anh bỗng trở thành thằng nhóc ngây ngốc, chỉ biết tim đập chân run, cũng chẳng biết nói gì giống cô.
Thầm nghĩ, nơi này thật sự thích hợp tới một lần nữa, anh và cô.
Nhưng chuyện chẳng như mong đợi.
Quán café vẫn đó, một bàn một ghế cũng chưa từng thay đổi, chỉ là người uống café cùng anh đã khác.
Đối diện với anh là… Thịnh Thiên Vỹ.
Uống một cốc café không đậm không nhạt, Lục Bắc Thần bất giác nhớ tới lời Cố Sơ nói lần đó: Quán café này pha còn chẳng ngon bằng em pha…
“Tôi thường nghĩ, nếu đổi lại là Niên Bách Ngạn, liệu cậu có dồn ép từng bước như thế này hay không?” Đối với Thịnh Thiên Vỹ, café ngon hay dở không phải thứ anh ấy quan tâm. Một mối quan hệ trông có vẻ bình thản thực chất đã khốn đốn mọi bề. Đối mặt với một Lục Bắc Thần quyền thế, anh ấy cũng không thể là người nhường bước.
Lục Bắc Thần gọi cốc café lần trước bị Cố Sơ chê bai, dựa vào ghế, ánh mắt có phần giá lạnh: “Trước pháp luật không có tình cảm. Nếu anh ấy biết sai còn phạm, tôi vẫn sẽ dồn ép.”
“Đừng quên, giờ anh ấy đang ngồi tù.” Trông Thịnh Thiên Vỹ có vẻ nhẹ nhàng: “Nghe nói, cậu từng vào thăm anh ấy.”
Lục Bắc Thần một tay cầm thìa café, khuấy nhẹ, chưa hề ngước lên nhưng khóe mắt hơi rướn: “Vì sao Niên Bách Ngạn lại ngồi tù, cả anh và tôi đều biết rõ.”
“Xem ra trong mắt cậu, chỉ có mình Niên Bách Ngạn là oan uổng.”
“Tuy rằng các nhà hàng đại lý của Ngoại Than Hối không nhiều nhưng quy mô đã rộng lớn. Phục vụ nhà hàng Tiểu Vũ nảy sinh ý định sát hại giám đốc nhà hàng Thích Kiều Kiều, một chuyện lớn như vậy vẫn không thể khiến gương mặt tổng giám đốc Thịnh biến sắc, thực sự khiến tôi nể phục.” Lục Bắc Thần ngồi ngược chiều sáng, ánh sáng làm mông lung ánh mắt u tối của anh, chỉ còn lại thanh âm nhẹ như gió thoảng nhưng vẫn khiến lòng người giá lạnh.
Thịnh Thiên Vỹ nhìn về phía anh: “Chuyện này về sau tôi cũng mới biết. Thật ra tình hình của nhà hàng đó tôi hoàn toàn không biết gì.”