“Sao lại nói vậy?” Ngữ Cảnh hỏi với vẻ khó hiểu.
Phan An đằng hắng, giơ tay chỉ về phía phòng làm việc trên gác: “Giáo sư Lục của chúng ta bây giờ có người đẹp ở bên thì cũng phải kiềm chế bớt bản tính ác độc lại chứ.”
Nét mặt Ngữ Cảnh đầy hứng khởi: “Thật hay giả vậy?”
“Kể từ ngày quen biết cậu ấy tôi đã biết cậu ấy không gần gũi phụ nữ, từ trước tới giờ tôi luôn cho rằng cậu ấy là gay.” Một tay kia của Phan An khuơ loạn lên với vẻ cường điệu: “Chúng ta đều bị vẻ ngoài của cậu ấy lừa rồi, thì ra cậu ấy cũng khá cuồng nhiệt đấy chứ.”
Cố Sơ ngẩng đầu nhìn gương mặt mà hoocmon như đang bài tiết cực độ của Phan An, khi anh ta buột miệng thốt ra từ ‘gay’ cô chợt phì cười rồi chợt nhớ lại lúc trước cô cũng từng nói Lục Bắc Thâm như vậy, nhưng cứ nghĩ tới Lục Bắc Thâm, tâm trạng lại tụt dốc.
“Nói thật lòng, tôi cũng nghĩ giáo sư Lục là gay, chỉ là trước đây không dám nói.” Ngữ Cảnh ngốc nghếch lên tiếng.
“Sự thật chứng minh chúng ta sai rồi.” Phan An nhún vai.
Ngữ Cảnh ngẫm nghĩ giây lát: “Lẽ nào đối phương cứ nhất định phải là phụ nữ ư? Chưa biết chừng… là nam giới.”
Phan An nghe xong bật cười, thu lại cánh tay đang ôm Cố Sơ: “Chuyện đối phương là nam hay nữ vẫn phải hỏi Cố của chúng ta.” Nói xong, anh ta nhìn cô cười ha ha, ý nghĩa sâu xa: “Đúng không?”
“Hả?” Cố Sơ ngẩn người. Đối diện với ánh mắt như tuần tra của Phan An, nhớ lại cảnh tượng ngày đó ở trong phòng làm việc, cô lập tức hiểu ra: “Đúng không gì chứ? Sao tôi biết được.”
Phan An cố tình nhìn cô bằng nét mặt kinh ngạc.
“Cố chỉ là trợ lý của giáo sư Lục, làm sao cô ấy biết được chuyện của anh ấy?”
Chẳng biết từ lúc nào, Cố Sơ đã có một danh xưng mới như thế: Cố.
“Đúng thế, tôi không biết.” Cô hùa theo sự giúp đỡ của Ngữ Cảnh.
Phan An cười rất gian, quan sát cô: “Sao cô lại không biết được cơ chứ? Cô là trợ lý của cậu ấy, lại còn là cái gì đó.”
“Cái gì cơ?” Cố Sơ trừng mắt nhìn anh ta với ý cảnh cáo.
Ngữ Cảnh lại càng thêm tò mò.
Phan An cố nhịn cười, lập tức buông tay: “Ý của tôi là cậu ấy có thể tận tay chỉ dạy kinh nghiệm cho cô thì cô không chỉ đơn thuần là trợ lý của cậu ấy nữa, đó gọi là ‘đệ tử cuối cùng’. Thế nên chuyện của cậu ấy chắc chắn cô biết nhiều hơn chúng tôi.”
Có lẽ anh ta cũng hiểu cảnh trong phòng làm việc thật ra không chứng minh được gì nên đã khéo léo xoay chuyển lời nói của mình.
Câu này Cố Sơ còn thích nghe hơn một chút.
Mối quan hệ của cô và Lục Bắc Thần là chuyện của hai người bọn họ, cô không muốn mang tới phòng thực nghiệm để làm gì. Lục Bắc Thần là người rất nghiêm túc với công việc, để việc riêng gây ảnh hưởng tuyệt đối không phải điều anh muốn thấy.
“Mấy người không cần làm việc nữa à?” Ngư Khương đứng bên cạnh cuối cùng cũng không chịu nổi cảnh bọn họ ríu ra ríu rít, bực bội nói một câu: “Đừng có vì tính nhiều chuyện của mấy người mà làm ảnh hưởng tới tiến độ công việc của tôi.”
“Lẽ nào cô không tò mò vấn đề ở cổ của Lục là thế nào sao?” Phan An không hiểu thái độ lạnh lùng của cô ta, chỉ tay vào xương đòn của mình, cười hì hì: “Một vị trí khiến người ta miên man trong tưởng tượng.”
“Có gì đáng tò mò.” Ngư Khương càng thêm bực mình, lườm anh ta: “Đây là chuyện riêng của Vic.”
Phan An nhún vai: “Là tôi sợ khuynh hướng giới tính của Lục thật sự có vấn đề.”
“Vô vị.” Ngư Khương quay ngoắt đi, tiếp tục việc trong tay mình.
Ngữ Cảnh kéo Phan An qua một bên, thì thầm: “Không lẽ thật sự là đàn ông?”
Phan An phá lên cười.
Nhân lúc hai người bọn họ còn đang thảo luận chuyện dấu hôn trên cổ Lục Bắc Thần, Cố Sơ đi tới bên cạnh Ngư Khương: “Giờ cô nói được rồi đấy.”
cậu không thể yêu cầu Ngữ Cảnh cũng làm được như cô ấy chứ? Trong phòng thực nghiệm của chúng ta, người có thể dùng bút phác họa hiện trường nhanh nhất chỉ có Cố Sơ thôi. Cậu ấy à, cho dù đã được nếm món cá tươi ngon nhất thì cũng đừng làm như không muốn ăn cá khô nữa, trước đây chẳng phải Ngữ Cảnh vẫn vẽ thế này ư?”
Lục Bắc Thần tuy đang đeo khẩu trang nhưng vẫn cho người ta cảm giác anh đang làm mặt lạnh.
“Hay là…” Phan An nhìn anh cười hì hì: “Gọi Cố Sơ đến? Mặc dù hôm nay là ngày nghỉ nhưng vụ án gấp thì cũng phải đi làm chứ hả? Cậu quen dùng Cố Sơ rồi, đổi sang người khác chắc chắn sẽ không quen.”
ԩ, được rồi, mặc kệ chị ấy đi. Chị ấy chính là một kẻ lập dị đấy. Nào, tôi đưa cô đi làm trị liệu giải mẫn cảm. Đây là nhiệm vụ giáo sư Lục giao phó, không hoàn thành xong là cả hai chúng ta tiêu đời.”
Cố Sơ rất muốn hỏi Ngư Khương cho ra nhẽ, ai ngờ lại bị Ngữ Cảnh kéo tuột tới bên cạnh Phan An.
Tất cả các mảng thịt đều nằm ở khu vực do Phan An phụ trách, vừa liếc nhìn trong giây lát Cố Sơ đã có phản ứng nôn mửa, khiến Ngữ Cảnh liên tục lùi xa: “Cô làm ơn nhất định phải nhẫn nhịn, tôi đã tích ba cái áo blouse chưa giặt rồi, còn đúng chiếc cuối cùng này thôi.”
Phan An đứng bên thêm dầu vào lửa: “Cố, nếu cô mà phun đầy ra cả phòng thực nghiệm nữa thì chắc chắn sẽ nổi tiếng.”
Cô thề, cô cũng không muốn vậy.
Sau khi nhìn thấy cảnh ấy, khóe miệng Ngư Khương nhếch lên một nụ cười khẩy: “Có một số người chắc chắn không cùng chung một thế giới với chúng ta, vì sao cứ phải dốc sức, liều mạng bon chen vào đây làm gì. Công việc này chỉ có thể dựa vào tài năng thiên bẩm.”
Phan An thấy Ngư Khương lại bắt đầu dồn ép người, thở dài ngao ngán.
Cố Sơ vốn dĩ không định lùi bước. Cô đứng thẳng lưng, đè nén cảm giác buồn nôn xuống, nhìn thẳng vào mặt Ngư Khương, dằn mạnh từng chữ: “Cho dù thế giới của các người không mời tôi, tôi cũng đã vào rồi. Không mở cửa thì tôi bò cửa sổ cũng vẫn vào được. Còn về cái gọi là tài năng thiên bẩm, kể cả cô có một bộ não của người ngoài hành tinh thì vẫn phải xem xem đó có phải là sinh vật cấp thấp hay không. Nếu không, chúng ta cũng như nhau cả thôi.”
Bởi vì trong thế giới này có anh thế nên dù cực khổ, mệt nhọc thậm chí là nguy hiểm, cô cũng cam lòng.
Ngư Khương không ngờ cô lại phản bác, bỗng á khẩu. Ngữ Cảnh vội giữ Cố Sơ lại, khuyên nhủ: “Nào nào nào, mặc kệ chị ấy đi.”
“Cố Sơ, nếu cô đã muốn học thì tốt nhất hăng hái một chút, đừng có khiến Vic bị liên lụy.” Ngư Khương hằn học buông một câu.
Cố Sơ cuộn chặt tay lại: “Yên tâm, nếu đã đích thân giáo sư Lục truyền thụ kinh nghiệm cho tôi thì chứng tỏ anh ấy hiểu tôi hơn cô. Liệu tôi có liên lụy anh ấy hay không, anh ấy rõ nhất.”
Ngư Khương tức đến trắng bệch mặt mày, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi sau đó quay phắt đi.
Phan An đứng cạnh vỗ tay hai cái, chân thành nói: “Chẳng lẽ vì cả hai cô đều học khoa học tự nhiên? Cãi nhau mà vẫn đầy logic.”
Cố Sơ chẳng hơi đâu để ý tới Phan An, cô cúi xuống bắt đầu đối mặt với những tảng thịt kia. Nếu nói ban nãy cô vẫn còn kiêng dè thì bây giờ tất cả đã tan thành mây khói. Cô quyết tâm làm ra ngô ra khoai để Ngư Khương đó biết mặt.
“Trị liệu giải mẫn cảm, đầu tiên cô phải tiếp xúc với những miếng thịt này.” Ngữ Cảnh đưa cho cô một đôi găng tay.
Cô hít sâu một hơi, sau khi tâm trạng bình ổn trở lại thì đón lấy.
“Sao rồi?” Ngữ Cảnh hỏi.
“Được, không thành vấn đề.”
Một tiếng đồng hồ trôi qua…
Cố Sơ tháo găng tay ra, bò ra bàn với vẻ sống dở chết dở, cái lạnh lẽo của mặt bàn ít nhiều làm dịu đi cơn đau đầu của cô. Ngư Khương ngồi đối diện cô, chốc chốc lại ngước mắt lên nhìn cô, cuối cùng nói một câu khó hiểu: “Không chịu được thì cứ thẳng thắn thừa nhận với Vic.”
“Ngư Khương, cô có biết mình phiền phức lắm không?” Cố Sơ không động đậy, tùy ý ném qua một câu.
“Không tự biết lượng sức mình, tôi muốn tốt cho cô thôi.” Ngư Khương lại quay sang Ngữ Cảnh, nói với vẻ không hòa nhã: “Cứ với cái cách trị liệu ‘ôn hòa’ của cậu ấy thì tám trăm năm nữa cô ta cũng sẽ không thể bình thản đối mặt. Để Vic biết được thì hai người ráng chịu.”
“Mới có một tiếng thôi mà, đúng là Hoàng đế chưa gấp, thái giám đã gấp.” Ngữ Cảnh làu bàu: “Ai cũng từng trải qua trị liệu mẫn cảm, có người dài phải tới mấy tháng, trở ngại tâm lý nào có dễ khắc phục như vậy?”
Ngư Khương châm biếm: “Mới có một tiếng? Câu này mà cậu cũng dám nói ra? Vic là người chú trọng hiệu quả có tiếng, cộng thêm vụ án này căng thẳng này như vậy, nhân lực còn ít. Cậu thật sự cho rằng anh ấy sẽ cho phép cô ta tốn quá nhiều thời gian vào việc khắc phục một vấn đề cơ bản nhất?”
Cố Sơ phát đau đầu vì màn cãi vã của họ. Đang định đứng dậy tiếp tục tiếp nhận trị liệu thì điện thoại bên tay vang lên.
Cô tiện tay nhận máy.
“Lên gác, tới phòng làm việc của anh.” Đầu kia ống nghe là giọng nói hơi lạnh của người đàn ông.
Cố Sơ hơi há miệng, nghe giọng Lục Bắc Thần là có thể liên tưởng tới gương mặt lạnh lùng của anh, trái tim cô bắt đầu đập thình thịch một cách bất an. Cô vội vàng kéo Ngữ Cảnh vẫn còn đang tranh cãi với Ngư Khương lại, ra hiệu cho cậu ấy đừng nói tới chuyện giải mẫn cảm nữa, rồi chỉ tay vào ống nghe. Ngữ Cảnh bàng hoàng, nhìn chằm chằm vào ống nghe, rồi lại chỉ tay lên gác. Cố Sơ gật đầu lia lịa, hai người cùng diễn một màn kịch câm.
Ngữ Cảnh bịt chặt miệng rồi ‘suỵt’ một tiếng với Ngư Khương.
Ngư Khương trừng mắt với hai người họ, quay người đi.
“Cố Sơ.” Đầu kia lại vang tới giọng nói uy nghiêm.
“À, em biết rồi, biết rồi.” Cố Sơ vội vàng trả lời, rồi dập điện thoại cái bộp.
Cô hạ giọng cầu cứu Ngữ Cảnh: “Làm sao đây? Làm sao đây? Có phải anh ấy muốn kiểm tra tôi không?”
“Cũng chưa chắc, cô tiếp nhận trị liệu mới được một tiếng.” Ngữ Cảnh lập mưu giúp cô: “Có thể là tìm cô vì chuyện gì khác, chẳng phải cô là trợ lý của anh ấy sao? Mấy chuyện vặt nhiều lắm. Nhưng mà cô phải nhớ kỹ, nếu giáo sư Lục hỏi tới chuyện giải mẫn cảm, cô nhất định có cắn răng cũng phải nói hiệu quả rất tốt, biết chưa?”
Cố Sơ gật đầu thật mạnh.
“Lên đi, cố lên!” Ngữ Cảnh nắm tay lại, cổ vũ cô.
Cố Sơ hít sâu, rồi quay người đi lên gác với vẻ hùng dũng, khí thế. Lúc ngang qua Phan An, anh ta cười ha ha, khẽ nói: “Này, nếu cậu ấy có làm cô khó xử thì cứ thử làm nũng, kể cả cậu ấy sắt đá, công tư phân minh cỡ nào, một cô gái xinh đẹp như cô mà tỏ ra yếu thế thì cậu ấy cũng mềm lòng thôi.”
Cái gợi ý quái quỷ gì vậy?
Cố Sơ không màng.
Trên gác, rốt cuộc có một căn phòng cô chưa vào, nói chính xác hơn là cô không có dũng khí bước vào, giờ đây đã trở thành phòng làm việc của anh. Cô đi lên, tới trước cửa. Hoa văn hình hoa kiểu phục cổ trên cánh cửa gỗ đỏ vẫn vậy, chỉ là, người đã khác xưa.
Cô nắm chặt tay lại, rồi lại nhẹ nhàng mở ra, giơ tay, gõ cửa hai tiếng.
“Vào đi.” Bên trong vọng ra một thanh âm trầm ấm…