Ở Quỳnh Châu, bình thường có chị họ về chơi chẳng qua cũng chỉ đôi ba người, lác đác vậy chẳng chống đỡ nổi từ ‘tiệc’, nhưng đa phần Cố Sơ cảm thấy, bỏ chữ ‘tiệc’ đi, người nhà cùng ngồi ăn cơm với nhau mới coi là hòa thuận. Khi trước, cho dù là nhà họ Cố vang bóng một thời cũng chưa dùng chữ ‘tiệc’ để hình dung một bữa cơm đoàn viên.
Nhà dì không lớn, là một căn nhà một phòng khách hai phòng ngủ rất truyền thống, kết cấu trong nhà cũng ngăn nắp, quy củ, nhưng được cái ba mặt thoáng mát nên dù là sáng hay trưa, hoặc tới khi mặt trời xế bóng ngả về Tây, ở trong căn nhà này vẫn có thể cảm nhận được phong cảnh từ khi mặt trời mọc tới khi mặt trời lặn. Từ lúc Cố Sơ hiểu chuyện đã biết dì vẫn luôn ở đây. Đây là căn nhà chú từng mua. Về sau chú kiếm được kha khá, cũng từng có ý định mua một căn nhà trên thành phố lớn như bố mẹ cô nhưng dì không đồng ý. Dì nói thích Quỳnh Châu nên thích cả ngôi nhà này.
Lại về sau, khi chú qua đời, sau khi tốt nghiệp Hứa Đồng cũng làm việc trên Bắc Kinh, nhà họ Cố xảy ra chuyện, mấy năm đầu cũng ảnh hưởng tới điều kiện sinh hoạt của dì. Dì không ít lần trách mắng cô: Mấy đứa chúng mày không đứa nào biết lo nghĩ, nhìn con cái nhà người ta kia kìa, kiếm được nhiều tiền không mua nhà cao cửa rộng cho bố mẹ thì cũng đưa bố mẹ đi du lịch nước ngoài. Chúng mày thì sao? Đứa thì mê tơi ở Bắc Kinh, bình thường gọi điện thoại cũng mất mặt, đứa thì công ăn việc làm tử tế còn chưa có, còn một đứa thì ham ăn ham uống, chỉ biết ngửa tay vòi tiền.
Mấy câu này trước đây Cố Sơ nghe không ít, nghe lần nào nhói lòng lần ấy.
Sau này ở Bắc Kinh, Hứa Đồng phát triển càng ngày càng tốt, cũng từng muốn đón dì lên Bắc Kinh nhưng dì sống chết không đồng ý, ầm ĩ nói: Gốc rễ của nhà chúng ta ở tại Quỳnh Châu, tao còn đi đâu được? Cái gã chết dẫm kia, mẹ mày còn chôn sau núi kia kìa, tao đi rồi ai chăm nom ông ấy?
Hứa Đồng lại định đổi cho dì một căn nhà lớn hơn ở Quỳnh Châu, quay mặt ra biển, lại bị dì quát nạt: Có chút tiền thì tiết kiệm lại, biết chưa? Mẹ thấy mày vốn là chưa từng nếm trải mùi vị thiếu tiền! Đừng tưởng có chút tiền ấy, có tâm tư đó chẳng bằng chuyên chú vào chuyện tìm chồng đi!
Thế là, rất nhiều năm sau, những lời oán thán của dì chuyển từ chuyện nhà cửa qua chuyện xem mặt. Nhưng khi thật sự đối mặt với chuyện này, thái độ của dì dường như lại không ‘ôn hòa’ như thế. Trước đây dì hay nói: Cứ có thằng nào chấp nhận được ba đứa chúng mày là tao cảm tạ trời đất rồi. Thế mà bây giờ đây, Thịnh Thiên Vỹ rõ ràng nhằm vào Hứa Đồng mà tới, dì lại không dễ dãi như thế.
Thịnh Thiên Vỹ tới sớm nhất, ăn mặc phải nói là tề chỉnh. Nếu chiếc cà vạt kia được đổi thành một chiếc nơ, sẽ khiến Cố Sơ liên tưởng tới dáng vẻ đi dự một dạ tiệc hoàng gia. Vì lần trước tới, anh ấy đã mang không ít quà cáp, nên lần này anh ấy ôm theo một bó cẩm chướng to đùng.
Cẩm chướng, hoa của tình mẹ, có ý kính trọng.
Tiếc là, dì không có phản ứng quá tích cực đối với thịnh tình này của Thịnh Thiên Vỹ, sau khi đón nhận, dì nói một câu: “Thế này là lãng phí tiền hoa rồi, hoa có đẹp mấy cắm mãi cắm mãi rồi cũng héo, chẳng bằng mua đồ ăn thức uống, cuối cùng vẫn vào được bụng mình.”
Thịnh Thiên Vỹ có lẽ không ngờ thái độ của Sầm Vân lại chuyển biến nhanh như vậy, rõ ràng đã sững người giây lát. Mặc dù Hứa Đồng có phần bực bội việc Thịnh Thiên Vỹ tự tiện tới Quỳnh Châu, rồi lại chẳng thông báo gì nhưng khi thấy Sầm Vân có ý bắt bẻ Thịnh Thiên Vỹ, trong lòng ít nhiều có chút khó chịu, bèn nói một câu: “Mẹ, đây là chút tấm lòng của người ta.”
“Con còn chưa gả đi đâu, đã vội nói đỡ cho người ta rồi!” Sầm Vân lại quát.
Khiến Hứa Đồng cực kỳ xấu hổ.
Vẫn là Cố Sơ ở bên lập tức mời mọc: “Tổng giám đốc Thịnh, tổng giám đốc Thịnh! Anh qua đây ngồi đi ạ, nhà dì em không cần thần giữ cửa đâu.”
Thịnh Thiên Vỹ dẫu sao cũng là người từng trải, nhanh chóng khôi phục lại nét mặt ôn hòa, chọn một góc sofa ngồi xuống.
Ngoài mặt tuy Sầm Vân không khách khí nhưng việc tiếp đón khách khứa vẫn không qua quýt. Chỉ riêng lá trà đã bày ra năm, sáu loại, đủ các món điểm tâm, hoa quả, không thiếu thứ gì. Cố Sơ hiểu rõ trong lòng, không phải dì đối chọi với Thịnh Thiên Vỹ. Hứa Đồng là viên ngọc trong tay dì, Thịnh Thiên Vỹ đột ngột tới nhà, thân phận thay đổi, bà cũng phải dò xét cẩn thận mới được.
Thịnh Thiên Vỹ ngồi còn chưa ấm chỗ, lại có chuyện khiến Cố Sơ kinh ngạc. Lục Bắc Thần cũng tới, cô càng không thể ngờ rằng theo sau anh còn có La Trì. Hai người họ cũng ăn mặc nghiêm chỉnh, nhất là La Trì. Bình thường vì phá án mà đầu tóc rối bung bét như ổ gà, hôm nay lại rất bảnh bao, trông cực kỳ phấn chấn. Cố Sơ suýt chút nữa thì không nhận ra anh ấy.
Người ngẩn ra y như cô là Cố Tư. Nó gặp La Trì mà cứ ngỡ gặp ma, chỉ tay vào anh: “Anh… Anh…”
La Trì vẫy vẫy tay chào nó như một chú mèo chiêu tài.
Cố Sơ không để tâm tới Lục Bắc Thần, quay người đi vào phòng khách, nói chuyện với Hứa Đồng và Thịnh Thiên Vỹ. Sầm Vân thấy vậy, bất mãn lắc đầu: “Mấy cái đứa này làm sao vậy? Ai đến nhà cũng là khách, đạo lý này không hiểu hay sao?”
Cả Lục Bắc Thần và La Trì đều không tới tay không, mang theo không ít hoa quả và bánh trái. Sầm Vân đón lấy quà trong tay Lục Bắc Thần, thấy Cố Tư đứng im tại chỗ bèn quát: “Ngây ra đó làm gì? Mau nhận lấy!”
Cố Tư bước lên không mấy tình nguyện, đón lấy quà trong tay La Trì. La Trì lập tức nói: “Không cần, không cần. Anh mang thẳng xuống bếp.” Thế là, anh ấy bèn hớn hở cùng Cố Tư mang đồ vào bếp.
Sầm Vân vội vàng mời Lục Bắc Thần vào trong phòng khách. Bên kia, Cố Sơ đang nghe Thịnh Thiên Vỹ kể mấy chuyện vui trong công ty, bật cười khanh khách. Hứa Đồng nhìn thấy Lục Bắc Thần trước, mắt sáng rực lên: “Giáo sư Lục?”
Một câu ‘giáo sư Lục’ khiến Thịnh Thiên Vỹ lập tức im bặt. Anh ấy ngước nhìn, đúng lúc Lục Bắc Thần cũng nhìn về phía này.
Sầm Vân bước tới, huých vào vai Cố Sơ một cái, đau tới nỗi Cố Sơ gào lên: “Dì ơi, đau con!”
“Càng lớn càng không có phép tắc!” Sầm Vân bực bội: “Sếp con… Bắc Thần tới rồi kia kìa! Con thì hay rồi, ngồi đây như không có việc gì. Làm gì thế hả? Định coi mình là bức tranh treo tường à?”
Cố Sơ nhạy cảm nhận ra dì đã thay đổi xưng hô với Lục Bắc Thần, trước đây đúng là có từng Lục Bắc Thần như thế, nhưng lần đó chỉ đơn thuần cố tình muốn kéo gần quan hệ với sếp của cô. Nhưng lần này Lục Bắc Thần đến, dù không nói gì, dựa vào sự nhanh nhạy của dì có lẽ không khó nhận ra vấn đề, nếu không sau khi gặp mặt cũng chẳng hết giáo sư Lục thế nọ giáo sư Lục thế kia. Giáo sư Lục, thực chất là cách để dì giữ khoảng cách với Lục Bắc Thần. Nhưng giờ đây, dì lại gọi anh là ‘Bắc Thần’…
Điều này khiến Cố Sơ cực kỳ khó hiểu.
Đầu óc cô xoay chuyển linh hoạt, tư duy dừng lại ở buổi sáng nay khi Lục Bắc Thần tới nhà.
Lúc ấy, dì vẫn còn xưng hô là ‘giáo sư Lục’, vì có lẽ bà ý thức được mục đích khi tới đây của Lục Bắc Thần không đơn giản. Sau đó thì cô tới, trước khi cô đi xem mặt, hình như xưng hô của dì cũng không mấy thay đổi.
Vậy thì khoảng thời gian sau khi cô đi và trước khi anh đi trở thành mấu chốt.
Quán café xem mặt cách nhà dì không xa. Nói chính xác là ở một nơi chỉ to hơn lòng bàn tay chút xíu như Quỳnh Châu, muốn tìm một người là chuyện quá dễ dàng. Khi Lục Bắc Thần tới, cô đã gặp mặt vị bác sỹ phụ khoa kia, xét về thời gian, chắc chắn anh còn nán lại nhà dì một lúc.
Lúc đó Lục Bắc Thần và dì đã nói chuyện gì?
Tuyệt đối không phải mấy lời khách sáo, nếu không dì đã chẳng cam tâm tình nguyện gọi anh là ‘Bắc Thần’ như bây giờ.
Lẽ nào Lục Bắc Thần thừa nhận với dì chuyện giữa hai người họ? Chắc mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.
Nếu Lục Bắc Thần xuất hiện với thân phận là sếp của cô, dì ắt sẽ kính trọng những thành tích chuyên ngành của anh. Nhưng nếu anh xuất hiện với tư cách bạn trai, dì chắc chắn sẽ trở mặt.
Thành kiến của dì đối với nghề nghiệp của anh không phải sâu đậm một cách bình thường, thái độ cực kỳ rõ ràng: Không được làm pháp y, không được cưới người đàn ông làm pháp y.
Cố Sơ biết rõ dì trước nay nói một không nói hai, với thái độ cứng rắn như thế mà lại thay đổi, chỉ có thể chứng minh hai điểm. Một là, Lục Bắc Thần đã hoàn toàn thuyết phục được dì. Hai là, Lục Bắc Thần đã nói rõ với dì họ chỉ có quan hệ cấp trên cấp dưới.
Trái tim cô chợt thắt lại.
Lục Bắc Thần không hề tỏ ra bất mãn với thái độ hờ hững của cô, anh luôn mỉm cười, nuông chiều cho sự ‘bất kính’ của cô. Ngược lại, Hứa Đồng rất nhiệt tình: “Không ngờ anh cũng tới.”
Rõ ràng khóe môi Lục Bắc Thần cong lên, hơi cúi đầu chào Hứa Đồng. Khi quay sang Thịnh Thiên Vỹ, nụ cười lập tức lan vào tận ánh mắt. Anh chậm rãi bước lên, giơ tay về phía anh ấy: “Tổng giám đốc Thịnh, đã lâu không gặp.”
Biểu cảm của Thịnh Thiên Vỹ cũng chuyển từ ngạc nhiên sang ôn hào từ lâu, chủ động bắt tay với Lục Bắc Thần, cười thoải mái: “Thật không ngờ có thể gặp được cậu ở đây, chúng ta cũng đã lâu không gặp rồi, có thể là…” Anh ấy hơi suy nghĩ giây lát: “Hai, ba năm rồi nhỉ?”
Lục Bắc Thần cười nhẹ nhàng: “Hai năm trước, ở Mỹ.”
Lúc đó anh nhận lời FBI, giải quyết một vụ án, vừa hay Niên Bách Ngạn cũng có một buổi gặp mặt ở Mỹ, đó là lần đầu tiên Lục Bắc Thần gặp anh ta. Mấy năm nay, mọi người đều biết tin tức của nhau, nhưng thật sự công khai trò chuyện ăn uống thì vẫn chỉ có lần duy nhất đó mà thôi.
“Đúng đúng đúng, là hai năm trước.” Thịnh Thiên Vỹ cười ha ha: “Cậu là người có tiếng tăm, muốn gặp cậu một lần rất khó khăn.”
“Tổng giám đốc Thịnh quá khen rồi.”
Sầm Vân thấy hai người họ nói chuyện, tỏ ra kinh ngạc: “Hai người quen biết?”
“Bình thường mỗi người một ngả nhưng tuyệt đối là những người bạn có thể nói chuyện được, vừa gặp đã thân.” Thịnh Thiên Vỹ vô cùng rộng rãi, thẳng thừng khoác tay lên vai Lục Bắc Thần.
Cố Sơ đứng bên nhìn thấy mà tim đập chân run. Cô biết tật xấu của Lục Bắc Thần, ghét nhất là người khác động tay động chân với anh. Lần trước La Trì cũng bá vai như vậy, kết quả bị anh hất ra không chút khách khí, nói với La Trì: Tôi không có hứng thú với người cùng giới.