Nếu Lục Bắc Thần đối xử chân thành với cô, sao khi nhắc tới Bắc Thâm cô lại khóc thương tâm đến vậy?
Một phần quá khứ rồi cũng phải đi qua, điều kiện tiên quyết để lật giở nó chính là dùng hiện tại để bù đắp, điểm khác biệt duy nhất chính là khi nhắc về quá khứ bạn đang khóc hay cười. Lục Bắc Thần không thể khiến cô khi đối diện chuyện cũ cảm thấy bình thản, cô đau lòng khóc lóc, anh nhìn mà trái tim vỡ nát.
Anh bất giác kéo cô vào lòng, mặc cô nức nở như một đứa trẻ.
Chiếc xe dừng lại bên cạnh.
Cửa xe mở ra, gió đêm từ từ thổi vào.
Tiêu Tiếu Tiếu nằm bò trên cửa xe, mơ màng nhìn Kiều Vân Tiêu và Cố Sơ. Ánh đèn đường kéo dài bóng anh, uy nghiêm, đĩnh đạc. Anh ôm Cố Sơ, cho dù không bước tới, cô cũng có thể tưởng tượng ra chất giọng ấm áp của anh. Thế là cô cũng khóc, vì Cố Sơ, cũng vì bản thân mình.
Cho dù thời gian trôi qua, cho dù diện mạo thay đổi, có những kỷ niệm vẫn còn như mới.
Cô mãi mãi không thể quên lần đầu tiên gặp Kiều Vân Tiêu, sự chấn động trong khoảnh khắc rồi sau đó là tình yêu, giấu kín thế mà đã bao năm rồi.
Đó là một lần sau kỳ quân sự, Cố Sơ dẫn cô cùng tham gia một buổi gặp mặt.
Nói là một buổi gặp mặt, nhưng thực ra giống một bữa tiệc hơn. Những người đàn ông và phụ nữ trong bữa tiệc ấy cô đều không quen biết nhưng đều từng nghe nói tới danh tiếng của bố họ, nói trắng ra chính là lần tụ tập của một đám các cô chủ cậu chủ. Cố Sơ dĩ nhiên sẽ là tiêu điểm trong đám đông ấy, cũng đã rất trượng nghĩa, chọn cho cô một bộ lễ phục mà cô phải dốc hết sức bình sinh mới có thể mặc vào. Cô tham gia với tâm thế tới để ăn uống, kết quả lại nhìn thấy Kiều Vân Tiêu ngồi đó.
Kiều Vân Tiêu của khi ấy chưa chín chắn như bây giờ, cũng đang ở một độ tuổi trẻ trung, nhiệt huyết. Anh mặc một chiếc áo phông trắng cực kỳ đơn giản, phía dưới kết hợp với một chiếc quần bò cũ, cả người trông rất rắn rỏi, thoải mái. Cô không hề biết anh chính là Kiều Vân Tiêu mà Cố Sơ hay nhắc tới, chỉ biết rằng trái tim đã sa lầy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng cô cũng hiểu rõ điều kiện của mình, người ta là cậu chủ nhà họ Kiều tiếng tăm lẫy lừng, làm sao cô có hy vọng? Thế nên cô chỉ còn cách đè nén tình yêu ấy vào lòng.
Vì Cố Sơ, số lần cô được gặp Kiều Vân Tiêu cũng càng ngày càng nhiều, tiếp nhiều càng nhiều thì tình cảm cô dành cho anh chỉ càng thêm sâu đậm, và rồi càng lại tự ti. Nhất là có một lần Kiều Vân Tiêu cùng Cố Sơ tới trung tâm thương mại chọn quần áo, Cố Sơ kiên quyết kéo cô đi theo. Đáng nhẽ cô không đi nhưng vẫn không kiềm chế được tâm trạng muốn gặp anh, nên đã theo cùng.
Có ai lại không thích quần áo đẹp? Nhất là khi đứng trước người đàn ông trong lòng.
Cô thích ngay một chiếc váy, nhìn rồi lại đặt xuống, đặt xuống lại không nỡ. Cố Sơ cười nói cô cứ thử đi, ngay cả Kiều Vân Tiêu cũng cổ vũ cô thử. Cô như bị ma xui quỷ khiến, cũng muốn bày ra vẻ xinh đẹp nhất của mình trước mặt Kiều Vân Tiêu, thế là bèn chạy vào phòng thay đồ.
Ra ngoài rồi, cô bèn xoay hai vòng trước gương, không ngờ chiếc khóa kéo mãi mới lên lập tức bung ra, không những bung mà còn bị lớp mỡ của cô làm hỏng. Cô bỗng chốc không biết giấu mặt đi đâu, khóe mắt lập tức đỏ ửng. Đúng vào lúc cô hoàn toàn tuyệt vọng thì Kiều Vân Tiêu đã cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng khoác lên người cô, mượn nó để che đi sống lưng trần trụi. Anh nói với nhân viên: “Đặt một chiếc váy như vậy theo số đo của cô đây, chiếc bị hỏng tôi sẽ đền.”
Đương nhiên cô không dám nhận đồ của Kiều Vân Tiêu, Cố Sơ bèn cười hì hì nói với cô: “Này, cậu ngốc à, đừng có tiết kiệm tiền cho anh ấy, nhà anh ấy nhiều tiền lắm, lãng phí làm gì.”
Tới tận bây giờ, chiếc váy được đặt làm kia vẫn được treo trong tủ quần áo, lúc còn béo cô xấu hổ không dám mặc ra ngoài, giờ gầy rồi lại không nỡ mang nó đi sửa.
Trước đây, chiếc váy trắng ấy là động lực để cô giảm béo, hết lần thất bại này lại nhen nhóm một lần hy vọng khác, cho tới khi Kiều Vân Tiêu tuyên bố đính hôn với Cố Sơ, cô đã hoàn toàn tuyệt vọng. Nghĩ rằng cả đời này cũng không thể làm người yêu của anh, cho dù chỉ có thể làm bạn cũng tốt.
Cô đang khóc cho mình, dù có trở nên xuất sắc đến mức nào, thật ra trong mắt anh cũng sẽ không có cô. Cô đang khóc cho Cố Sơ, vì cậu ấy rõ ràng có thể trở nên xuất sắc, vậy mà giờ lại bất lực là thế.
Cuối cùng, Cố Sơ vẫn không thể tìm được tấm biển mà cô muốn. Đó rõ ràng chỉ là kỷ niệm, nên sớm theo thời gian trôi xa và đóng bụi rồi.
Sau một hồi bị Cố Sơ giày vò, Kiều Vân Tiêu cũng đã tỉnh rượu hơn nhiều. Anh trở thành phu khuân vác, tay trái là Tiêu Tiếu Tiếu, tay phải là Cố Sơ, anh phải lo cho sự an toàn của cả hai cô gái. Vì về nhà Tiêu Tiếu Tiếu thuận đường nên Kiều Vân Tiêu quyết định đưa cô ấy về trước. Tới nơi, Tiếu Tiếu bước đi vẫn còn chông chênh, Cố Sơ thò đầu ra khỏi cửa xe, vẫy tay với hai người họ: “Bye bye!”
Kiều Vân Tiêu dặn đi dặn lại người tài xế nhất định phải trông chừng Cố Sơ, rồi sau đó dìu Tiếu Tiếu lên nhà.
Tiếu Tiếu không phải người ở đây, bố mẹ đều ở Hàng Châu, một mình cô ở trọ tại Thượng Hải. Vào nhà rồi, Kiều Vân Tiêu sắp xếp xong xuôi cho cô cuối cùng mới thở phào, dặn dò cô một lượt rồi định ra về. Anh vừa quay người, không ngờ eo bỗng bị ai ôm chặt, ngay lập tức anh cảm thấy như có hai nhúm bông đè lên lưng mình.
“Tiếu Tiếu.” Kiều Vân Tiêu khó xử cất lời, muốn kéo cánh tay cô ra nhưng cô càng ôm chặt hơn.
“Vân Tiêu, em thật sự rất thích anh.” Người say bao giờ cũng bạo dạn, cô đứng sau lưng anh nói ra những bí mật đã đè nén quá lâu: “Lúc ở quán bar, em không đùa đâu, em thật sự thích anh, ngay từ hồi học đại học, lâu lắm rồi.”
Kiều Vân Tiêu ngẩn người, anh chưa từng nghĩ cô lại thích mình.
Một lúc sau, anh quay người nhìn cô, thấy mắt cô đỏ ửng, bỗng chốc trở nên bối rối, vội vàng lấy khăn giấy: “Em đừng khóc.”
“Anh có thích em không?” Cô ngẩng đầu lên hỏi.
Kiều Vân Tiêu há hốc mồm, rất lâu sau mới thở dài, nhìn vào mắt cô: “Tiếu Tiếu, em say rồi.”
Anh vừa dứt lời, Tiêu Tiếu Tiếu lập tức ôm chặt lấy cổ anh, chủ động hôn anh.
Thời gian như đóng băng trong khoảnh khắc.
Kiều Vân Tiêu tỉnh lại rất nhanh, giữ lấy cơ thể Tiêu Tiếu Tiếu, kéo cả người cô ra, giọng điệu trở nên nghiêm khắc: “Em tỉnh táo lại đi!”
Một câu nói đã chèn ép mọi sự điên rồ của Tiêu Tiếu Tiếu. Cô ngây ngốc đứng yên tại chỗ, nhìn anh, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
Kiều Vân Tiêu không giỏi xử lý những tình huống con gái khóc, hắng giọng nói: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Rồi anh quay người rời đi.
Khi cánh cửa đóng lại, anh nghe thấy tiếng cười rất lớn của Tiêu Tiếu Tiếu, tâm tư càng thêm rối bời.
Trở về xe, Cố Sơ đang nằm bò ra ghế sau, nhắm mắt như đã ngủ say. Kiều Vân Tiêu thấy vậy không nhịn được cười, những bực bội ban nãy như tan biến hết. Lần này anh không ngồi ở ghế lái phụ nữa mà ngồi thẳng vào ghế sau, nhẹ nhàng kéo Cố Sơ dậy, để cô dựa vào người mình.
“Lái xe đi.”
Xe chuyển bánh, Cố Sơ hơi tỉnh lại rồi mơ hồ hỏi: “Đây là đâu?”
Kiều Vân Tiêu cảm thấy trái tim ngứa ngáy, quay mặt lại là có thể ngửi thấy mùi hương trên mái tóc cô. Anh dịu giọng: “Anh đưa em về nhà.”
“Không, uống rượu cơ…” Cô lẩm bẩm.
Cô say lắm rồi, sau đó còn uống không ít rượu vang, giờ mọi cơn say ào ào ập tới.
“Không uống nữa, em phải nghỉ ngơi rồi.” Anh không kìm được lòng mình, ôm lấy eo cô, nét mặt cưng chiều: “Nghe lời.”
Cố Sơ nép vào lòng anh, cọ mặt vào ngực anh, giọng nói nghẹn ngào, sau đó ôm anh thật chặt. Kiều Vân Tiêu không ngờ cô lại chủ động ôm anh, cả người đờ ra. Anh cúi đầu nhìn cô, cô vẫn nhắm mắt, hơi nhíu mày nhưng lại gọi tên một người đàn ông khác.
“Bắc Thần… Bắc Thần, anh bỏ mặc em rồi sao?”
Cõi lòng Kiều Vân Tiêu như nổ tung.
Anh hơi nâng mặt cô lên, cau mày: “Hắn ta làm gì em?”
Anh đã cảm thấy tối nay Cố Sơ không bình thường, đã lớn lên với nhau từ nhỏ tới giờ, cô có tâm sự hay không dù không nhìn bằng mắt anh cũng cảm nhận được.
Cố Sơ rất ấm ức, mở mắt nhìn anh, ánh mắt long lanh: “Bao nhiêu ngày rồi anh đã đi đâu? Em ngoan ngoãn nghe lời không được sao? Anh đừng bỏ mặc em.”
Một câu nói đã khiến trái tim Kiều Vân Tiêu như bị ai đâm mạnh một nhát dao.
Hay lắm Lục Bắc Thần, Cố Sơ như viên ngọc anh chỉ nỡ nâng niu trên tay, vậy mà cậu dám khiến cô ấy đau lòng như vậy! Càng nghĩ anh càng tức giận, sắc mặt cũng càng thêm tái mét. Cố Sơ say rượu rồi dường như thật sự không phân biệt được người đàn ông trước mặt là Lục Bắc Thần hay Kiều Vân Tiêu. Thấy anh nhíu mày, cô lại rơi nước mắt: “Đừng giận mà… Bắc Thần… Anh đừng giận… Không phải em không trả lời điện thoại của anh, em…”
Kiều Vân Tiêu lòng đau như dao cắt, vỗ nhẹ lên vai cô: “Anh không giận, Tiểu Sơ, anh không giận.” Lồng ngực chua xót, anh cúi đầu, hôn lên trán cô. Cố Sơ sinh ra đã kiêu ngạo thế mà giờ đây vì một Lục Bắc Thần lại thấp kém dường này.
Lục Bắc Thần, nếu cậu tiếp cận Cố Sơ với mục đích trả thù thì cậu thành công rồi đấy, cậu đã đủ bản lĩnh khiến cô ấy chết thêm lần nữa rồi đấy.
Di động vang lên.
Giòn tan trong một đêm thanh như thế này.
Là di động của Cố Sơ.
Nhưng cô đã say không biết trời đất gì, vốn không nghe thấy tiếng chuông. Kiều Vân Tiêu lục túi xách của cô ra, lần sờ tìm di động, nhìn thấy là tên Lục Bắc Thần.
Ngọn lửa trong lòng anh lập tức bùng lên, anh nghe máy nhưng không nói gì.
Đầu kia hơi ồn ào, hình như đang ở sân bay: “Sơ Sơ?”
Kiều Vân Tiêu hơi nheo mắt lại, nhấn mạnh từng chữ: “Tôi là Kiều Vân Tiêu.”
Đầu kia trầm mặc một lát rồi khi nói tiếp, thanh âm đã hơi lạnh: “Cô ấy đâu?”
“Say rồi, đã ngủ rồi.” Kiều Vân Tiêu cũng lạnh lùng đáp.
“Ở đâu, tôi tới đón cô ấy.” Ngữ khí của Lục Bắc Thần từ đầu tới cuối vẫn nhạt nhòa, không chút biến động.
“Cậu tới đón cô ấy?” Kiều Vân Tiêu cười khẩy: “Được thôi.”
“Địa chỉ.”
“Nhà tôi.” Kiều Vân Tiêu nói: “Có giỏi thì cứ tới mà đón cô ấy đi.”
Lục Bắc Thần không giận dữ không sốt sắng, chỉ đáp một từ: “Được.”
Kết thúc cuộc điện thoại, Kiều Vân Tiêu bỏ di động vào lại túi xách của cô, sắc mặt càng lúc càng tệ.
Người con gái trong lòng liên tục kêu đau đầu, anh lại vô thức ôm cô thật chặt rồi ra lệnh cho tài xế: “Không tới Tomson Riviera nữa, quay lại, về nhà!”
“Vâng thưa tổng giám đốc.”