Cố Sơ nhìn nó: “Sao cứ làm như em có nhiều kinh nghiệm lắm vậy?”
Cố Tư gõ gõ vào quai hàm: “Chỉ riêng một Lưu Kế Cường đã tốn hết sức lực của em rồi.”
Thấy gương mặt nó hụt hẫng, Cố Sơ vỗ nhẹ vào đầu con bé: “Em chỉ nhất thời mê hoặc mà thôi.”
Nghe nói, những cô gái thiếu thốn cảm giác an toàn đều sẽ thích những người đàn ông lớn hơn mình rất nhiều tuổi. Nhưng tuổi tác chênh lệch giữa Lưu Kế Cường và Cố Tư cũng lớn quá mức rồi, thế nên từ trước tới nay, cô luôn cho rằng đối với Lưu Kế Cường, Cố Tư chỉ có ngưỡng mộ và mê hoặc, vốn không phải là tình yêu.
Cố Tư không muốn nói chuyện của mình, kéo tay Cố Sơ và nói: “Chuyện của em chị không cần phiền lòng, quan trọng nhất là bản thân chị vui vẻ. Chị à, chị yên tâm, em nhất định sẽ không để chị chịu thiệt thòi đâu.”
“Chuyện tình cảm làm gì có thiệt thòi hay không thiệt thòi chứ.” Cố Sơ mỉm cười: “Hy sinh là hy sinh, thứ đã trao đi rồi thì đừng mong lấy lại được. Khi hy sinh không oán hận không hối tiếc, cuối cùng cho dù có thật sự tốn công vô ích cũng đừng than thở.”
Cố Tư trầm ngâm gì đó.
Chuông cửa vang lên.
Cố Sơ vỗ vào người Cố Tư: “Ra mở cửa đi.”
Cố Tư ngồi bật dậy rất nhanh, cười ám muội với Cố Sơ: “Chị đoán xem, liệu có phải là giáo sư Lục của chị tới không?”
“Ăn nói linh tinh, mau ra mở cửa.” Cố Sơ đẩy nó một cái.
Cuộc điện thoại cuối cùng với anh chính là cuộc gọi ở sân bay Phố Đông. Cô ngắt điện thoại của anh, từ đó từ tận bây giờ, không còn nhận thêm bất kỳ cuộc gọi nào nữa. Ngày nào di động cũng như chết rồi, có lúc có tin nhắn hay cuộc gọi nhưng hoặc là quảng cáo hoặc của những người bạn khác, duy chỉ không có của anh.
Có lẽ tại cô đã hết lần này tới lần khác làm tổn thương thể diện đàn ông của anh, cuối cùng anh đã mất hết kiên nhẫn.
Ngay cả bản thân cô cũng chẳng thể nói được, bây giờ anh và cô rốt cuộc được tính là gì.
Cứ im ắng, yên lặng như thế.
Giống hệt như năm năm trước cô nói lời chia tay, Bắc Thâm tới tìm cô, khi nhìn thấy cô và Kiều Vân Tiêu ở cùng trong một căn phòng khách sạn, anh đã bỏ đi. Kể từ ngày đó, cô và Bắc Thâm như hai người xa lạ.
Lần này, liệu cô và Bắc Thần có như vậy nữa không?
Cố Tư đứng dậy ra mở cửa, cánh cửa ra vào che chặt bóng hình nó. Cố Sơ chỉ nghe thấy nó phấn khích ‘A’ lên một tiếng, trong lòng bỗng có một chút chờ đợi, cô hy vọng người ấn chuông cửa là Lục Bắc Thần. Thế nhưng suy nghĩ này nhanh chóng bị giọng nói thực tế đánh tan.
“Chị họ, chị về rồi ạ!”
Là Hứa Đồng.
Cố Tư vui mừng hớn hở, còn chẳng hiểu sao trong lòng Cố Sơ lại dâng lên một sự hụt hẫng. Nhưng cô cũng lập tức đứng dậy, đi về phía cửa chính. Hứa Đồng cũng đi vào nhà, trong tay xách túi hoa quả họ thích ăn nhất, sau khi nhìn thấy Cố Sơ chị ấy nói một câu: “Chị còn tưởng ngày mai em mới về được chứ.”
Ngày mai chính là tết Trung thu.
“Không có việc gì nên về trước ạ.” Cố Sơ cất mọi tâm trạng đi, lúc này mới tỉ mỉ đánh giá Hứa Đồng. Vừa nhìn cô đã giật nảy mình: “Sao sắc mặt chị kém vậy?”
Hứa Đồng thở dài, không nói gì mà đi thẳng vào trong phòng khách, ngồi phịch xuống nền nhà.
“Sao vừa về mà chị đã nhăn nhó âu sầu thế?” Cố Tư cũng ngồi xuống theo, nghiêng đầu nhìn Hứa Đồng.
Cố Sơ cũng cảm thấy không bình thường. Hứa Đồng vừa về Quỳnh Châu sao không ở nhà dì lại chạy tới đây, chắc chắn có chuyện gì đó. Cô ngồi xuống, kéo một cái gối ôm đưa cho Hứa Đồng rồi hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi phải không ạ?”
Hứa Đồng đón lấy chiếc gối, ôm vào lòng, nhìn Cố Sơ rồi lại thở dài nặng nề.
“Chị đừng thở dài mãi thế, vừa nghe chị thở dài là em lại hoang mang.” Trái tim Cố Sơ như bị xách ngược lên.
“Để em đoán nhá.” Cố Tư cười hi hi ha ha, rồi cố tình bày ra vẻ huyền bí một hồi: “À, em biết rồi, chị họ, chị có thai!”
Nó bị Cố Sơ đẩy một cái: “Nói linh tinh cái gì thế hả?”
“Aiya, em trông chị ấy cứ xị mặt ra như chịu nhiều oán hận đau khổ lắm ấy, em muốn chọc cho chị ấy vui mà.” Cố Tư tiếp tục gặm táo.
Nhưng rất rõ ràng, câu chuyện cười này không thể chọc vui được Hứa Đồng. Chị ấy kéo tay Cố Sơ lại, chân thành nói: “Đồng chí Cố Sơ à, em ráng lên.”
“Dạ?”
“Vì… em cũng sắp oán hận đau khổ như chị rồi.”
“…Ơ.”
***
Bữa cơm tối họ ăn ở nhà dì, bánh Trung thu đã bị Cố Tư bóc ra từ trước, ngồi gặm rất vui vẻ trên bàn ăn. Sầm Vân cũng mặc kệ việc Cố Tư gặm bánh Trung thu lãng phí, nham nhở như chó gặm. Bà nhìn Hứa Đồng và Cố Sơ, biểu cảm nghiêm túc: “Thế nên, ngày mai hai đứa bắt buộc phải thể hiện tốt một chút cho mẹ!”
Tới tận tối, Cố Sơ mới hiểu nguyên nhân vẻ mặt bi thảm của Hứa Đồng, đồng thời cũng hiểu luôn nét mặt giống như ‘cùng là người lưu lạc nơi chân trời’ của chị ấy khi nhìn cô. Còn cái câu ‘ráng lên’ đó, sau khi nghe xong yêu cầu của Sầm Vân, Cố Sơ không thể ráng được nữa.
Sầm Vân, mẹ ruột của chị Hứa Đồng, dì ruột của cô, bắt hai người họ ngày mai đồng thời đi xem mặt!
Ngày mai là tết Trung thu mà, vốn dĩ là một thời khắc vui vẻ, giờ lại treo cùng với chuyện xem mặt, tâm trạng lập tức trở nên không còn tươi đẹp nữa.
Cô và Hứa Đồng không nói gì, cúi gằm mặt xuống. Cố Tư vẫn vô tư ngồi ăn. Nó còn đang học đại học, chuyện này chẳng liên quan gì tới nó.
“Có thể hẹn đồng thời không phải là chuyện dễ dàng đâu.” Sầm Vân bắt đầu huyên thuyên: “Cả hai đứa đều xuất sắc lắm, đều là tiến sỹ, tốt nghiệp đại học danh giá cả đấy. Một người là bác sỹ, vừa hay móc nối được với Tiểu Sơ, có tiếng nói chung. Người còn lại là luật sư, rất hợp với Đồng Đồng. Con làm việc ở công ty, cần kiện cáo gì tiết kiệm được tiền luôn.”
“Mẹ, công ty con có đoàn luật sư cố vấn.” Hứa Đồng bó tay.
Cố Sơ ngồi bên cạnh cũng rầu rĩ chen vào: “Dì ơi, con tiếp xúc với người chết mà.”
“Được rồi! Đừng có hết đứa này tới đứa kia viện cớ nữa!” Sầm Vân bắt đầu mở lớn ‘volume’: “Cũng không tự nhìn lại xem chúng mày bao nhiêu tuổi rồi, bây giờ thấy đàn ông có điều kiện tốt là phải nắm cho chắc! Cái gì mà duyên phận với không duyên phận, duyên phận đợi mà đến được à? Không giành giật lấy đâu mà có? Suốt ngày nói đợi số, cuối cùng chỉ đợi được tuổi già nhan sắc tàn phải, còn lại chẳng được gì hết. Con tưởng mẹ muốn Trung thu túm hai đứa đi xem mặt đấy à? Con trai nhà người nhà không đón Tết hay sao? Bình thường cũng chẳng thấy chúng mày về nhà, không sắp xếp cho chúng mày lúc này thì còn đợi tới lúc nào nữa?”
“Chị con mới có 25, cũng đâu có lớn lắm.” Cố Tư xen vào một câu.
“Cháu gái bà Lâu trên đầu nhà con ấy năm nay mới 24, con đã biết bò rồi đấy.” Sầm Vân quát to.
Cố Sơ lẩm bẩm: “Vừa không đi học vừa chẳng đi làm, không lấy chồng thì biết làm gì.”
“Người ta vừa không có văn hóa vừa không có việc làm nhưng người ta có chồng, có con đấy, con có không?” Sầm Vân không khách khí chút nào.
“Mẹ, bây giờ là thời đại nào rồi? Phụ nữ đương nhiên phải độc lập kinh tế mới có thể sống hạnh phúc được, bản thân không giỏi thì những người đàn ông mình gặp cũng chẳng tử tế được đâu.”
Ngay sau đó Sầm Vân lại lập tức nã pháo về phía Hứa Đồng: “Con giờ giỏi giang rồi đấy, thế người đàn ông xuất sắc của con thì sao? Ở đâu? Con dẫn ra đây cho mẹ xem mặt cái nào. Hứa Đồng, hôm nay mà con dẫn ra được một người đàn ông xuất sắc cho mẹ xem thì mẹ quyết định ngày mai con không cần đi xem mặt nữa!”
Hứa Đồng cũng ngậm hột thị như Cố Sơ.
“Còn con nữa!” Sầm Vân nhìn về phía Cố Sơ: “Con mà chê dì sắp xếp không hay, có giỏi thì tìm một người có bản lĩnh về đây!”
“À…” Cố Tư yếu ớt lên tiếng: “Dì ơi, chị con yêu nam pháp y có được không ạ? Đều có chữ ‘y’ giống cái anh dì giới thiệu.”
“Tìm nam pháp y cái gì? Đâm đầu vào chỗ chết còn chưa đủ giờ lại thích chuốc vạ vào thân phải không?” Sầm Vân lại gào lên với Cố Tư: “Con bị lây bệnh của chị con rồi! Đàn ông làm pháp y là loại phụ nữ bình thường lấy được sao? Mấy người muốn lấy pháp y nếu không phải vì chê mình sống không thọ thì cũng là đầu bị lừa đá!”
Cố Tư len lén liếc nhìn Cố Sơ.
Hứa Đồng mặc dù ở bên ngoài cứng rắn sắt đá là thế nhưng về tới nhà, đối diện với người mẹ quả quyết, cô cũng chỉ còn cách ngậm đắng nuốt cay. Còn Cố Sơ lại càng không chọi lại được Sầm Vân, nên cũng chỉ biết tiếp tục giữ im lặng như Hứa Đồng.
Sầm Vân cũng quả thực lợi hại, một cái miệng đấu lại ba người. Một người con gái có thể khiến mấy tay người Tây trong buổi họp báo cứng miệng, một người con gái giỏi nhất là biện luận, lại càng không bao giờ chịu nhường nhịn ai, còn một người con gái mặc dù không sở trường về tranh luận nhưng đầu óc cũng cực kỳ nhanh nhạy. Kết quả, tất cả đều thảm bại.
“Hẹn cho hai đứa ngày mai tới Thái Phúc Lâu, bốn người cùng gặp mặt, ăn cơm, nói chuyện.” Sầm Vân gắp một miếng bỏ vào đĩa, miệng nói không ngừng nghỉ: “Đương nhiên, mẹ không nói cứ anh luật sự là hợp với Đồng Đồng, bác sỹ là hợp với Tiểu Sơ, ưng ý chéo nhau không sao cả. Tóm lại một câu là đừng có để lãng phí công sức của mẹ!”
Cố Sơ đổ mồ hôi, ưng ý chéo nhau… Dì cô thật biết nghĩ.
Cô âm thầm ngước lên nhìn Hứa Đồng, Hứa Đồng cũng đang đánh mắt về phía cô, biểu cảm của hai người bối rối như nhau. Cố Sơ lại quay đầu nhìn Cố Tư. Cố Tư đang ăn uống rất vui vẻ, khiến cô tức tới nỗi giơ tay đập Cố Tư một cái.
Cố Tư giật nảy mình, miệng đang nhét đầy bánh Trung thu, hét về phía cô, chất giọng không rõ ràng: “Gì vậy?”
“Học câu cười người hôm trước hôm sau người cười chưa?” Cố Sơ trừng mắt.
Cố Tư hiểu ý của chị, uống một ngụm nước mới nuốt hết được đống bánh Trung thu xuống: “Vậy khi nào tới ngày em bị cười rồi tính tiếp.”
Tâm lý vững vàng thật.
Cố Sơ làm mặt bó tay.
“Tư Tư giờ còn đang đi học, con cứ lo chuyện của mình trước đi đã.” Sầm Vân quát.
Cố Tư phát huy tinh thần ‘xong việc rồi mới làm Gia Cát Lượng’: “Chị, chị họ, cách duy nhất để các chị thoát thân chính là chân mệnh thiên tử của các chị có thể ‘xoẹt’ một cái, lập tức xuất hiện trước mặt các chị, bằng không thì… vô vọng rồi.”
Chân mệnh thiên tử?
Cố Sơ nghe xong tâm trạng rõ ràng càng bí bức thêm.
Có người gõ cửa.
Tử nhịp điệu và sức mạnh có thể thấy, người tới cực kỳ có giáo du͙c.
“Ra mở cửa đi.” Sầm Vân sai Cố Tư như sai a hoàn.
Cố Tư đứng dậy, khoa chân múa tay: “Chân mệnh thiên tử của hai chị giá lâm rồi, la la la…”
Hứa Đồng lắc đầu ngán ngẩm, Cố Sơ thì chống tay lên đầu. Cô thật sự hy vọng cái miệng của Cố Tư khai quang.
Bên kia, Cố Tư đã mở cửa, rồi ngay lập tức lại ‘Á’ lên một tiếng như ban sáng, khiến con tim Cố Sơ chợt run lên, sau đó cô nghe thấy Cố Tư hỏi: “Anh là ai ạ?”
Cố Sơ thật sự muốn cầm gạch đập thẳng vào mặt Cố Tư.
Ngoài cửa vang lên một giọng nói trầm trầm: “Chào em, anh là Thịnh Thiên Vỹ. Hứa Đồng sống ở đây phải không?”
Ngồi trong phòng nghe rất rõ ràng.
Hứa Đồng chợt ngẩn người. Cố Sơ bỗng quay đầu sang nhìn chị ấy, cắn đũa cười hì hì như con chuột rúc rích.
Ngoài cửa, Cố Tư làm tròn trách nhiệm của đội trưởng kiểm soát: “Thịnh Thiên Vỹ? Sao trông anh hơi quen quen?”
“Anh là…”
“Cố Tư!” Hứa Đồng nhanh chóng lao ra ngoài, cũng nhân tiện chặn những lời Thịnh Thiên Vỹ định nói lại.
Thịnh Thiên Vỹ đang xách hộp quà trên tay, mỉm cười nhìn cô. Cô nhìn anh bằng vẻ mặt quái lạ, rất lâu sau mới hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Thịnh Thiên Vỹ vừa định trả lời thì thấy Sầm Vân bước tới, nói: “Ô, đây chẳng phải là sếp của Đồng Đồng ư? Mau vào đi, mau vào đi.”
Cố Sơ cũng chạy ra ngoài hóng hớt.
“Chào bác gái.” Thịnh Thiên Vỹ lịch sự chào hỏi, định đi vào nhà.
Hứa Đồng lập tức đẩy anh ra ngoài, tươi cười nói với Sầm Vân: “Mẹ, à… anh ấy tới làm việc ấy mà, không có thời gian rảnh nói chuyện với mẹ đâu ạ.”
Sầm Vân khó hiểu.
Thịnh Thiên Vỹ nhịn cười, đã thế len thẳng cả cơ thể cao lớn vào trong nhà: “Anh tới là chuyện quan trọng, nhưng không liên quan gì tới công việc. Với lại, bác gái đã mời anh vào nhà rồi, anh không vào chào hỏi một tiếng mới đi thì chẳng lịch sự chút nào.”
“Chẳng phải đã chào rồi đó sao?” Hứa Đồng nghiến răng, ra sức đẩy anh nhưng anh vẫn đứng im không nhúc nhích.
“Thế đâu gọi là chào hỏi.” Nói rồi, Thịnh Thiên Vỹ giơ hộp quà trong tay lên hướng về phía Sầm Vân: “Bác gái, mấy thứ này để ở đâu ạ?”
“À, để ngoài phòng khách là được rồi.” Sầm Vân vẫn còn chưa hiểu lắm tình hình trước mắt.
Cố Sơ cũng hùa theo nhảy lên: “Tổng giám đốc Thịnh, mời anh vào nhà!”
Cố Tư cũng nhìn Thịnh Thiên Vỹ với vẻ tò mò.
Thế là Hứa Đồng cứ thế giương mắt để Thịnh Thiên Vỹ đi vào.
“Bác gái, con cũng không biết bác thích cái gì, thế nên cứ mua đại vài thứ.” Thịnh Thiên Vỹ nói.
“Aiya, tới nhà đều là khách, còn quà cáp làm gì chứ.” Sầm Vân tinh mắt, trong hộp quà kia đều là mấy loại sản phẩm dinh dưỡng nhập khẩu từ châu Âu.
Cố Sơ đi tới bên cạnh Hứa Đồng, lấy cánh tay huých chị ấy một cái, thì thầm: “Ấy, có vấn đề.”
“Đừng nghĩ linh tinh.” Hứa Đồng hoang mang.
“Đã đuổi tới tận cửa rồi.” Cố Sơ mím môi cười: “Làm gì có cấp trên nào tết nhất lại chủ động tới nhà nhân viên thăm hỏi? Chị tưởng anh ấy về thăm làng xóm đấy à?”
Hứa Đồng đẩy cô một cái.
“À…” Sầm Vân cũng không phải người ngây ngô, chuyện Cố Sơ nghĩ ra được bà đương nhiên cũng nghĩ ra. Bà nhìn về phía Thịnh Thiên Vỹ: “Cậu đến là vì Hứa Đồng nhà tôi phạm phải lỗi gì trong công việc ạ?”
“Dĩ nhiên là không ạ, trong công việc, cô ấy biểu hiện rất tốt.” Thịnh Thiên Vỹ cười nói.
“Thế?” Sầm Vân chần chừ.
Hứa Đồng nhìn Thịnh Thiên Vỹ chằm chằm, sự bất an trong lòng bắt đầu lan rộng.
“Thưa bác gái, là thế này.” Thịnh Thiên Vỹ hắng giọng: “Đồng Đồng nói cô ấy nhớ nhà nên quay về trước. Con nghĩ ngày mai cũng là Trung thu, dĩ nhiên phải qua thăm bác, dù sao thì con rể xấu xí chung quy cũng phải tới gặp mẹ vợ chứ ạ.”
“Cái gì?”
Những người phụ nữ trong cả căn phòng đồng loạt kinh ngạc hét lên…
***
Ngày hôm sau, Trung thu, cua béo cúc thơm.
Ánh nắng khiến lòng người rất vui vẻ, chỉ tiếc là Cố Sơ cực kỳ ảm đạm.
Mới sáng sớm, Cố Tư đã thúc giục cô tỉnh dậy, mỗi tay một cái chậu, lao vào phòng cô ra sức gõ: “Dậy thôi, dậy thôi! Đi xem mặt thôi! Đi xem mặt thôi!”
Cố Sơ thật tình chỉ muốn lấy gối bịt nó chết ngạt luôn!
Cô thở hồng hộc thò đầu lên, quát Cố Tư: “Em có biết vì sao chị không giết em không?”
“Vì chị không nỡ.” Cố Tư lập tức nhảy tót lên giường, bám chặt lấy Cố Sơ.
Nhưng nó lập tức bị Cố Sơ đẩy ra: “Nhầm, giết em thì dễ, xử lý xác em kiểu gì mới phức tạp!”
“Mới có mấy hôm không gặp mà ăn nói quả nhiên đã biến thái y hệt vị giáo sư họ Lục kia.” Cố Tư giống như khen ngợi nhưng lại quay ngoắt: “Nhưng mà, khi chị còn chưa biết phải xử lý xác của em như thế nào ấy thì trước hết chị hãy đối diện với một vấn đề, đó chính là chân mệnh thiên tử của chị họ đã xuất hiện rồi, thế nên hôm nay một mình chị phải gặp hai người!”
Đây chính là nguyên nhân khiến Cố Sơ muốn phát điên.
Di động ở đầu giường kêu lên ầm ĩ, phiền phức hệt như Cố Tư. Cố Sơ phát rồ, vớ lấy di động, bực dọc ‘alô’ một tiếng.
“Con mau qua đây đi.” Là dì Sầm Vân.
“Dì ơi, dì giết con đi còn hơn, con không muốn đi đâu.” Cố Sơ khóc lóc.
Cái anh Thịnh Thiên Vỹ kia đến hôm nào không đến lại nhằm đúng hôm trước ngày xem mặt mà đến. Đến thì cứ đến, tỏ tình khi nào mà chẳng được, lại nhằm đúng hôm trước ngày xem mặt mà tỏ tình, hại cô bây giờ chỉ còn một thân một mình đối diện với hoàn cảnh xem mặt ngượng ngập. Bây giờ cô thật sự chỉ muốn mở tung cửa sổ, nhảy thẳng xuống đất cho xong.
“Ăn nói vớ vẩn gì?” Sầm Vân quát lên, nhưng lại hạ thấp giọng rất nhanh: “Bảo con qua đây thì qua đây, đừng có lãng phí thời gian.”
Cố Sơ ai oán gào lên…
***
Cô chẳng còn hơi sức đâu mà gõ cửa nữa. Khi Sầm Vân mở cửa ra, Cố Sơ đang dựa người vào khung cửa. Sầm Vân nhìn cô từ trên xuống dưới rồi cau mày: “Muốn chết hả? Sao không son phấn vào một tý? Mang cái bộ dạng lôi thôi lếch thếch này làm sao đi xem mặt?”
“Thì không đi nữa ạ.” Cố Sơ lẩm bẩm.
“Đừng có hòng, không đi thì con lấy ai?” Sầm Vân kéo tay cô: “Mau vào nhà đi, có khách tới đây này!”
Không cần Sầm Vân nói nhiều, ngay từ lúc đi vào cửa Cố Sơ đã biết có người tới nhà. Trước cửa đặt một đôi giày da nam giới, quen thuộc tới mức khiến cô sững sờ.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?” Sâm Vân lại đẩy cô một cái, hạ thấp giọng: “Sếp con đến đấy.” Dứt lời, bà lẩm bẩm: “Quái lạ thật, sao mà mấy cậu sếp này chạy cả đến đây không biết.”
Cố Sơ đứng đực ra tại chỗ. Sếp của cô… Lục Bắc Thần?
Mãi lâu sau, cô mới dịch bước chân. Vừa đi vào phòng khách, quả nhiên cô đã nhìn thấy Lục Bắc Thần ngồi trên ghế sofa. Anh mặc vest, cúc áo sơ mi được cài nghiêm chỉnh, đang từ tốn uống trà. Thấy cô đi vào, anh đặt tách trà xuống, khóe môi hơi rướn lên, ý cười cực kỳ mờ nhạt.
Cố Sơ như bị ai đánh trúng huyệt đạo, sững sờ, không nhúc nhích bước nào.
“Aiya, cái con bé này về nhà là như vậy, mặt không rửa, đầu tóc không chải, cậu đừng chê cười nhé.” Sầm Vân cực kỳ nhiệt tình với Lục Bắc Thần. Thấy Cố Sơ còn ngây ra đó như cô ngốc, bà huých vào người cô: “Nói đi chứ!”
Cố Sơ đau đớn nhảy lên.
Lục Bắc Thần buồn cười vì bộ dạng khôi hài của cô, nụ cười nơi khóe môi càng thêm đậm…