Dạ Dập Tuyên không vui, nói: “Bổn vương tốt bụng sang đây xem ngươi, vậy mà ngươi dám nói bổn vương như vậy?”.
“Đừng ra vẻ trước mặt tỷ tỷ”. Phong Linh duỗi lưng một cái, không “cẩn thận” đạp hắn một cước, cái áo trượt xuống lộ nửa bên vai, bộ dạng buồn ngủ, quyến rũ lòng người.
Dạ Dập Tuyên ngẩn ra, không tự nhiên xoay mặt đi: “Ngươi là nữ nhân sao không chú ý hình tượng vậy?”.
Phong Linh bò xuống giường ngáp một cái: “Ngươi xông vào khuê phòng của bản cô nương, muốn cái gì?”.
Dạ Dập Tuyên nhíu mày: “Nghe nói Vương huynh có con gái muốn đến xem cháu gái nhỏ”.
“Vậy thì ngươi đi nhầm nhà rồi, đây là phòng của cô nãi nãi, muốn nhìn cháu gái của ngươi thì ra cửa rẽ phải rẽ phải rồi lại rẽ phải”.
Dạ Dập Tuyên đi lên, vòng xung quanh người nàng ngửi ngửi.
Phong Linh liếc hắn một cái: “Khi nào thì ngươi thích giành chén cơm với A Hoàng vậy?”.
“Chua, quá chua”.
Phong Linh nhìn chằm chằm hắn, tóc tai bù xù đẩy cửa ra, tức giận nói: “Muốn xem náo nhiệt, đi ra ngoài xem”.
Nhìn thân hình nàng lộ ra ngoài như ẩn như hiện, Dạ Dập Tuyên nhíu mày, xoay người lấy quần áo cho nàng vứt thẳng vào người nàng: “Áo mặc không đủ che người, không cẩn thận giống trẻ con”.
Phong Linh khoát tay: “Được rồi, được rồi, mau đi đi, đừng ở đây làm ta vướng thêm việc”.
Dạ Dập Tuyên khoanh tay, ung dung dựa người vào cửa, tà khí cười một tiếng: “A, như vậy là bởi vì người khác đến nên ngươi cảm thấy nguy cơ, cũng phát hiện ra địa vị của Vương huynh trong lòng ngươi hả?”.
Mặt Phong Linh đỏ lên, vội vàng đẩy hắn đi ra ngoài: “Bây giờ không còn sớm, ngươi thích đi chơi đâu thì đi, đi mau”. Sau đó đóng cửa “phanh” một tiếng.
Dạ Dập Tuyên lắc đầu bật cười, trong mắt toát ra tia thú vị, hắn muốn nhìn hai mẹ con kia một chút.
Phong Linh vừa đóng cửa lại, quay người lại thì sợ hết hồn, không tin nhìn chằm chằm người đang ngồi trên giường: “Ngươi… ngươi… sao ngươi lại ở chỗ này?”.
Nguyệt Nguyệt nhún nhún vai, ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào cửa sổ: “Vào bằng đường đó”.
“Chậc chậc chậc, không ngờ ngươi còn có nghề phụ”, Phong Linh đi đến, không hề kiêng dè, đưa lưng về phía nàng ta, thay quần áo. “Tiểu Nguyệt Nguyệt, đã nhiều ngày như vậy thì ngươi cũng phải suy nghĩ kỹ rồi chứ. Hai chúng ta không thích hợp, mà ta cũng không phải là kẻ háo sắc. Ta thấy Dạ Vô Hàm là lựa chọn không tồi, ngươi chấp nhận làm thiếρ của hắn cũng được lắm”.
Ánh mắt Nguyệt Nguyệt nóng rực, nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt đầy du͙c vọng, chớp mắt Phong Linh xoay người lại, lại che giấu đi.
“Với hắn?”, Khóe miệng Nguyệt Nguyệt giật giật mấy cái, đổi tư thế, một tay nâng đầu, khinh miệt nói: “Một nam nhân bội tình bạc nghĩa, ai thèm làm thiếρ của hắn”.
Phong Linh đến giường gấp chăn: “Ta làm bà mối lâu như vậy, chưa gặp một nam nhân nào có thể chung thủy”.
“Hả?”. Nguyệt Nguyệt nghiêng người, cười như không cười liếc nhìn nàng: “Chung thủy cũng không khó khăn, nhưng mà phải xem đối tượng là ai. Nếu như là ngươi thì ta có thể suy nghĩ một chút”.
“Thôi đi, ngươi tính nhưng mà ta không tính”. Phong Linh muốn đẩy nàng ta ra nhưng lại bị Nguyệt Nguyệt kéo lại. Nàng ta nắm cằm của nàng, khuôn mặt cách nàng rất gần, rất gần. “Có rất nhiều thiếu nữ cầu xin không được, nhưng mà ngươi lại không cần?”. Dung mạo xinh đẹp, giọng nói mềm mại làm Phong Linh run rẩy, chỉ thiếu thề với bóng đèn: “Đại tỷ, thật sự là ta không thích, ngươi thấy ai thích thì đi tìm người đó đi”.
Đúng lúc này, cửa bị đẩy ra.
Mặt Dạ Vô Hàm âm u, đôi mắt rét lạnh nhìn Nguyệt Nguyệt một lần, không nói hai lời kéo Phong Linh ra bên ngoài, lạnh nhạt nói: “Phi Ưng! Coi chừng hắn ta! Đừng để cho hắn ta đến gần đây một bước!”.
“Vâng!”.
Phong Linh muốn hất cánh tay của hắn nhưng không thể bỏ ra được: “Dạ Vô Hàm, có chuyện gì thì mau nói, ngươi kéo ta đi đâu?”.
Nguyệt Nguyệt không làm gì, thú vị trên mặt tăng lên.
Hắn muốn xem, sau này, Dạ Vô Hàm sẽ làm như thế nào!