“Nương, Hinh Nhi thích chỗ này”. Hinh Nhi kich động, vui vẻ nói: “Buổi tối còn được ăn canh gà nấm hương, đã lâu rồi Hinh Nhi chưa được ăn thịt. Nương, chúng ta sẽ ở đây, vĩnh viễn không về đó được không?”.
“Được, chúng ta ở lại đây, không đi đâu cả”. Châu Châu hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, đặt con bé lên giường, sau đó cởi giày, chui vào chăn cùng con gái: “Hinh Nhi, phụ thân là Vương gia, Vương gia lợi hại nhất trong vương triều. Có phụ thân ở đây, không ai khi dễ mẹ con ta nữa”.
“Vậy bà bà với dì thì sao?”. Hinh Nhi sợ hãi hỏi.
Châu Châu nhíu đôi mày thanh tú, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: “Hinh Nhi đừng sợ, nương sẽ bảo vệ con”. (*giơ ngón giữa* bảo vệ or hành hạ).
Đột nhiên có người gõ cửa.
“Ơ, ngươi có thể bảo vệ ai?”. Tiêm Vũ đẩy cửa đi vào, để Tiểu Đào canh giữ ở ngoài cửa.
Nàng hất cằm nhìn chằm chằm hai mẹ con. Hinh Nhi sợ hãi lui vào trong ngực mẹ, lặng lẽ nhìn nàng.
Tiêm Vũ cười một tiếng: “Đúng là tốt số, Vương gia đồng ý cưới ngươi, còn tiểu bảo bối cũng sẽ được phong làm Quận Chúa”.
“Tỷ, tỷ tỷ, chuyện này, là nhờ tỷ. Muội sẽ không quên đại ân đại đức của tỷ”.
“Hừ hừ”. Nàng cười lạnh. “Châu Châu sẽ không ngây thơ như vậy chứ?”.
Châu Châu sửng sốt: “Tỷ tỷ…”.
Tiêm Vũ nhếch môi, đôi mắt lạnh lẽo: “Cuộc sống trong Vương phủ quá tốt, tốt đến nỗi ngươi quên luôn rằng, Hinh Nhi là con gái của ai sao?”.
Mặt Châu Châu tái nhợt, đôi môi run rẩy, Hinh Nhi ngẩng đầu lên: “Nương, phụ thân của Hinh Nhi không phải là Hàm Vương sao?”.
Châu Châu không biết trả lời con gái như thế nào, toàn thân chỉ run rẩy.
“Ha ha”. Tiêm Vũ cười, đến gần sờ khuôn mặt nhỏ bé của bé: “Hinh Nhi, để dì nói cho con nghe nhé, cha của con ——”.
“Không! Đừng!”. Châu Châu đột nhiên như phát điên, che lỗ tai của mình lại ngay cả Hinh Nhi ngã xuống đất cũng không đỡ, Hinh Nhi khóc đau đớn, nàng ta co rúm người trên giường, hai mất trừng lớn. “Đừng nói! Đừng nói! Con bé là con của Dạ Vô Hàm, con bé chính là con của Dạ Vô Hàm!”.
Tiêm Vũ nhìn chằm chằm vào Châu Châu đang sợ hãi, cười lạnh: “Tốt lắm, xem ra ngươi còn chưa quên. Nếu như ngươi còn có những ảo tưởng không thực tế thì ta sẽ nói cho Hàm Vương biết, ngươi là một kẻ lừa gạt. Một kẻ lừa gạt dùng con gái của mình để hưởng vinh hoa phú quý”.
“Đừng! Tỷ tỷ, van cầu người, đừng nói cho ngài ấy biết, tỷ muốn muội làm gì muội cũng làm, van cầu tỷ, đừng đuổi muội ra ngoài!”. Châu châu thất thanh khóc lớn, móng tay đâm chặt vào lòng bàn tay. Nàng chỉ vừa tìm được người có thể bảo vệ mẹ con nàng, nàng không muốn đi, không cần phải chịu đựng như ngày trước. (*giơ ngón giữa* đồ khốn nạn, lợi dụng con).
Tiêm Vũ hài lòng cười một tiếng khi nghe được kết quả mà nàng mong muốn, sau đó, gằn giọng nói: “Nghe cho rõ đây, ta muốn ngươi độc chết mẹ con Phong Tam Nương”.
“Cái gì?!”. Châu Châu bị dọa, hoảng sợ lắc đầu: “Không, muội không giết người, muội không muốn…”.
“Không muốn?!”. Tiêm Vũ cười một tiếng, nhấc Hinh Nhi vẫn còn ngồi trên mặt đất: “Được rồi, vậy thì ta sẽ đi nói cho Hàm vương, tiểu tạp chủng này không phải là con gái của ngài ấy…”.
“Không!”. Châu Châu tiến lên đoạt lấy con gái, ôm chặt vào trong ngực: “Nó là con gái của Hàm vương, là con gái của Hàm Vương!”.
Tiêm Vũ không kiên nhẫn nhếch mày lên, lấy từ trong ngực một bọc giấy vứt lên giường: “Ngày mai ta muốn thấy thi thể của hai mẹ con nàng ta, nếu không thì ngươi biết hậu quả rồi”.
Nàng ta sửa sang lại quần áo, chậm rãi xoay người, khóe miệng cười lạnh, nụ cười lạnh thấu xương!
Mượn đao giết người sao?
Không! Nàng muốn một mũi tên hạ hai con chim!
Châu Châu tay run lên cầm túi độc dược kia…